Tuệ Hoa buồn chán nói: "Sau chúng ta phải đến đây thế, trước kia có đến đâu."
Đoàn Anh Quân nói: "Ba tôi đang làm ăn với Cao lão gia, giờ thiệp mời đến nhà không đi sẽ thiếu tôn trọng."
Đoàn Anh Quân nhìn Kiều Khanh cười khẩy, nói tiếp: "Còn ai kia là muốn đi cạnh người ta nên mới đến thôi."
Kiều Khanh bị nói trúng tim đen, chừng mắt với Đoàn Anh Quân, lời nói ranh mãnh cũng chẳng thua kém gì: "Chẳng phải có người la lết nằng nặc đòi mời người ta cho bằng được, nếu không cũng chưa chắc vát mặt đến, ở đó mà tôn trọng.
Đoàn Anh Quân tức giận, bậm môi nhìn Kiều Khanh, Tư Duệ đứng ở giữa nhìn họ đấu khẩu không khỏi buồn cười.
Lục Tư Thần lúc này đang quan sát phía trước, khẽ nói với bọn họ: "Tuệ Hoa với Vân Quyên ở lại đây với Tư Duệ nhé, các cậu đi theo tôi qua đây tí."
Anh nhìn cô nói: "Ở đây nhé."
"Dạ."
Lục Tư Thần và Đoàn Anh Quân bước đi, Kiều Khanh nhìn qua Tuệ Hoa mới bắt đầu bước theo.
Giờ chỉ còn ba người con gái ở lại, với giọng điệu lúc nảy của Tư Thần, Tuệ Hoa và Vân Quyên ngầm hiểu, hai người họ phải có trách nhiệm ở cạnh Tư Duệ trong mọi tình huống.
Tuệ Hoa mĩa mai nói: "Năm nay sinh nhật đổi không khí hay sao mà chọn hoa Ly nhỉ."
Tư Duệ lướt nhìn một lượt quanh tiệc, rồi nhìn đến bóng lưng của Lục Tư Thần, ngấm ngầm hiểu, buổi tiệc này giống như tổ chức cho anh vậy.
Vân Quyên bên cạnh nói: "Hoa Ly không phải hoa nào cũng đẹp."
Tuệ Hoa: "Chẳng phải đều là hoa Ly sao?"
Vân Quyên nhếch môi, lắc lắc ly rượu nói: "Ở đây có một nghìn hoa Ly, một cái nhìn Tư Thần cũng không muốn nhìn, nhưng nếu một nhánh hoa của Tư Duệ đưa, Tư Thần liền nâng niu trên tay."
Tư Duệ: "..."
Đúng rồi, anh thương cô nhất, mỗi thứ của cô cũng đều thích cả.
Tuệ Hoa gật đầu: "Đúng rồi nhỉ, Tư Duệ nhà chúng ta là nhất, có ai sánh được."
Tư Duệ khẽ cười.
Tuệ Hoa phát giác có rất nhiều máy ảnh hướng đến chỗ mình, mặt cô đầy phức tạp, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua, tay chỉ đến ám chỉ.
Những người đó liền nhanh chóng thu máy ảnh lại, mấy tấm vừa chụp cũng không dám nhìn lại, có khi lát nữa sẽ xóa hết.
Sau lúc dạo đầu tới chính thức vào tiệc, trên sân khấu lúc này nhân vật chính cũng đứng đó, lời nói đều đều cất lên, ai ai đều chú ý đến, chỉ riêng ba người chẳng thèm quan tâm.
Lời Cao Thục Ái vừa dứt, ánh đèn bỗng tắt, trên màn hình chiếu lên một đoạn videos.
Lúc này ba người kia mới chú ý nhìn lên.
Trong videos là Lục Tư Ẩn, ông chỉnh chu trong bộ âu phục, đềm đạm nói: "Kính chào mọi người, hôm nay là sinh nhật của Cao tiểu thư, nhưng ta lại không thể có mặt chúc con tuổi mới."
Một số người ở phía dưới bắt đầu đắc ý, chỉ có vẻ mặt của Lục Tư Thần và Tư Duệ đầy phức tạp.
Lục Tư Ẩn: "Chúc con tuổi mới bình an vui vẽ, sẳn đây, Lục gia xin thông báo, thiếu gia Lục gia Lục Tư Thần sẽ đính hôn với Cao tiểu thư Cao Thục Ái.
Tư Duệ lúc này như sét đánh ngang tai, cơ thể bất động tại chổ, hơi thở trì trệ mắt mở to nhìn đến anh.
"Việc này hai nhà đã chuẩn bị lâu rồi, nhưng đến giờ mới thông báo chuyện vui, xin mọi người thông cảm, còn những người khác, tuy thấy thân thiết nhưng cũng chỉ là bạn bình thường, vì họ biết thân biết phận nên không thể tiến xa, mọi người đừng nhìn thấy thế lại đánh giá sai."
Câu sau ai cũng không biết, chỉ có người trong cuộc là hiểu, ý ông đang nhắm đến Tư Duệ mà nói.
Lúc này buổi tiệc trở nên xôn xao, ánh mắt đều đổ dồn lên Lục Tư Thần và Cao Thục Ái, phóng viên bắt đầu xây quanh Lục Tư Thần, mà Cao Thục Ái lúc nào đã đứng cạnh anh, khiến khung hình bắt trọn ảnh của hai người.
Ánh mắt Tư Thần, Tư Duệ đối diện nhau, anh nhìn rõ ánh mắt tràn đầy thất vọng của cô, muốn tiến đến giải thích nhưng bị đám người đó bao vây.
Tuệ Hoa với Vân Quyên cũng sốc không kém, nhưng cũng một phần hiểu rõ chuyện này, ngày hôm nay không hẳn có thể giải thích rõ, Tuệ Hoa nắm tay Tư Duệ vội nói: "Tư Duệ đi theo chị."
Hai người kéo Tư Duệ ra khỏi buổi tiệc vội về nhà, Tuệ Hoa lúc ra xe điện cho Kiều Khanh thông báo việc bọn họ đã dẫn Tư Duệ rời khỏi, nói với Tư Thần ở lại giải quyết vụ việc ấy.
Lục Tư Thần mất bình tĩnh, đẩy những phóng viên đó qua một bên nhanh chóng rời khỏi, anh lái xe nhanh đến chổ Lục Tư Ẩn.
Giờ đây, tâm trí anh mất hết bình tĩnh, cho dù có ai can cũng không được.
Lục Tư Thần đá tung cánh cửa phòng ra, bên trong Lục Tư Ẩn vẫn điềm đạm ngồi đó.
"Ông làm khổ mẹ tôi chưa đủ, giờ lại muốn làm khổ luôn tôi sao."
Nhắc đến Ái Ly, Lục Tư Ẩn bắt đầu dao động: "Con nói gì thế?"
"Tôi đã nói rồi, hạnh phúc của tôi ông đừng xen vào, ông đi đính chính lại chuyện đó cho tôi."
"Ta không làm gì sai thì cần gì phải đính chính."
"Không làm gì sai?" Lục Tư Thần cười lạnh nói tiếp: "Việc đính hôn đó tôi không chấp nhận, có cưới thì ông tự mình mà cưới đi."
Lục Tư Ẩn đứng dậy, văng mạnh cuốn sách xuống sàn, ông cũng không còn giữ được vẽ điềm đạm nữa: "Con nói hàm hồ gì vậy?"
"Không đúng sao? Chẳng phải ông cũng cưới thêm rồi, giờ cưới nữa thì có sao? Ông làm khổ mẹ tôi chưa đủ giờ lại muốn làm khổ tôi nữa sao?"
"Chuyện đó là do ta bất đắc dĩ, con cũng biết mà? Ta không có làm khổ con, cũng không có làm khổ mẹ con."
"Không làm khổ?" Lục Tư Thần cả người run lên, chân loạng choạng về phía sau, anh cười lạnh nói: "Tôi hỏi ông, có người đàn ông nào khi vợ có bầu lại dẫn tình nhân về nhà đường đường chính chính công bố trước mặt vợ mình rằng người phụ nữ đó đã mang thai con mình chưa?"
"Ta..."
"Vậy mà ông nói ông không làm khổ mẹ tôi, mẹ tôi chết rồi, em gái tội nghiệp của tôi chưa kịp chào đời cũng chết rồi, ông chưa hã dạ sao?!"
Lục Tư Ẩn nghẹn họng, lòng đau khổ, ánh mắt cũng đỏ lên.
Lục Tư Thần nói tiếp: "Giờ đến tôi, người con gái tôi yêu ông ba lần bảy lượt làm khó, ép tôi cưới người mình không yêu để tổn thương cô ấy. Lục Tư Ẩn! Ông có còn là người không?!"