Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 221




Sâu bên trong ruộng bắp, Lục Thành ngồi trên bãi đất trống, cho đến khi không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì phía bên kia, hắn mới nhìn vào trong ngực của mình.

Vừa mới ôm nàng hôn tới hôn lui giống như đột nhiên biến thành một giấc mộng.

Lục Thành nhìn về phía tay của mình.

Ngón tay đã gần tới, nhưng cảm giác va chạm cách tiểu khố hơi mỏng vẫn còn tồn tại.

Lục Thành không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết làm thế nào để sinh nhi tử.

Ánh mắt nhìn vào phương hướng tiểu cô nương vừa rời đi, Lục Thành áo não mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Lúc ấy sao nàng lại nhịn không nổi? Chậm một chút nữa thì ngón tay hắn đã có thể tra rõ đại khái địa hình .

Nửa canh giờ ngắn ngủi chiếm quá nhiều tiện nghi, Lục Thành nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị còn sót lại.

Rất muốn, rất muốn cùng nàng sinh nhi tử.

Thân thể ngửa ra sau, một tay chống đỡ, một tay vén vạt áo lên.

Hai khắc sau, cuối cùng Lục Thành cũng từ bên trong ruộng bắp đi ra, bước chân lơ mơ, bên trong mắt hoa đào cảnh xuân trong trẻo, tựa như say rượu.

Vô cùng may mắn trên đường không người, chờ hắn đi vào thôn thì trên mặt đã khôi phục vẻ thong dong.

"Sớm như vậy đại ca đã trở về rồi sao?" Lục Ngôn có thâm ý khác hỏi.

Lục Thành tâm tình tốt không thèm trừng hắn.

Lục Ngôn liền hiểu, tẩu tử vẫn là tẩu tử, cái người thư sinh mặt trắng đọc sách kia không phải là đối thủ của huynh trưởng.



Nhưng Lục Thành trong lòng cũng rầu rĩ, hôm nay tiện nghi chiếm đã đủ, nhưng đã triệt để chọc phải nàng, hẹn nàng lần sau nhất định nàng sẽ không đáp ứng.

Hắn nên chút gì đó bồi tội.

Hôm sau từ trong nhà Lục Thành lục hộp tiền lấy ra hai lượng bạc, hướng về hộp tiền muội muội thích kiểm tra nhất nói: "Buổi trưa đại ca đi lên trấn trên, A Đào có muốn đi không?"

A Đào biết rõ chỗ ca ca nói là Ngô gia ở trấn Lưu Tiên, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Từ tỷ tỷ dùng hương cao là mùi hoa hồng, rất dễ ngửi, đại ca cũng giúp muội mua một hộp."

Mắt Lục Thành sáng lên, nhìn cửa một cái, thấp giọng hỏi muội muội, "Từ tỷ tỷ thích hương hoa hồng?"

A Đào gật đầu.

Lục Thành trong lòng đã có ý định, giấu bạc ra cửa.

Cho tới trưa hắn đều đi dạo ở trong vườn trái cây, trước khi đến trưa, Lục Thành nghe sư phụ Lý bá dặn dò một tiếng sau đó liền muốn đi lên trấn trên, vừa đi đến cửa vườn trái cây, vừa vặn hắn bắt gặp hảo huynh đệ Nghiêm Kính làm việc bên trong hoa viên.

"Đi Nghênh Tiên Cư uống một chén chứ?" Nghiêm Kính ngửa đầu, cười thập phần sáng lạn.

"Có chuyện gì vui tới như vậy?" Lục Thành đi ra khỏi vườn trái cây, buồn cười hỏi.

Nghiêm Kính cùng hắn bằng tuổi nhau, chiều cao cũng tương tự, bất quá cho tới nay chưa cưới vợ, trong nhà mẹ già luôn thúc giục, Nghiêm Kính chê phiền hà, hận không thể buổi tối nào cũng ở Lật Tử viên không quay về, mà hỉ sự hôm nay của hắn có liên quan đến vấn đề hôn sự, "Thời gian trước Hoa bà mối có giới thiệu một vị cô nương cho nương ta, ta đã nhìn qua, quá xấu, một chút cũng không đẹp mắt, nhưng nương ta thì lại khen nàng thành tiên nữ, ngày ngày nhắc nàng với ta. Ngày hôm qua Hoa bà lại tới, nói cô nương kia vừa ý người khác, ha ha, ngươi nói có nên ăn bữa ngon để ăn mừng hay không đây?"

Thấy hắn quá hả hê, Lục Thành thân là bạn tốt, vẫn khuyên nhủ: "Tuổi ngươi không nhỏ nữa, xác thực nên định hôn sự rồi."

Hắn có cô nương để thích, mà cô nương đó cũng thích hắn, Lục Thành nhìn bầu trời trong xanh, lại xem cây ăn quả cũng so với bình thường lại khỏe mạnh hơn, cho nên hắn làm gì cũng đều rất hăng hái, cho nên khi nói đến hỉ sự, tự đáy hắn lòng hy vọng Nghiêm Kính cũng sớm cưới vợ, như vậy thì hai huynh đệ họ chuyện tốt thành đôi.

Nghiêm Kính xùy một tiếng, lườm hắn, "Ngươi cũng không phải chưa cưới vợ đó sao?"

Lục Thành tuy là người chững chạc, lúc này bị bạn tốt hỏi hắn cũng nhịn cười không được, tuy đã cố nén ý cười nhưng cặp mắt hoa đào kia lại sáng rỡ.



Nghiêm Kính thấy, từ từ dừng bước, dùng sức chụp vai hắn một cái, "Tốt, ngươi vậy mà lại lén lén lút lút có người để thân mật, nói, là cô nương nhà ai?"

Nam nhân đều như vậy, huynh đệ có chuyện tốt không tránh khỏi một phen ồn ào. Lấy giao tình của hai người, Lục Thành cũng không dự định lừa gạt Nghiêm Kính, hắn không nhanh không chậm nói: "Không vội, lúc hái trái cây ta sẽ dẫn nàng đến, nhưng ngươi nhìn thì nhìn, con mắt đàng hoàng một chút, nàng da mặt mỏng, nếu làm nàng tức giận thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ."

"Nhìn bộ dáng sợ vợ của ngươi kìa!" Nghiêm Kính cười lớn chụp vai hắn, xoay chuyển ánh mắt, tiếng cười càng lớn, "Buổi trưa hôm nay ngươi mời khách!"

Lục Thành sảng khoái đáp ứng.

Sau một khắc, hai người sóng vai bước vào Nghênh Tiên Cư nổi danh nhất ở trấn trên, ở trong lâu chọn lấy vị trí gần cửa sổ, vẫn như cũ gọi hai món ăn gia đình, hai chum rượu.

Nghiêm Kính còn muốn hỏi thăm nhiều về người yêu của bạn tốt, Lục Thành thu liễm ánh mắt nhìn hắn.

Hắn không muốn bốn phía khoe khoang nữ nhân của mình, nói cho Nghiêm Kính, là vì coi hắn như huynh đệ.

Nghiêm Kính gật đầu, không nhắc tới nữ nhân nữa.

Bọn họ không đề cập tới, nhưng ba nam nhân quần áo tơ lụa ở bàn bên cạnh lại không chút nào kiêng sợ, còn tán gẫu đến các cô nương trong hoa lâu, "Ngươi không biết sao, Tuyền cô nương mới tới kia tuyệt diệu làm sao, người cũng như tên, trong veo như nước ... Như vậy không cần phí tâm tư chuẩn bị, khi nào muốn là trực tiếp có thể..."

Vẻ mặt cười dâm tà.

Nghiêm Kính không có vợ, nhưng hắn là nam nhân, đối với nữ nhân có tính trời sinh tò mò, cũng như các khách nam khác ở tửu lâu, đều len lén nghe ba người kia bình luận về các loại nữ nhân. Chờ ba người kia đi hết, Nghiêm Kính vẫn chưa thỏa mãn uống một hớp rượu, lại nhìn Lục Thành nghiêm trang ngồi đối diện, hết sức hâm mộ nói: "Quả nhiên là cưới vợ vẫn tốt, ngươi đã tìm cho A Nam mẹ kế , ta cũng nên tìm người thôi, đỡ cho đến khi đệ đệ A Nam ra đời mà con ta vẫn chưa thấy đâu."

Lục Thành căn bản không nghe rõ hắn nói gì đó.

Thì ra, ngày hôm qua nàng không phải là nín tiểu, mà là...

Ngực hắn lại nổi lên một mồi lửa.

Thì ra Hương Nhi của hắn chẳng những lớn lên xinh đẹp, mà ngay cả thân thể cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm.