"Sao lại tách chúng tôi ra thế?"
"Tại muốn cho hai người họ nói chuyện riêng đó mà."
Tuệ Hoa nhớ đến việc Tư Duệ muốn cho Lục Tư Thần bất ngờ, để họ không gian riêng là hợp lý nhất, cô gật đầu tán thành.
Nhưng Kiều Khanh và Đoàn Anh Quân trong lòng lại nghĩ khác, vì họ đâu có biết Tư Duệ mang thai.
Trong văn phòng giám đốc lúc này.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tư Duệ nhưng không tin nỗi, hơi thở nặng nề xuống.
Giọng cô lắp bắp nói: "Đại... Đại Thần?"
Lục Tư Thần liếc qua nhìn, xem cô như không khí chẳng đối hoài đến, mặt vẫn giữ nguyên du͙© vọиɠ ôm ấp cô gái kia vào lòng.
Giọng anh lạnh nhạt nói: "Vào không biết rõ cửa à?"
"Anh, anh sao thế?" Tư Duệ nhìn xuống người tấm lưng trắng ngần của người con gái trong lòng anh, giọng run rẩy: "Đại Thần, chuyện này không phải đúng không, chuyện này..."
"Như cô đã thấy đấy!" Anh mân mê mái tóc dài cô gái trong lòng, đưa lên mũi hít một hơi sâu, nói tiếp: "Sau này, đừng gọi là Đại Thần gì đó nữa, kinh tởm chết được."
Từ lúc nào giọng anh nói với cô lại lạnh lùng xa cách đến thế, Tư Duệ lắc đầu điên cuồng, xem đây là một giấc mơ, bản thân cô đang mơ một giấc mơ kinh hoàng, tỉnh lại liền không không còn nữa, Tư Thần sẽ lại là Đại Thần trước kia của cô.
"Đại Thần, sao lại thế, anh giải thích đi, sao anh lại phản bội em."
"Phản bội? Nực cười quá cô gái, tôi với cô có mối quan hệ gì mà nói tôi phải bội cô chứ. Hửm?!"
"Không phải, Đại Thần..."
Giọng Lục Tư Thần quát lớn: "Câm miệng, tôi đã nói đừng gọi tôi là Đại Thần gì đó rồi, cô không có tai để nghe hả?"
Tư Duệ nghe những lời vô tình của anh, nhưng có hàng vạn cây kim đang dồn dập đâm nát trái tim cô, hơi thở cô đình trệ, hít thở một cách khó nhọc.
Hai hàng nước mắt rưng rưng, sống mũi cay xòe, cô nhất quyết đây là không phải sự thật, chỉ là anh đang lừa mình, những bước chân hy vọng đi đến chỗ anh: "Thần, anh đang gạt em đúng không?"
"Đứng ở đó, ai cho cô bước đến."
Tư Duệ bất giác dừng chân lại, ánh mắt đau thương nhìn đến.
Lúc này cô gái trong lòng anh, giọng ỏng ẹo cất tiếng: "Thần, anh quát lớn thế người ta sợ."
Tư Duệ: "..."
Lục Tư Thần dỗ dành: "Anh xin lỗi em nhé, anh không quát nữa, ngoan đừng sợ."
Anh giương mắt nhìn cô, giọng khó chịu: "Còn không mau cút ra ngoài."
Tư Duệ nhận ra giọng nói người phụ nữ đó là ai, rõ hơn khi người đó quay mặt lại, ánh mắt Cao Thục Ái nhìn đến cô, vừa đắc ý vừa châm chọc.
Đối với Tư Duệ chuyện này không thể, là không thể nào, sau chỉ qua một ngày mọi chuyện đã thay đổi nhanh vậy rồi, đang lừa cô, là đang lừa cô sao.
Những năm trước sống ở Cao gia, cô bị họ hành hạ đến thân tàn ma dạy, Cao Thục Ái biết cô sợ rắn nên giữa đêm sai người thả rắn lên giường cô, khiến cô thức giấc, khi đối diện với những thứ bản thân sợ hãi lại nằm trên người mình, cô kinh hoảng hết lớn, làm kinh động đến giấc ngủ cả căn biệt thự, Tư Duệ liền bị Thục Quyên dùng roi mây
đánh đến ứa máu, sau đó phạt vì dưới làng sương lạnh suốt đêm.
Cứ nghĩ qua hôm ấy, sáng hôm sau cô chỉ còn là cái xác dưới hơi lạnh giá của gió đêm sương dày, nhưng ông trời thương tình cho cô sống sót.
Nhưng giờ đây, cũng chính Cao Thục Ái cướp đi người mang ánh sáng đến cuộc đời cô, cướp đi người cô yêu thương nhất, cô đã làm gì họ chứ, sao họ cứ khiến cô phải khốn khổ mới vừa lòng!
Nghĩ đến lại tức nghẹn họng, cô không nói nữa, trực tiếp đi đến lấy quyển sách dày chọi điên cuồng vào Cao Thục Ái: "Tại sao lại là cô, tại sao lại là cô nữa!"
Phòng cạnh bên lúc này, bọn người Tuệ Hoa nhàn nhã tán gẫu, bổng nghe phòng bên có tiếng động, họ liền nhanh chóng đi ra ngoài xem thử, nhưng đi đến cửa phòng đã nghe tiếng hét tức tưởi của Tư Duệ, trong lòng nhớ đến cô đang có thai, Tuệ Hoa và Vân Quyên liền sợ hãi mở cửa vào.
Kiều Khanh và Đoàn Anh Quân có ngăn cũng chẳng kịp.
Tư Duệ như đang nổi điên ra sức tóm lấy Cao Thục Ái đánh, Tư Thần ở giữa can ngăn, thấy anh lại không hoàn toàn bên phe Tư Duệ mà lại có phần bảo vệ Cao Thục Ái.
Tuệ Hoa và Vân Anh sợ hãi đi đến can ngăn: "Các người đang làm gì vậy, buông ra."
Đây cũng là lần đầu họ thấy Tư Duệ phản ứng có phần kịch liệt như thế.
Vân Quyên ôm Tư Duệ, ra sức nói: "Tư Duệ bình tĩnh, bình tĩnh."
Tư Duệ đã không còn gì để bình tĩnh, cứ nhắm đến Cao Thục Ái ra tay, miệng không ngừng mắng: "Sao cô không buông tha cho tôi, muốn cướp hết mới vừa lòng sao, cô sao phải là anh ấy chứ, cô không biết anh ấy có bạn gái rồi."
Cao Thục Ái lúc này mặt đầy vết xước, tóc tay rũ rượi, như phát điên xông đến đánh một trận với Tư Duệ, nhưng bị Lục Tư Thần ôm lại.
Tuệ Hoa dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua Cao Thục Ái, ý hâm doạ nếu cô ta muốn đánh Tư Duệ thì cô sẽ đánh cô ta trước đấy.
Tuệ Hoa nhìn Tư Thần, giọng nhạt hỏi: "Chuyện này là sao?"
Tư Duệ lúc này cũng bình tĩnh được đôi chút, nhưng Vân Quyên không dám buông cô ra.
Đoàn Anh Quân và Kiều Khanh bị khung cảnh vừa rồi làm cho tá hỏa, giờ ổn định được tinh thần mới vào trong.
Lục Tư Thần ôm Cao Thục Ái vào lòng, nói: "Là thế đó, Thục Ái trở thành vợ sắp cưới của tôi, có chuyện gì sai?"
Tuệ Hoa nhíu màu nhìn Cao Thục Ái rồi nhìn đến anh: "Cậu có bị khùng không, vậy Tư Duệ là gì?"
"Là gì? Sao hỏi tôi?" Ánh mắt Tư Thần nhìn đến Tư Duệ nhấn mạnh nói: "Tôi với cô ta chẳng còn liên quan gì rồi."
Tuệ Hoa: "Cậu...?!"
"Được rồi, giải tán đi, đừng làm ổn chỗ của tôi nữa."
Tư Duệ đau lòng, người như không còn sức dựa vào người Vân Quyên, Lục Tư Thần chẳng nhìn qua một cái.
Tuệ Hoa nắm chặt bàn tay, găng ma sát với nhau tạo nên tiếng keng két: "Cậu là đồ khốn nạn."
Lục Tư Thần lúc này cũng không kiên nhẫn nữa, nói: "Mạng cô ta là do tôi nhặt về mới sống được đến ngày hôm nay, đứng được chổ này cũng là nhờ tôi, chẳng lẽ tôi còn phải gánh thêm trách nhiệm chăm sóc cô ta cả đời nữa sao? Nực cười."
Tư Duệ trong lòng như kiệt quệ, lẩm bẩm nói: "Chị ơi, đưa em đi đi, em không muốn ở đây nữa."
Vân Quyên và Tuệ Hoa nhìn qua cô, tuy đây là cục tức của Tư Duệ nhưng Tuệ Hoa lại không nuốt trôi, nhưng sợ cô ở đây càng thêm đau lòng, Tuệ Hoa quay sang nói: "Vân Quyên, cô đưa Tư Duệ về nhà tôi đi, ở đây để tôi giải quyết."
Vân Quyên: "Được."