"Tỷ tỷ, Lục đại ca nói là sẽ chờ tỷ ở phía bên kia chỗ dòng suối, lát nữa tỷ cứ trực tiếp đi về hướng bắc của con suối là được."
Trong lúc Ngưng Hương đi tới bỏ trái cây vào giỏ, Từ Thu Nhi cũng đi theo, thấp giọng truyền lời.
Ngưng Hương có chút sợ, nàng kìm nén xúc động quay đầu lại nhìn Quản Bình, căng thẳng hỏi: "Hắn nói với muội khi nào?"
Lục Thành có chuyện khác cần làm, nhưng cứ cách một lúc hắn lại đến đây một lần, ngoài chuyện xem bọn họ làm việc thì phần lớn thời gian là sang chơi đùa với A Nam, có một lần còn ôm A Nam đi, sau đó lại quay lại, cứ đến một lần lại nhìn nàng một lần. Trong lòng Ngưng Hương vừa xấu hổ vừa ngọt ngào. Về phần tại sao nàng biết rõ như vậy, là bởi vì Lục Thành nhớ nàng, nàng cũng nhớ hắn, cho nên nàng nhịn không được cũng lén lút nhìn hắn, cứ mỗi lần như vậy thì ánh mắt hai người đều khéo léo chạm nhau...
"Chính là khi nãy, lúc muội đến bỏ trái cây vào giỏ thì hắn nói nhỏ với muội."
Từ Thu Nhi khom lưng, đưa trái cây đang ôm cẩn thận bỏ vào giỏ, sau đó nghiêng đầu trừng mắt nhìn tỷ tỷ, nâng người lên nói: "Ám hiệu chúng ta đã bàn kĩ rồi, chỉ cần tỷ đồng ý, muội sẽ nói là A Nam kêu khát nước, sau đó tỷ sẽ dẫn bé qua đó. Người này cũng thật xấu xa, mưu ma chước quỷ hết chuyện này tới chuyện khác."
Ngưng Hương cũng cảm thấy Lục Thành xấu xa, nàng đỏ mặt thả trái cây vào giỏ.
"Cuối cùng là tỷ có đi hay không?" Từ Thu Nhi nhìn sang A Nam đã "bỏ rơi nhiệm vụ" chạy tới chơi với A Mộc, thúc giục hỏi, "Nếu tỷ muốn đi thì xíu nữa muội sẽ dạy A Nam."
Quản Bình đang ở chỗ này, Ngưng Hương tuyệt đối sẽ không chủ động hẹn Lục Thành, nhưng Lục Thành muốn gặp nàng, nàng lại không cự tuyệt được.
Suy nghĩ một chút, nàng thấp giọng dặn dò đường muội, "Vậy muội dạy A Nam đi, nhưng trước đó phải hỏi Đại bá mẫu và Quản cô nương, còn có tỷ muội A Đào có đi không, nếu các nàng không đi thì để A Nam nói rồi chúng ta cùng nhau đi."
Trong thời gian ngắn như vậy, nếu Quản Bình đã cự tuyệt ý của đường muội, thì lúc nàng muốn đi uống nước, Quản Bình chắc chắn muốn đi cùng. Nhìn Quản Bình đang làm việc, nàng vẫn nên chú ý giấu giếm ý đồ không để người khác hoài nghi.
"Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu toàn."
Từ Thu Nhi cho rằng Đường tỷ cẩn thận như vậy chỉ là vì để thuận tiện gặp gỡ Lục Thành, nàng lập tức sảng khoái đáp ứng.
Ngưng Hương có chút xấu hổ dặn dò đường muội đừng để lộ tẩy, tiếp theo liền đi hái trái cây .
Sau khi đưa tiếp hai chuyến trái cây, Từ Thu Nhi mới lần lượt thấp giọng hỏi.
Quản Bình đang ở trên cây nghe thấy giọng nói của Từ Thu Nhi liền cúi đầu nhìn, thấy Ngưng Hương lắc đầu cự tuyệt tiểu cô nương, tiếp đó Từ Thu Nhi lại ngửa đầu hỏi nàng khát không, nàng cũng lắc đầu.
Từ Thu Nhi hết sức thất vọng, xoay người đi về hướng A Mộc và A Nam, hỏi hai đứa nhỏ có muốn uống nước không.
A Nam lúc trước đã được phụ thân dặn dò, bèn gật đầu, Từ Thu Nhi dắt A Mộc, bé lung la lung lay đi tới bên cạnh nương, ôm lấy bắp đùi Ngưng Hương làm nũng, "Cô cô, khát!"
Ngưng Hương một tay cầm trái cây, một tay sờ đầu A Nam khuyên bé, "A Nam để Thu cô cô dẫn đi nhé."
A Nam lắc đầu, nhất định phải là nương dẫn bé đi uống nước.
Ngưng Hương đành phải ôm tiểu tử, có chút bất đắc dĩ lên tiếng báo cho Lý thị một tiếng, sau đó liền cùng Từ Thu Nhi và A Mộc đi hướng về con suối bên kia. Hái gần nửa ngày, mọi người hầu như đều đã đi uống nước cho nên nhận ra đường.
Quản Bình đứng trên cây, nhìn hai lớn hai nhỏ dần dần đi xa, thân là ám vệ do Bùi Cảnh Hàn phái tới quan sát Ngưng Hương, nàng do dự một chút, sau đó vẫn quyết định đi theo sau. Sau khi linh hoạt trèo từ trên cây xuống đất, Quản Bình nhìn về Lý thị, "Bá mẫu, cháu..."
Vừa mới nói ba chữ, trong dư quang liền thấy dưới gốc cây bên cạnh có người đang khom lưng vòng từ dưới nhánh cây, cất giọng hướng về phía mấy người Ngưng Hương hô: "Thu Nhi, các muội chờ ta một chút, ta cũng muốn đi uống nước."
Đúng là Từ Hòe.
"Gọi ta có chuyện gì sao?" Lý thị cúi đầu hỏi cô nương dưới tàng cây.
Ngón tay Quản Bình khẽ nhích. Nàng muốn nói nàng cũng cảm thấy khát nước, muốn đi theo, nhưng bây giờ Từ Hòe đi ...
Nàng không đi nữa, đã có Từ Hòe đi theo, Ngưng Hương tuyệt đối sẽ không gặp chuyện nguy hiểm.
"Cháu lên phía trước hái." Quản Bình bình tĩnh trả lời.
Lý thị ngẩng đầu nhìn, trái cây có thể hái đều đã hái nhanh rồi, bà gật đầu.