Lộ Ký Thu ngủ một giấc này thẳng tới bảy giờ tối mới tỉnh, vừa xuống lầu thì phát hiện anh đang nấu cơm tối.
Cô vừa đeo micro, vừa đi vào phòng bếp, có chút ngượng ngùng nói: “Lần sau để em nấu cho…..”
Mặc dù cô có thể sẽ đốt phòng bếp, nhưng thái độ thì vẫn phải có.
Lục Nhất Hành cho thịt bò xào ra đĩa, cười trêu ghẹo nói: “Được, đến lúc đó anh cũng muốn ăn mì ăn liền do em nấu.”
Lộ Ký Thu đứng tại chỗ, sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới chuyện cô đã nấu mì ăn liền cho nhân viên công tác, nhịn không được cười vài tiếng.
Đi theo phía sau anh, hiếu kỳ hỏi: “Làm sao anh biết? Anh có xem chương trình hả?”
“Còn chưa xem tập chính thức, anh chỉ mới xem trailer.” Lục Nhất Hành bưng đồ ăn lên bàn ăn, quay người thử mời cô: “Đêm nay có muốn cùng nhau xem hay không?”
Lộ Ký Thu giúp đỡ bày biện bát đũa, không hề nghĩ ngợi liền gật đầu nói: “Được, cơm nước xong xuôi, chúng ta cùng nhau xem đi.”
Sau khi chương trình được tuyên truyền, nghe nói được phản hồi rất tốt, cô cũng muốn xem tập chính thức để xem nội dung có gì hay không.
Hơn nữa, Lộ Ký Thu rất muốn biết buổi phỏng vấn trước khi ngủ trong buổi chiều đầu tiên, Lục Nhất Hành đã nói những gì?
Hai người ngồi xuống ăn cơm, mỗi lần Lục Nhất hành làm đồ ăn đều rất hợp khẩu vị của cô, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đang ăn, Lục Nhất Hành ngẩng đầu nhìn cô nói: “Em có một người bạn tên Cẩm Vũ, lúc chiều có gọi điện thoại cho em.”
Lộ ký Thu nghe tên của Lộ Cẩm Vũ phát ra từ trong miệng anh thì không khỏi giật mình.
Lục Nhất Hành để đũa xuống, chủ động giải thích, nói: “Cậu ấy gọi điện thoại cho em rất nhiều lần, anh lo lắng không biết cậu ấy có chuyện gấp gì cần gặp em nên đã bắt máy……”
Lộ Ký Thu nhai cơm, gật đầu nói: “Không sao…… Vậy cậu ấy nói cái gì?”
Bây giờ, điều cô lo lắng nhất là Lộ Cấm Vũ có nói chuyện gì lung tung hay không, cô sợ nhất là cái miệng của em trai mình đó.
Lục Nhất Hành thấy Lộ Ký Thu không để ý, lúc này mới tiếp tục nói: “Cậu ấy nói trước đó em đã đáp ứng tham gia triển lãm thiết kế của cậu ấy. Ngày mai cậu ấy muốn đến đây để đưa thư mời cho em.”
Lộ Ký Thu mấp máy môi, gật đầu, đúng là cô đã đồng ý sẽ đi cổ vũ cho Lộ Cẩm Vũ.
“Đúng là em đã đồng ý, tuy nhiên, em không biết ngày đó tổ tiết mục ngày hôm đó có an bài gì không… Chút nữa em vẫn nên hỏi chị Đồng một chút.”
Lục Nhất Hành một lần nữa cầm lấy đũa, giả bộ như tùy ý mà hỏi: “Em rất muốn đi sao?”
Lộ Ký Thu than nhẹ một tiếng, nhún vai nói: “Muốn nha, cậu ấy học thiết kế rất nghiêm túc, với lại lúc trước đã đồng ý với cậu ấy, cũng không thể thất hứa được. Lần trước, sinh nhật cậu ấy em cũng đã không tới rồi……”
Lộ Ký Thu ý thức được mình nói càng ngày càng nhiều, đành phải im lặng, vùi đầu ăn cơm.
Lục Nhất Hành nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cô, nhịn một chút, cuối cùng vẫn không hỏi cô cái người Cẩm Vũ đó là ai.
Ăn cơm xong, Lộ Ký Thu mặc áo khoác một mình đi qua phòng 902, muốn hỏi Lưu Đồng một chút về việc sắp xếp của mấy ngày tiếp theo.
Vừa định nhấn chuông cửa, thì đột nhiên nghe được tiếng nhân viên công tác nói chuyện ở bên trong.
Cửa không có đóng sao?
“Không thể nào?! Lần trước tại khách sạn, thế mà anh Hành ở ngay trước mặt chúng đuổi Trình Vi đi, bọn họ làm sao có thể có quan hệ gì nha?”
Đây hình như là giọng của một cameraman, giọng nói có chút khàn khàn, rất dễ để nhận ra.
Lộ Ký Thu nghe bọn họ đang nói chuyện về Lục Nhất Hành thì vô thức dừng động tác.
“Hừm, làm sao lại không có khả năng…..” Một giọng nam hơi lạ vang lên, phản bác lời mới vừa nói của người kia.
Lộ Ký Thu đứng ở cửa, nghe thấy người vừa rồi nói chuyện, hình như là nhân viên quản lý thiết bị.
“Ngày đó, mọi người đều đi chợ đêm để ghi hình, chị Đồng yêu cầu tôi đi vào phòng giám sát để điều chỉnh, lúc tôi điều chỉnh xong, đi ra, thì thấy Trình Vi đứng ở trước cửa phòng.”
“Vậy làm sao có thể nói hai người bọn họ có quan hệ tình cảm gì đâu?” Một cameraman khác vẫn không tin.
“Tôi nói cho cậu nghe nha, Trình Vi mang theo rượu và bánh gatô đến, tôi vừa mở cửa, cô ấy còn tưởng đó là anh Hành mở đây này, muốn bổ nhào vào lên người ta đấy…… Cậu nói, nếu hai người nếu không có chuyện gì, sao cô ấy có thể nhào mạnh như vậy được chứ?”
Nói xong, nhân viên công tác diễn lại bộ dáng của Trình Vi đêm đó nhào về phía cameraman kia.
Cameraman kia vội vàng né tránh, làm bộ run lên giống như cánh tay từng đợt nổi da gà, lắc đầu nói: “Đó là Trình Vi chủ động, cũng không thể nói rõ cái gì, cậu không nhìn thấy lúc anh Hành hạ lệnh đuổi khách rất dứt khoát sao!
“Cậu thì biết cái gì, có thể người ta không phải là bạn gái chính thức, anh Hành đuổi cô ấy đi thì có khả năng là đang diễn mà thôi, dù sao chuyện tình cảm chân thực của anh Hành đều phải che giấu.”
Giọng của người kia vừa dứt, thì Lộ Ký Thu nghe được giọng nói của Lưu Đồng.
“Đừng luyên thuyên nữa, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho buổi họp báo vào sáng mai đi ——”
Lộ Ký Thu đứng ngoài cửa, nhất thời khó tiêu hóa hết những lời vừa mới nghe.
Chần chừ một lúc lâu, lúc này mới đưa tay nhấn chuông cửa, ngón tay còn chưa đụng vào nút bấm chuông cửa, thì cửa đã bị mở rộng.
“Ký Thu?” Lưu Đồng mở cửa, nghi ngờ hỏi: “Tìm chị sao?”
Lộ Ký Thu giật nảy mình, lập tức mỉm cười nói: “Đúng vậy, em muốn hỏi một chút, tổ tiết mục có sắp xếp gì cho những ngày tiếp theo không?”
Lưu Đồng suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai, cũng chính là thứ hai, buổi sáng có buổi họp báo tương đối quan trọng, tiếp theo là thứ tư có ‘nhiệm vụ bên ngoài’, nhiệm vụ kia thì chị tạm thời không thể nói, nhưng thứ ba xem như tương đối rảnh.”
Nói xong lịch trình của ba ngày tiếp theo, Lưu Đồng hỏi ngược lại: “Thứ ba em có chuyện sao? Là muốn đi ra ngoài hả?”
Lộ Ký Thu kéo chặt áo khoác, gật đầu nói: “Thứ ba có triển lãm thiết kết, ngay tại trong thành phố, em đã đồng ý với một người bạn là sẽ tham gia, nên muốn hỏi nếu có thể…”
“Triển lãm thiết kế? Đương nhiên có thể nha, nhưng ban tổ chức của triển lãm có đồng ý chúng ta đi vào quay hình không?”
Nghe Lưu Đồng nói như vậy thì Lộ Ký Thu đáp là có thể, vội vàng giải thích nói: “Khẳng định là sẽ đồng ý, dù sao ghi hình cho chương trình cũng coi là một loại tuyên truyền mà.”
Hơn nữa, triển lãm thiết kế kia là do Lộ Cấm Vũ cùng với mấy bạn học của em ấy tổ chức, nó dám nói không đồng ý sao?
Xác định thứ ba có thể đi, Lộ Ký Thu muốn về căn hộ 901, Lưu Đồng vô ý thức gọi cô lại: “Ký Thu, anh Hành cũng sẽ đi theo sao?”
Lộ Ký Thu ngây ngẩn cả người, có chút không xác định, nói: “Em còn không có hỏi anh ấy.”
Nếu như anh ấy muốn đi.
Trở lại căn hộ 901, đúng lúc Lục Nhất Hành đang mở tivi, đang gõ tìm tập 1 《Gặp gỡ người yêu lý tưởng》.
Lộ Ký Thu đứng ở cửa đổi giày, không biết có nên mời anh tham dự buổi triển lãm thiết kế hay không.
Lục Nhất Hành nghe tiếng động thì quay đầu nhìn cô, “Đạo diễn nói thế nào?”
“Ah?” Lộ Ký Thu sửng người, kịp phản ứng trả lời nói: ” Ừm, chị Đồng nói thứ ba không có sắp xếp gì, em có thể đi tham dự triển lãm thiết kế.”
Nói xong cũng cởi áo khoác ra, treo trên giá mũ, ra vẻ rất tùy ý hỏi anh: “Thứ ba anh có công việc không?”
“Triển lãm thiết kế, anh cũng có thể đi sao?” Lục Nhất Hành giống như là đoán được cô muốn hỏi cái gì.
Lộ Ký Thu có chút hưng phấn, tiếp tục hỏi anh: “Đương nhiên có thể, anh có muốn đi không?”
Sau khi nhìn thấy Lục Nhất Hành gật đầu, Lộ Ký Thu cầm trên điện thoại di động lên lầu, nói: “Anh đợi em một chút, em gọi điện thoại cho Cẩm Vũ, để cậu ấy mang thêm một thư mời.”
Lục Nhất Hành nhìn cô lên lầu, không tự chủ mấp máy môi.
Cẩm Vũ. Cô chưa từng gọi anh là ‘Nhất Hành’ .
Trong phòng giám sát 902, Lưu Đồng nhịn không được mà lắc đầu thở dài, A Hồng ngồi bên cạnh không hiểu gì: “Sao vậy chị Đồng?”
Lưu Đồng bưng ly nước lên, vừa uống vừa cảm thán: “Có chuyện vui sắp xảy ra ——”
Lộ Ký Thu vào phòng ngủ, gọi điện thoại cho Lộ Cẩm Vũ. Điện thoại vừa đổ chuông vài tiếng đã có người nhận.
“Alo…”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lộ Cẩm Vũ còn tưởng là Lục Nhất Hành gọi điện nên nghiêm túc đè giọng.
“Lộ Cẩm Vũ? Giọng của em làm sao vậy?” Lộ Ký Thu cau mày, nghi ngờ hỏi.
Vừa nghe thấy giọng nói của chị gái nhà mình, lúc này, Lộ Cẩm Vũ mới thở dài một hơi, “Chị, là chị hả, làm em giật cả mình.”
Hơn kém nhau ba tuổi, bình thường Lộ Cẩm Vũ nói chuyện không lớn không nhỏ, hai người từ nhỏ đến lớn luôn ồn ào.
“Chị nghe nói, buổi chiều em có gọi điện cho chị?”
Lộ Ký Thu thử dò xét, cố gắng để Lộ Cẩm Vũ chủ động thẳng thắn nói ra tất cả những gì mà cậu ấy đã nói vào buổi chiều.
Lộ Cẩm Vũ cười hắc hắc, trêu ghẹo nói: “Chị nghe ai nói nha? Có phải là anh rể của em không?”
“Lộ Cẩm Vũ! Em, không cho phép em trêu chị như vậy!” Lộ Ký Thu đỏ mặt, ra dáng chị gái trách mắng em trai mình.
“Được rồi, không gọi là anh rể, tên là Lục Nhất Hành, được chưa?”
Hiện giờ, Lộ Cẩm Vũ đang ở trong phòng ngủ, không có cha mẹ bên cạnh nên giọng nói cũng tùy ý hơn nhiều.
“Chị, mấy ngày nay em có xem chương trình, hai người không có đóng giả thành thật đấy chứ?”
Lộ Ký Thu ngồi trên giường, hừ một tiếng, phản bác: “Em cũng đã nói là chương trình, thì làm gì có chuyện đóng giả thành thật, làm sao có thể như thế nha…”
“Sao lại không…”
“Được rồi, chị nói chuyện chính, hôm nay em đã nói gì với người ta?” Lộ Ký Thu cắt lời cậu ấy, không muốn chuyện tình cảm của hai người bị thảo luận nhiều.
Lộ Cẩm Vũ cũng thu lại bộ dáng vui đùa, nghiêm chỉnh trả lời: “Không nói gì, chỉ nói là ngày mai em sẽ đến đưa thư mời cho chị.”
“Ngày thứ ba đó… Chị dẫn anh ấy cùng đi, bên em không có vấn đề gì chứ? Em cũng biết là tổ tiết mục cũng muốn đi đến quay hình.”
“Hai đại minh tinh đến triển lãm thiết kế nho nhỏ của tụi em thì chúng em đưa nhiên vỗ cả hai tay hai chân để chào đón nha!”
“Lại lắm lời! Không nói chuyện với em nữa, em nhớ kỹ là ngày mai khi tới thì không được nói lung tung đấy nhé!” Lộ Ký Thu không yên lòng, liên tục nhắc phòng cậu ấy.
“Đã biết.”
Trước khi cúp điện thoại, Lộ Ký Thu không kìm lòng được mà nói thêm một câu: “Cẩm Vũ, ngày mai, buổi chiều em hãy đến, buổi sáng bọn chị…”
“Được rồi, bạn trai chị đã sớm nói cho em biết rồi.”
“… Cúp đây.”
Cúp điện thoại, Lộ Ký Thu ngả người xuống giường, phồng má rồi thở dài một hơi, chỉ mong ngày mai Lộ Cẩm Vũ không nói quá nhiều!
Điều chỉnh tâm trạng xong, lúc này Lộ Ký Thu mới mang con gấu bông mà anh đã tặng trong lần tham ban trước xuống lầu.
Trong tivi đã phát đến đoạn quảng cáo, chỉ còn hai phút nữa là bắt đầu. Lục Nhất Hành thấy cô đi xuống, thì bảo cô ngồi xuống ghế salon trước rồi chờ anh.
Lộ Ký Thu thả dép ra, ngồi xếp bằng trên ghế salon, dùng mền quấn quanh người, rồi đặt con gấu bông sang một bên, trông khá nề nếp.
Lục Nhất Hành cầm túi đồ ăn vặt và trà nóng tới, ngồi xuống bên cạnh cô, thoáng nhìn qua tư thế ngồi khéo léo của con gấu bông, thì cười nói: “Là một nhà ba người sao?”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Ký Thu vụt cái đỏ bừng.
Đây là thói quen trước đây của cô khi tự mình xem tivi, tiện tay lấy một con gấu bông hoặc đệm nhỏ khi xem tivi…
Bây giờ bị anh nói như vậy, Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là yên lặng kéo chặt cái mền, giữ con gấu bông ở bên dưới, coi như không có chuyện gì phát sinh.
Hai người ngồi bên cạnh nhau, trên tivi đang chiếu đến cánh hai người lần đầu tiên nói chuyện qua điện thoại.
Tiếp theo là cảnh hai người gặp mặt lần đầu tiên, có chút xấu hổ, rồi đến phân đoạn hai người nắm tay đi ăn sáng thì…
Lộ Ký Thu nghẹo đầu, tò mò hỏi anh: “Sao không có cảnh đạo diễn đưa thẻ nhiệm vụ cho anh nhỉ?”
Lục Nhất Hành ngẩn ra, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu cầm ly trà đưa cho cô, nói: “Có khả năng là bị cắt bỏ rồi.”
“Cắt bỏ?” Lộ Ký Thu có chút không giải thích được, phân đoạn trọng yếu như vậy mà sao lại có thể cắt bỏ nha?
Thật sự là Lục Nhất Hành chột dạ, chỉ có thể kiên trì giải thích, nói: “Độ dài của mỗi tập phim chỉ có như vậy, nhất định sẽ có cảnh bị cắt.”
Nói xong lại sợ Lộ Ký Thu hỏi tiếp, vội vàng lái sang chuyện khác: “Em xem, đến phân cảnh của thầy Tiết Phong kìa.”
Lộ Ký Thu không nghi ngờ anh, tầm mắt là chuyển về phía tivi, nhìn hai vị tiền bối nắm tay nhau đi qua vài thập niên nhưng vẫn ân ái như lúc ban đầu.
Lục Nhất Hành ngồi bên cạnh, lặng lẽ thở phào một hơi, lại không khỏi mân mê khóe miệng, cười chính bản thân mình thiết kế không có chu toàn.
Chương trình chiếu được phân nửa, trên hình chiếu tới phòng phỏng vấn 902, trên màn ảnh chỉ có một mình Lộ Ký Thu.
Lưu Đồng ở sau màn ảnh hỏi cô: “…Anh Hành có phải là hình mẫu người yêu lý tưởng của bạn hay không?”
Mặc dù một tuần đã trôi qua, nhưng khi Lộ Ký Thu thấy hình ảnh phỏng vấn này thì vẫn cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ.
Kéo cao cái mền, che khuất nửa khuôn mặt mình, cô hận không thể giấu mình đi.
【Thầy Lục rất ưu tú, nhưng nếu như muốn nói tới hình mẫu lý tưởng… Có lẽ phải tiếp xúc nhiều hơn vài ngày thì tôi mới có thể trả lời vấn đề này được.】
【Nếu như tôi có quyền chủ động, tôi vẫn sẽ chọn thầy Lục… 】
Giọng nói của cô từ trong tivi truyền đến, rơi rõ ràng vào tai của hai người, Lộ Ký Thu mắc cỡ đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của anh.
Qua một lúc lâu, mới nghe Lục Nhất Hành nói ——
“Đã là ngày thứ sáu.”
Nghe anh nói, Lộ Ký Thu kéo cái mền xuống, chần chờ hỏi anh: “Cái gì?”
Lục Nhất Hành nhìn thấy vẻ ngoài dễ thương của cô khi muốn che giấu bản thân, thì không thể không trêu chọc cô.
Lục Nhất Hành nghiêng người, tới sát cô thêm vài phần, lại làm như cô ý đưa tay kéo cái mền qua, nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn chưa đủ ưu tú để trở thành hình mẫu lý tưởng của em à?”
Anh càng đến gần, thì Lộ Ký Thu càng ngả trốn về phía sau, cho đến khi không còn chỗ nào để trốn thì mới nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Vô thức liếm liếm môi. Liếc mắt, miệng lẩm bẩm hỏi anh: “Vậy còn anh?”
Vừa mới nói ra, Lộ Ký Thu đã vô cùng bối rối.
Trời ơi! Cô vừa mới hỏi cái gì nha?!