Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 164





Dưới tàng cây hòe già nhưng vẫn còn đang tươi tốt, Lục Định ngáp một cái mở to mắt ra, thờ ơ nhìn về phía đường lớn.

Vừa nhìn liền thấy một chiếc xe ngựa màu đen.

Từ cô nương trở về chắc chắn sẽ không ngồi xe ngựa.

Mặt trời đã lặn xuống phía tây, sau cùng Lục Định liếc mắt một cái nhìn về phía sau xe ngựa, xác định trên đường không có một chiếc xe la hay xe lừa nào nữa mới đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Hướng về con đường nhỏ của thôn Liễu Khê đi tới, vừa đi chưa được vài bước thì chợt nghe tiếng vó ngựa ngừng lại.

Lục Định lơ đễnh nhìn sang liền thấy một cô nương mặc bộ quần áo màu xanh nhạt cùng giày vải đang mang bao đồ bước xuống xe ngựa, nàng cùng phu xe nói gì đó, sau đó liền bước nhanh đến ven đường, dáng dấp yểu điệu mảnh mai, như trong bụi cỏ dại hé ra một đóa hoa nhỏ, duyên dáng yêu kiều.

Chờ xe ngựa quay đầu đi về hướng ngược lại, nàng vẫn tiếp tục nhìn theo một lúc giống như đang hoài niệm một chút gì đó, sau đó mới xoay người về hướng đông bước lên con đường nhỏ.


Cách khá xa nên Lục Định không thấy rõ khuôn mặt cô nương kia, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy đó chính là Từ gia cô nương mà đại ca vẫn luôn tâm niệm ở trong lòng!Vậy hắn nên trốn đi hay là bước ra gặp nàng đây?Nhưng chỉ trong nháy mắt Lục Định đã có quyết định.

Hắn bước nhanh về phía con đường.

Đường nam là ruộng, đường bắc bởi vì địa thế không được bằng phẳng cho nên gần cửa ngã ba đoạn đường này rất hoang vắng, chỉ có mấy cây hòe già độ lớn không đồng đều mọc san sát nhau, cũng không biết là ai trồng.

Ngưng Hương đang ngẩng cao đầu tiến lên về phía trước, rất nhanh liền thấy một thiếu niên đang chạy tới bên đường này, nàng có nhìn mấy lần nhưng không để tâm.

Cho đến khi đối phương dừng ở phía trước, quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Lúc này hai người cách nhau ước chừng khoảng một trăm bước, đầu tiên Ngưng Hương chú ý tới đối phương có đôi mắt hoa đào quá giống Lục Thành.

Nàng nghi hoặc quay đầu lại, xác định sau lưng không có người nào khác, Ngưng Hương lại nhìn về phía trước bước từng bước thật chậm, càng nhìn càng cảm thấy vóc người thiếu niên này có phần giống với Lục Định rạng sáng ngày đó tới cửa nhà nàng đón nàng.


"Là Lục Định phải không?" Ngưng Hương thử dò hỏi.

Lục Định không nghe thấy.

Nhìn nữ tử mặc váy xanh càng lúc càng tới gần, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, đặc biệt là cặp mắt hạnh xinh đẹp trong suốt, đột nhiên hắn cảm thấy mình như một nông phu thô bỉ gặp được tiên nữ, cả người đều sững sờ, không thể tin được ngay sát thôn mình lại có cô nương xinh đẹp như vậy, lại càng không thể tin được đối phương có thể sẽ trở thành chị dâu của hắn.

Nhưng nếu như nàng không tốt như vậy thì làm sao đại ca sẽ cố chấp tới như vậy?Trước đây hắn không thể hiểu nổi, nhưng sau khi nhìn thấy người thật thì đột nhiên Lục Định lại hiểu rõ huynh trưởng rồi.

Thấy thiếu niên trước mặt chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào nàng, không có ác ý mà chỉ là đơn thuần kinh diễm, Ngưng Hương có hơi đỏ mặt, lại bởi vì không xác định rõ hắn có phải là Lục Định hay không nên Ngưng Hương đành im lặng, chậm chạp đi lên phía trước.

"Tỷ, tỷ đã chuộc thân chưa?" Lục Định rất nhanh liền hoàn hồn, không cần hỏi cũng biết nàng chính là Từ cô nương, thận trọng gọi một tiếng.

Thật sự là Lục Định.

Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải lại đột nhiên nhảy ra một nam tử cao hơn so với nàng, cố ý đợi nàng tới gần thì thực sự có hơi dọa người.

Sau khi xác định thân phận của hắn, Ngưng Hương cười nhìn về phía Lục Định, vừa mò tay vào bọc quần áo vừa cười nói: "Đúng vậy, sao đệ lại tới đây?".