Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 40: Tĩnh pháp




Vikir đứng lặng người nghe Tây vương thông báo rằng sẽ huấn luyện cậu mà cậu không thể ngừng phấn khích. Cậu liền ngồi xuống chiếc sập trước cửa nhà mà lặng ngắm rừng trúc đang bị gió quấy động trước mặt. Cậu ngồi xếp bằng và nhắm mắt lại điều hòa dòng chảy ma lực trong cơ thể. Bất giác đã đến sáng ngày mai, cậu đã vận dụng và điều chỉnh hơi thở một đêm.

- Này, mở mắt ra, Vikir. - Một giọng nữ thánh thót cất lên và Vikir có thể nhận ra đó là ai.

- Cô lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình cả, Liana. - Vikir mỉm cười và từ từ mở mắt.

Liana xinh đẹp rực rỡ đứng trước mặt Vikir, cô chắp tay sau lưng. Bình minh đang lên, ánh mặt trời non nớt buổi sáng chiếu vào từng lọn tóc của Liana làm cô trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Vikir bước ra khỏi sập và tiến tới bên cạnh Liana, cả hai cùng ngắm mặt trời đang lên.

- Vậy, Tây vương thì sao?

- Hôm nay sư phụ không tới. - Liana khoanh tay trước ngực. - Ta sẽ dạy cho cậu Tĩnh pháp.

- Tĩnh pháp? - Vikir trợn mắt ngạc nhiên. - Vậy, nhu thuật thì sao?

- Tĩnh pháp là cơ sở để học nhu thuật, có tĩnh pháp mới có nhu thuật, ngược lại có nhu thuật mà không có tĩnh pháp thì không phát huy được uy lực của nhu thuật.

- Vậy bây giờ tôi phải làm gì?

Liana bước vào trong rừng trúc và ngoắc tay gọi Vikir đi theo. Liana cùng Vikir bước vào sâu trong rừng trúc, đến một bãi đất trống. Liana đứng giữa bãi đất và ra hiệu cho Vikir dừng lại.

- Bài học đầu tiên phải bắt đầu từ đây..

Liana nhẹ nhàng nhảy lên và quơ tay bắt sạch đám lá đang bay thẳng đến chỗ cô.



- Bài tập đầu tiên: Bắt lá.

Vikir liền ngay lập tức chủ quan vì đây là một việc hết sức đơn giản. Cậu nhảy vọt lên trên và vẫy tay định bắt lấy những chiếc lá. Khi cậu gần với tới thì ngay lập tức những chiếc lá trườn ra khỏi tay cậu. Cậu liền ăn gian vận ma lực bay lên và đuổi theo những chiếc lá, liên tục xông tới nhưng lần nào nó cũng trườn ra khỏi tay cậu giống như có ý thức. Cậu đáp xuống dưới đất và nhìn Liana với gương mặt khó hiểu. Liana cười mỉm và nói:

- Cậu có thể làm tất cả các phương thức để bắt lá. Nhưng ta cảnh báo là cậu sẽ không thể làm vậy mà bắt được là đâu.

Liana bước đi và bỏ lại Vikir đang đứng thừ người ra nhìn những chiếc lá bay phấp phới trên ngang đỉnh đầu. Thỉnh thoảng cậu chực chờ vung tay lên bắt nhưng lần nào nó cũng có thể trườn được ra khỏi tay cậu. Cậu liền vận phong ma pháp cuốn những chiếc lá thành một cụm rồi ra tay, nhưng dường như phong ma pháp không hề có tác dụng tại đây. Những ngọn gió tạo bởi ma pháp của Vikir liền bị những ngọn gió tự nhiên tại rừng trúc triệt tiêu.

Vikir liền ngồi xuống xếp bằng để suy nghĩ. Dựa vào lần trước có thử thách trong rừng trúc cậu đã biết rằng tại đây luôn có một luồng gió kết nối lối vào và lối ra của khu rừng. Nghĩ vậy cậu liền bừng tỉnh và đứng bật dậy, cậu ngay lập tức liền nhìn thấy những chiếc lá đang bay theo đường của luồng gió đó. Vikir mừng rỡ đứng chặn trước luồng gió mà bắt đám lá đang bay tới. Nhưng vẫn như cũ, bọn chúng liền ngay lập tức trườn ra khỏi bàn tay của Vikir. Cậu liền bất cẩn mà ngã phịch xuống đất, làm bẩn quần áo, bất ngờ có tiếng cười lớn đằng sau.

- Ha ha ha, anh Vikir thật ngốc. - Cô nhóc Chris ôm bụng cười.

- Nhóc con đến đây làm gì? - Vikir bực bội nói.

Chris liền vênh mặt lên, chắp tay sau lưng và tiến lại gần Vikir. Cô nhóc nhẹ nhàng nhảy lên không trung và quơ tay bắt luôn được một chiếc lá trên không trung trước sự ngạc nhiên của Vikir. Cô nhóc nhìn thấy vẻ mặt của Vikir thì đắc ý lắm, liền lại gần và vẩy vẩy chiếc lá trong tay trêu đùa cậu.

- Làm sao.. làm sao nhóc làm được?

- Anh có thể cho em cái gì để em dạy lại cho anh.

- Một chuyến ra ngoài thành chơi. - Vikir liền bật lên nói ngay.

- Và.. - Cô nhóc liền ngân dài lời nói ra.

- Mọi chi phí anh bao. - Vikir nhíu mày nói.



Cô nhóc liền nở một nụ cười khúc khích liền nói:

- Anh không bắt được lá là vì anh đã dùng lực quá mạnh.

- Lực quá mạnh?

- Đúng, bất kể sự rung động nào của cơ thể cũng sẽ tạo ra một luồng gió nhất định. Và chỉ cần có gió thì liền có thể làm xáo trộn đi những chiếc lá đang bay trên không trung. Dẫn đến việc không thế bắt được lá.

- Giờ phải tạo một lực rất nhẹ thì một bắt được chiếc lá đúng không?

- Chính xác. - Cô nhóc giơ ngón tay cái tươi cười. - Cái này được sư phụ gọi là tĩnh trong động.

- Tĩnh trong động? - Vikir nghĩ ngợi và bất giác lặp lại.

- Được rồi. - Chris nói. - Giờ em đi đây, nhớ giao kèo của chúng ta tuyệt đối đừng có quên đấy.

- Được rồi, được rồi.

Vikir liền ngay lập tức nhảy lên và nhẹ nhàng chộp luôn được chiếc lá, cậu liền mừng rỡ và vung tay làm chiếc lá trượt khỏi tay ngay lập tức. Vikir đáp xuống đất và cậu đã thấy được hy vọng. Bỗng nhiên đằng sau một loạt các cánh hoa xuất hiện và tụ lại, dáng vẻ xinh đẹp của Liana liền hiện ra và nói:

- Do Chris đã chỉ mẹo cho cậu, nên tôi phạt cậu không bắt được một nghìn chiếc lá thì đừng hòng nghỉ. - Nói xong liền biến mất.

Vikir đứng lặng một chỗ mặt mũi tối sầm lại, cậu ngửa mặt lên trời và hét lớn một cách bất lực.