Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 180




Ngưng Hương dẫn đệ đệ và Từ Thu Nhi chen tới trước sạp trang sức đeo tay.

A Đào đứng bên cạnh nàng cười, giới thiệu Phan thị với nàng, "Đây là Nhị thẩm của muội."

Tỷ muội Ngưng Hương đều cười chào gọi bá mẫu, A Mộc còn bé nên sợ người lạ, hắn gọi chậm một nhịp có vẻ như bị bất ngờ, thấy cả nhóm người lớn đều đang nhìn mình, A Mộc thẹn thùng nhích lại gần bên cạnh tỷ tỷ.

A Đào bảy tuổi sờ đầu bé trai, cảm thấy hắn hay xấu hổ giống như chính mình.

Phan thị cười nhìn hai tỷ muội Từ gia, thật lòng khen: "Hương nhi và Thu Nhi thật là xinh đẹp, về sau nếu hai cháu có rảnh đến nhà chúng ta chơi nhé, ba tỷ muội A Phù đang lo không có ai kết bạn."

Khuôn mặt của bà thanh tú, giọng nói cũng tựa như nước suối trong vắt, có loại hương vị rất khác so với những bà vợ nhà nông ở trong thôn.

Ngưng Hương đối với nhà nhị thúc của Lục Thành cũng không hiểu rõ lắm, nàng ép xuống sự nghi hoặc nhàn nhạt trong lòng, gật đầu cười chào hỏi hai nữ nhi của Phan thị, "A Đào biết nhà tỷ ở đâu, nếu hai vị muội muội có rãnh thì mời đến nhà chúng ta làm khách nhé."

Lục Phù mười hai tuổi và Lục Dung mười tuổi cùng nhau cười, "Dạ." Mặc dù dung mạo hai tỷ muội giống với người Lục gia hơn nhưng khi cười rộ lên lại có bóng dáng của Phan thị, mang theo vài phần dòng dõi thư hương, không giống với A Đào cười đến mức hồn nhiên.

Ngưng Hương suy đoán Phan thị khẳng định là người đọc sách.

"Từ tỷ tỷ đi chợ muốn mua gì hả?" A Đào đối với Ngưng Hương đã rất quen thuộc, thân thiện hỏi.

Ngưng Hương nói mình còn đang suy nghĩ, sau đó lại nhìn đường muội nói: "Đại bá mẫu đang giúp tỷ chọn vải bố, còn bọn tỷ lại muốn sang bên đây xem một chút, còn A Đào đã mua gì chưa?"

A Đào lắc đầu, nhìn sạp hàng trước mặt nói: "Muội muốn mua khuyên tai nhưng lại không biết nên chọn cái nào."

Ngưng Hương nhìn vào trong rồi giúp nàng chọn lấy một đôi khuyên tai hoa đào nho nhỏ bằng ngọc màu trắng, dịu dàng nói: "A Đào còn nhỏ nên thích hợp nhất là mang loại nhỏ, chờ A Đào lớn lên thì có thể mang loại mặt to như vầy rồi."



Tiểu cô nương bảy tuổi khuôn mặt còn chưa nẩy nở hết, nếu đeo khuyên tai quá lớn sẽ giống như chiếm hết phần chủ.

A Đào đang chọn khuyên tai nghe Ngưng Hương nói xong lập tức đồng ý.

Thấy cháu gái đã chọn xong, Phan thị liền hỏi chủ quán giá tiền.

Chủ quán mở miệng nói ngay một lượng bạc, tiếp theo lại tán dương phần chạm trổ của đôi khuyên tai này tốt như thế nào. Phan thị vừa muốn mở miệng thì Lục Phù đã ghét bỏ nhíu mày, đoạt lấy hai chiếc khuyên tai trong tay muội muội, xì một tiếng: "Loại hàng như vậy cũng chỉ có muội muội ta còn nhỏ mới thích mà thôi, một trăm văn, không bán thì thôi."

Sạp bán ở bên ngoài vẫn có nhiều mặt hàng tốt, tuy không muốn nhưng chủ quán cũng hy vọng bán được nhiều hơn một chút, đành hết sức miễn cưỡng hạ xuống còn năm trăm văn.

Lục Phù dắt muội muội quay bước đi, "A Đào ngoan, tỷ tỷ dẫn muội đi chỗ khác mua, còn nếu như muội không thích thì chúng ta đi vào cửa hàng."

Một chút trả giá cũng không thèm.

Chủ quán lần đầu gặp phải khách hàng dứt khoát như vậy, kinh ngạc nhìn về phía Phan thị.

Phan thị không nhìn hắn mà đuổi theo bọn nữ nhi.

Chủ quán lại nhìn về phía tỷ muội Từ gia, Từ Thu Nhi lập tức dắt lấy tay Đường tỷ bỏ đi.

Chủ quán không cách nào đành lớn tiếng gọi theo mấy người kêu trở lại, hết sức không muốn giúp A Đào gói kỹ đôi khuyên tai, mắt vẫn nhìn vài vị cô nương bên cạnh, "Các ngươi cũng nhìn một chút được không? Không phải là ta lừa các ngươi, đồ của ta đều là đồ tốt, trong cửa hàng cũng chưa chắc có thể tốt hơn so với ta."

Ngưng Hương ít chưng diện, còn Từ Thu Nhi mua đồ thường không biết trả giá, biết Lục Phù am hiểu chuyện này, nàng nhờ Đường tỷ giúp nàng chọn, còn sau đó là Lục Phù chịu trách nhiệm mặc cả, cuối cùng dùng hai trăm văn tiền riêng của mình mua một cây trâm mạ bạc khắc hoa hạnh, còn len lén nhắc nhở Đường tỷ đừng nói cho mẫu thân.