Nhưng đối mặt với cái nhìn chăm chú của Lục Thành, Ngưng Hương chỉ có thể lắp bắp trả lời: "Bởi vì huynh, huynh khinh người quá đáng..."
"Ta bắt nạt nàng khi nào?" Lục Thành bước tới lần nữa, hầu như là sắp dán vào nàng.
Ngưng Hương lui về phía sau co lại, cảm nhận được hơi thở của nam nhân phả vào mặt nàng, chống lại đôi mắt hoa đào bá đạo vô lại, tâm Ngưng Hương nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy khí nóng dâng trào, "Huynh, huynh..."
"Hương nhi, ta mới chỉ bắt nạt nàng một lần." Lục Thành cúi đầu xuống nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm của nàng nói, "Hôm nay xem như là lần thứ hai."
Nói xong không để cho nàng có cơ hội trốn tránh, hắn mạnh mẽ dang tay ôm lấy nàng, hai cánh tay như hai gọng sắt, một tay nắm lấy hai cánh tay cùng eo nhỏ nhắn của nàng, tay kia bá đạo chế trụ cái gáy của nàng, đôi môi nóng hổi trong nháy mắt liền đè lên môi nàng.
Ngưng Hương giật mình theo bản năng giãy giụa lại không ngời trên bụng lại giống như bị cái trụ gì đó sít sao đâm vào .
Như cây gậy lớn, cách quần áo mỏng manh mùa hè dùng sức đâm vào bụng nàng.
Ngưng Hương cứng người rồi.
Chỉ chớp mắt một cái nàng không còn sợ hãi nữa, đại khái là bởi vì hắn quá khoa trương, Ngưng Hương chỉ có một loại cảm giác không chân thực.
Hắn sao có thể nhanh như vậy đã... đứng dậy?
Sao có thể sẽ giống như... bức người như vậy?
Ngưng Hương không phải là cô nương hoàn toàn không biết gì đến chuyện lập gia đình, nàng đã bị buộc cảm thụ qua Bùi Cảnh Hàn, Bùi Cảnh Hàn là võ tướng, thân thể rắn chắc, hắn đã đủ dọa người nhưng không ngờ Lục Thành so sánh Bùi Cảnh Hàn còn dọa người hơn vậy? Tựa như trên đường về nhà gặp được một con chó điên bình thường đã đủ khiến người khiếp sợ, nếu như đột nhiên rớt xuống một con so với người còn cao hơn thì khẳng định lúc trước chỉ là hoảng hốt còn sau đó mới là sợ hãi.
Trong lúc tiểu cô nương bị dọa đến ngây ngốc, Lục Thành đã trải qua một lần kinh nghiệm nhanh chóng bắt được chiếc lưỡi đinh hương trong miệng nàng, giống như sợ nàng trốn mà vội vã quấn lấy, kéo về hướng mình.
Ngưng Hương bị hắn động tác thô lỗ của hắn gọi lý trí trở về.
Cho dù đối với Lục Thành, nàng không căm ghét giống như Bùi Cảnh Hàn nhưng Ngưng Hương cũng đều chán ghét loại cướp đoạt này. Nửa người trên tránh né không được, đúng lúc này đầu gối của nàng giãy dụa thoát ra khỏi hắn lại vừa vặn dừng lại giữa hai chân hắn, cô nương nóng lòng muốn đào thoát không nghĩ gì thêm liền hạ thấp cơ thể nàng xuống, cao nâng đầu gối hướng lên trên.
Gần như chỉ mới đụng phải thì nam nhân lập tức liền buông lỏng miệng nàng ra, hai tay đang giam cầm eo nàng cũng đã chống đỡ trên giường đất.
Cuối cùng cũng thoát ra được, Ngưng Hương lập tức đẩy hắn ra.
"Đừng... động." Lục Thành chống đỡ trên người nàng, đầu rũ xuống, cơ hồ sắp chôn thẳng vào trong ngực nàng, Ngưng Hương nhìn không thấy vẻ mặt hắn, chỉ nghe được hai chữ ngắn ngủi đau đớn của hắn, còn có tiếng hít thật sâu.
Ngưng Hương vội vã thoát thân, đâu để ý hắn gieo gió gặt bão thôi, nàng nghiêng người nghĩ thoát khỏi một cánh tay hắn chạy đi.
"Ta kêu nàng đừng động!" Lục Thành đau muốn chết, không còn tính nhẫn nại dụ dỗ nàng nữa, một tay đè người nằm ở trên giường, hắn khó khăn nâng thắt lưng lên, đầu thật mạnh nằm xuống trên bụng nàng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, "Dừng lại một lát."
Lúc nói chuyện một tay chống đỡ giường, một tay che lại chỗ trọng yếu để đỡ cho nàng lại nghĩ tới chuyện hạ xuống một cước nữa.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại đau đớn của bản thân, đau như nước biển dâng triều, lúc bị nàng đá trúng lúc đau đớn chỉ mới xông lên, bây giờ lại có xu hướng đau lên cao hơn nữa, liên tục chậm rãi, đau đến nỗi cái trán Lục Thành mồ hôi toát ra, ướt hết quần áo của nàng.