Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 122




Thấy Lý ma ma giúp đỡ ngươi, Ngưng Hương an tâm hơn chút ít.

Trên đầu lại vang lên giọng nói bình tĩnh bá đạo của nam nhân, "Thím giúp cháu đi trước được không, hôm nay cháu không nói rõ ràng với Từ cô nương thì lương tâm cháu bất an."

Ngưng Hương giận dữ ngẩng đầu.

Lục Thành cúi đầu nhìn ngươi, trong đôi mắt hoa đào vừa kiên định lại có vẻ dịu dàng, giống như trên cả con đường này hắn chỉ thấy mỗi ngươi.

Ngưng Hương không tin, di chuyển một bước sang bên cạnh.

Lục Thành bình tĩnh di chuyển sát theo ngươi.

Ngưng Hương tức giận muốn mắng không được đánh cũng không xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn tới mức ngày lúc càng đỏ.

Tuổi của hai người cộng lại cũng không bằng Lý ma ma, mà Lý ma ma nhìn hai người quả thực giống như hai đứa bé đang giận nhau. Quét mắt nhìn bốn phía, thấy không ít người chú ý tới bên này, Lý ma ma lập tức hoà giải, thấp giọng khuyên Ngưng Hương: "Thôi thôi, cháu cứ ở đây nghe hắn nói hai câu đi, ta đi mua bánh đậu xanh giúp cháu rồi quay về liền."

Trên đường nhiều người như vậy, bà cũng không cần phải lo lắng Lục Thành sẽ động tay chân với Ngưng Hương.

Không để Ngưng Hương có cơ hội bướng bỉnh, Lý ma ma cất giọng dặn dò ngươi xong rồi mua hai cân anh đào về nhà cho cháu trai ăn, lấy lý do để hai người nói chuyện rồi bà bước nhanh đi mua đồ.



Ngưng Hương muốn đuổi theo lại bị Lục Thành nắm tay lại.

"Ngươi..."

"Nếu ngươi không ngồi xe của ta về thì ta sẽ liên tục đi theo, nếu vẫn không chịu đáp ứng ta lập tức gọi ngươi là tức phụ." Lục Thành cúi đầu nhìn ngươi uy hiếp. Hôm nay hắn nhất định phải nói chuyện chuộc thân với ngươi, ngươi cứ muốn trốn hắn, trước tiên hắn đành mặc kệ nói xằng nói bậy mới có thể ép ngươi đồng ý.

"Ngươi thả tay ta ra trước đã!" Ngưng Hương nhìn hai bên đường, tức giận đến sắp khóc.

"Tức phụ à." Lục Thành thấp giọng kêu.

Hắn thực có can đảm kêu!

Ngưng Hương chỉ cảm thấy một giọng nói vang lên giống như sấm nổ bên tai ngươi, khiến trong đầu ngươi trống rỗng.

Lục Thành nhân cơ hội nhắc nhở ngươi, "Nếu vẫn không đáp ứng thì ta sẽ gọi càng lớn, không tin ngươi cứ thử xem."

Bị người khác nắm tay ở trên đường, bị người khác uy hiếp phá hỏng thanh danh của ngươi, Ngưng Hương lại không có biện pháp nào thoát khỏi tay hắn, nổi giận biến thành vô lực, Ngưng Hương nhịn không được nữa cúi đầu khóc, khóc không lên tiếng mà chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống.

Ngươi trêu ai ghẹo ai sao, bên trong Hầu phủ có Bùi Cảnh Hàn, hiếm khi về nhà lại gặp phải Lục Thành, mỗi người đều bắt nạt ngươi.



Thấy ngươi khóc, tay Lục Thành giống như bị bỏng, lập tức buông ngươi ra, luống cuống xin lỗi, "Hương nhi, ta... tức phụ à!"

Thấy ngươi vẫn không chịu nghe lại muốn tránh hắn, Lục Thành không chút nghĩ ngợi đành uy hiếp ngươi lần nữa.

Ngưng Hương tức giận đến nước mắt cũng không thèm chảy nữa, mạnh mẽ chuyển hướng nhìn tên nam nhân vô lại, "Ngươi..."

"Ta mua cho A Nam mua con chim ưng."

Thấy nước mắt vẫn đang treo trên khuôn mặt ngươi đang chuyển hướng sang mình, Lục Thành kịp thời nói, giống như là trẻ con làm chuyện gì đáng được khen ngợi, không chờ được mà phải nói ngay cho trưởng bối nghe. Mắt thấy tiểu cô nương quả nhiên khiếp sợ đã quên khóc cũng quên luôn mắng hắn, Lục Thành lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Chính là lúc ở Bách điểu viên đã mua cho nó một con."

Trong đầu Ngưng Hương lập tức hiện lên hình ảnh bốn con ưng đứng trên kệ, toàn thân nó lớn gần bằng A Nam, móng ưng sắc bén, miệng như cái móc, đôi mắt hung ác, không những ăn thịt mà còn thích nhất là ăn đồ sống.

Sắc đỏ trên mặt đã biến thành trắng bệch không còn chút máu, lúc này lửa giận trong mắt Ngưng Hương chuyển thành trách móc, không kìm lòng nổi đi theo hắn tới chỗ xe lừa bên cạnh, vừa làm bộ chọn anh đào vừa thấp giọng trách mắng: "Vì sao ngươi lại mua chim ưng hung dữ như vậy cho A Nam? Ngươi không sợ A Nam bị thương sao? Lục Thành, cho tới bây giờ ta vẫn chưa thấy người làm cha nào như ngươi hết!"

"Bởi vì ta hy vọng sau khi A Nam lớn lên có tiền đồ." Thành công hấp dẫn sự chú ý của ngươi, Lục Thành đứng trên cao nhìn ngươi, ánh mắt giống như người thợ săn đã thành công dụ dỗ thỏ nhỏ vào bẫy, "Ngươi yên tâm, A Nam rất thích nó, lúc ta thuần ưng sẽ ôm A Nam cùng nhau dạy, ưng rất thông ming, biết A Nam là chủ nhân của nó nên sẽ không đả thương nó."

Ngưng Hương nhíu mi, mắt nhìn hai rổ anh đào thật lâu, "Thuần ưng là cái gì?"

"Chính là khiến nó nhận chủ, nghe lời." Lục Thành cố gắng dùng từ đơn giản giải thích cho ngươi, vừa nghĩ lại liền nở nụ cười, "Ngày hôm qua lúc chúng ta đi hái anh đào, A Nam ở bên cạnh nghịch ngợm thì có con châu chấu nhảy đến bên cạnh, A Nam vừa định bắt nó thì đã bị “Tướng quân” dùng miệng mổ lấy, A Nam tức giận đuổi theo nó giống như đuổi gà vậy."