Sau khi nói chuyện xong, cả bọn về nhà. Đám bạn quyết định sẽ đi cùng với Vikir cho đến khi cậu về đến nhà và từ biệt. Đám bạn không ai câu gì lẳng lặng đi cùng nhau đến nhà Vikir. Khi đã gần đến nơi, bất chợt cả bọn nghe thấy tiếng huyên náo, tiếng người nói cười vui vẻ. Cả bọn liền không đợi được mà lập tức chạy thẳng đến nhà Vikir và bất ngờ khi thấy dân làng đang tụ tập ở đây.
- A, bọn chúng về rồi kìa. - Một người dân làng đón chào họ với gương mặt rạng rỡ.
Tất cả dân làng đều ùa ra ngoài cửa và vời Vikir cùng đám bạn vào nhà. Khi Vikir đến gần mọi người liền tách ra một đường để cậu đi vào nhà.
- Sao hôm nay mọi người lại đến nhà cháu vậy. - Vikir nói chuyện với khuôn mặt rạng rỡ.
Một ông lão nhìn đã vô cùng già nua, ông đã phải ngồi xe lăn mới có thể di chuyển được. Ông nhẹ nhàng vẩy tay ở dưới để thi triển phong ma pháp đẩy xe đi.
- Khụ khụ, mọi người dân trong làng nghe tin cháu đã đi nên liền đến tiễn biệt. - Ông lão cất lời. - Còn đây, không hiểu sao đột nhiên lại có vô số dị thú chết ở cửa rừng nên dân làng đã bắt về đây mở tiệc cho cháu. Chúc cháu lên đường thành công trở thành người tài giỏi.
- Trưởng làng đã nói hết mọi thứ rồi, tụi bác cũng không còn gì để nói nữa, nhập tiệc thôi. - Tất cả mọi người cùng nói.
Bất giác Vikir không kìm được nước mắt đang trào ra, cậu vô cùng cảm động trước tấm chân tình này. Thậm chí làm gì có chuyện các dị thú đột nhiên lại chết ở bìa rừng chứ, đây hẳn là công lao của đội thợ săn làm việc không biết mệt mỏi rồi. Có khi còn có sự nhúng tay của Cazadict mới có thể đồng loạt có nhiều dị thú yếu đến vậy.
- Cảm ơn mọi người rất nhiều, mời mọi người dùng bữa với cháu.
Trong những năm trưởng thành của Vikir, cậu đã giúp vô số những người trong làng nên ai cũng vô cùng quý cậu. Tối hôm đấy, nhà Vikir trở nên vô cùng huyên náo, mọi người cùng nhau nướng thịt thú và cùng nhau ăn, cùng hát hò và ai cũng lại chúc Vikir lên đường bình an. Ai cũng đã ăn uống no say lại gần ôm Vikir vào lòng và tạm biệt. Dòng người đã tan về hết, lúc này chỉ còn cha mẹ và Vikir đang đứng ở cổng để chào những người về cuối cùng.
- Nào, Vikir, về ngủ rồi mai còn lên đường. - David cười nói.
Đêm hôm đấy là đêm mà Vikir chẳng thể chợp mắt nổi, cậu nằm trên giường mà lăn qua rồi lăn lại. Cậu vắt tay lên trán và nhìn lên trần nhà.
- Còn thức không con? - Giọng của Lisa vang lên ở ngoài cửa.
- Con còn thức, có việc gì không mẹ?
Mở cửa ra là Lisa cùng David tiến vào. Trên tay họ đang cầm một bộ quần áo.
- Đây là áo choàng đi săn của ta, làm từ da rắn Sapie, vô cùng bền bỉ và chắc chắn, con hãy đem theo trên đường. - David đưa ra một chiếc áo choàng màu đen.
- Còn đây là khăn choàng cổ con hãy giữ chúng bên mình phòng trời trở lạnh. - Lisa mang một chiếc khăn choàng cổ màu nâu.
Vikir nhận hai thứ đồ vào tay mà trong lòng không khỏi xúc động, cậu liền gạt nước mắt ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ.
- Tối nay, cha mẹ ngủ với con nha, như ngày xưa vậy.
Lúc đó khi cả ba người nằm bên nhau, cậu mới có thể ngủ được, đó là giấc ngủ ấm áp nhất mà cậu từng có trong đời.
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời mới ló rạng, Vikir đã mặc bộ đồ mà cha mẹ cậu chuẩn bị hôm qua để sẵn sàng lên đường, cha mẹ đứng trước cổng và từ biệt cậu khi cậu đi. Cậu liền ngay lập tức chạy vào khu rừng mà cậu đã giành tận mười năm để luyện tập ở đó. Cậu đi như bay và đã đến cửa hang động.
- Chuẩn bị đi rồi hả? - Cái giọng trầm khàn lại vang lên. - Vào đây đi, Vikir.
Vikir tiến vào thì thấy Cazadict đang nằm dưới đất.
- Hôm nay tôi đến từ biệt ông.
- Ừm, ta cũng đã dạy cậu nhiều nhất có thể rồi, còn có phát triển được hay không là do cậu. Lại đây ta cho cậu một vũ khí phòng thân.
Lát sau, Cazadict nhổ một cái răng của mình ra, sử dụng ma thuật lửa và gió để tôi luyện nó. Chiếc răng rồng đã biến dạng và trở nên vô cùng sắc bén, Cazadict lại lấy một chiếc vảy của mình để bao bọc xung quanh và làm thêm một tay cầm cho cậu. Một con dao găm đã được hình thành, lưỡi dao màu đen và nhìn với cùng sắc bén, nó bay đến tay cậu và yên vị nằm trong đó.
- Nó sẽ tương thích với cậu một cách hoàn hảo, hãy đi Vikir, ta tin cậu sẽ trở nên cường đại hơn và trở lại đây vào một ngày không xa.
Vikir cúi chào và đi ra khỏi hang động. Cậu nhằm hướng cổng làng mà đi. Khi cậu đã đến được cổng làng thì thật bất ngờ, dân làng đã tụ tập ở đấy.
- A, đến rồi kìa. - Một đứa nhóc chỉ tay ra hiệt cho dân làng.
- Nghe tin cháu đi sáng nay nên tất cả mọi người ra đây tiễn cháu.
Vikir xúc động không nói nên lời chỉ có thể ra chào mọi người, đặc biệt cậu còn ôm bốn người bạn thân thiết với mình từ nhỏ và lên đường.
- Tạm biệt, tạm biệt Vikir. - Tất cả dân làng vẫy tay và nhìn bóng cậu đã khuất dần.