Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 205




Mỗi tháng cầm một lượng bạc tiền công, biết bên trong thành anh đào có nguồn phú hộ tiêu thụ, bán được anh đào còn nhiều tiền hơn người khác thu hoạch ruộng nữa, nam nhân như vậy có tài có mạo lại có bản lĩnh, dựa theo cách nói của những tức phụ kia, chío dù là tái giá cũng nguyện ý.

Trong lòng Ngưng Hương dấy lên gợn sóng.

Nàng đã sớm biết Lục Thành rất được nữ nhân yêu thích, nhưng lại không ngờ lại khoa trương như vậy, tức phụ cả thôn đều nhìn hắn.

Ngoài miệng nàng làm như không sao nói: "Có giỏi đoạt liền đoạt đi, nếu như đoạt được, điều đó giải thích rõ ràng là hắn đối với ta không thật tâm."

Ngồi trên giường đất, Ngưng Hương lấy gối đầu của mình và đệ đệ ra, nhỏ giọng nhắc nhở đường muội, "Về sau không được phép ở nhà lại nhắc tới hắn, nếu bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ?"

"Nương muội đang ở đàng kia giúp đỡ mọi người rửa chén bát, chưa chắc về sớm đâu." Từ Thu Nhi xoay người, thấy đường tỷ thật yên lặng, nàng nhìn không ra đến cùng trong lòng tỷ ấy đang suy nghĩ gì, lại sợ đường tỷ hiểu lầm Lục Thành, nhỏ giọng an ủi: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, Lục đại ca thủy chung trước sau đưa lưng về phía nữ khách ngồi bên này, ai cũng không thấy được, rất nghiêm chỉnh."

Trong lòng Ngưng Hương ngọt ngào, buồn bực giận đường muội một cái, "Lúc trước là muội khuyên ta đừng đến với hắn, bây giờ sao lại luôn mồm nói giúp hắn vậy? Có phải hắn hối lộ muội đồ gì tốt đúng không?"

"Cái này gọi là nói thật, cũng không thể oan uổng hắn chứ?" Từ Thu Nhi làm bộ tức giận bước xuống giường, "Không để ý tới tỷ nữa, muội đi ngủ đây."

Ngưng Hương cười cười lắc đầu, tiễn muội muội ra ngoài xong lại kêu đệ đệ vào nhà nghỉ trưa.

Vì che dấu chuyện mình cùng Lục Thành đã gặp mặt, Ngưng Hương không có nói cho bất cứ ai chuyện ngày mai ba tỷ muội Lục gia sẽ dẫn A Nam đến làm khách trong nhà.

Ngày hôm sau dậy sớm, Ngưng Hương cẩn thận quét dọn trong nhà ngoài nhà sạch sẽ một phen, Lục gia sạch sẽ như vậy, nhà mình cũng không thể kém.

Đại khái sau nửa canh giờ dùng xong điểm tâm, Lục Định đánh xe đưa ba muội muội và cả cháu nhỏ tới nhà nàng.



"Cô cô!" A Nam còn đang trên xe đã hướng về trong sân lớn hô to một tiếng.

Ngưng Hương đang ngồi dưới tàng cây hồng, nhìn thấy bọn họ đã đến, nàng cười đi ra ngoài đón.

"Cô cô!" A Nam hưng phấn hướng về nàng đưa hai tay, tiểu tử hôm nay mặc một chiếc áo ngắn nhỏ màu lam, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn nà.

"A Nam càng lớn càng dễ nhìn." Ngưng Hương ôm lấy A Nam, trước hôn một cái.

Được nương khen, A Nam toét miệng nhỏ cười, nhìn nương, trong vắt nói: "Đẹp!"

Từ Thu Nhi đi theo sau Ngưng Hương ra đón khách nghe vậy xì cười, thật nhanh nhéo khuôn mặt A Nam một cái, "Miệng ngọt như vậy, ai dạy ngươi đó?"

A Nam không thích bị người "không quá quen" sờ vuốt mặt, bé tựa ở đầu vai nương, không trả lời Từ Thu Nhi.

Lại lần nữa bị ngó lơ, Từ Thu Nhi dứt khoát mặc kệ hắn, chào hỏi ba tỷ muội A Đào đang tiến vào sân nhỏ.

Ngưng Hương nhìn về phía Lục Định còn đang ngồi nghỉ trên càng xe, "Đệ cũng vào nhà ngồi đi, đại ca ta ở nhà, các ngươi có thể cùng nhau trò chuyện."

"Không được, đệ phải đi ngay vào trong ruộng , Nhị ca còn đang đợi đệ." Lục Định nhìn tẩu tử dung mạo xinh đẹp ôn nhu nhiều hơn một cái, sau đó mới đánh xe rời đi. Lúc cua quẹo lại quay đầu lại, thấy tẩu tử vẫn còn ở cửa đứng, trong lòng ôm cháu của hắn một chút cũng không bỏ được nàng, khóe miệng Lục Định cong lên hiếm thấy.

Thiếu niên đã rời đi, Ngưng Hương ôm A Nam vào sân nhỏ.