Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng

Chương 37




Tư Duệ không để ý đến ánh mắt lạ thường của bọn họ, nhanh chóng về phòng thay đồ rồi bắt taxi đến trường.

Sau khi cô rời đi, họ đã kéo nhau đến một phòng bàn chuyện với nhau.

"Tôi vừa thế Duệ Duệ từ trong phòng thiếu gia ra đấy."

"Gì, phải không?" Người kia còn ngờ ngoặc hỏi.

Lời nói chắc nịch: "Phải, tôi cá chắc một trăm phần trăm, Tư Duệ từ trong phòng thiếu gia đi ra."

Nghe lời nói chắc nịch thế khiến ai ai đều không kìm nỗi sự vui mừng.

Vân Quyên như muốn xúc động, nói: "Vậy, chúng ta không phụ lòng dì ấy rồi."

"Đúng thế?"

"Nhưng còn việc giữa thiếu gia và lão gia thì phải làm sao?"

Vân Quyên nói: "Lão gia không thể ép buộc thiếu gia đâu?"

"Cũng không chắc được, lão gia tìm cách ép buộc thiếu gia thì phải làm sao?"

"Thiếu gia không phải người chịu hàng phục đâu, yên tâm đi."
Bỏ qua chuyện lo lắng đó sang một bên, có người hào hứng nói: "Vậy không phải bao lâu nữa Tư Duệ sẽ trở thành Lục thiếu phu nhân rồi."

"Đúng rồi, thật mong quá đi"

"Gia đình chúng ta lại cho thêm tiểu thiếu hay tiểu tiểu thư, vậy sẽ vui biết chừng nào."

"Thật mong đợi mà."

Ai nấy đều phấn khích ra cả mặt, cái cảnh này họ đã mong chờ rất lâu rồi, bây giờ lại sắp thành hiện thực khiến ai nấy lòng mừng như mở hội.

Hôm nay, Tư Duệ có chạy mất dép cũng đến lớp muộn, lại ngay tiết giảng viên có thành kiến với cô.

Cô cũng không làm gì người đó, chỉ là người đó bị Thục An mua chuộc, tuy không học ở Cao Hoa, không thể trực tiếp bắt nạt cô, cũng gián tiếp tìm cách làm khó làm dễ cô.

Giảng viên đó nhìn cô bằng cặp mắt sắt lạnh, rằn giọng nói: "Em đi học hay đi chơi mà đến giờ này mới đến lớp, tưởng đây là khu du lịch muốn đến giờ nào thì đến hã gì?"
Tư Duệ biết giảng viên đó cũng vì một phần thành kiến với mình, mà chuyện này cô không cách nào phản bác, im lặng mà nghe.

Giảng viên đó nói tiếp: "Nhắm học nữa thì học, không thì nghỉ."

Câu nói vừa dứt, có lẽ vì lời nói quá đáng cũng khiến một số sinh viên bức xúc, một sinh viên lên tiếng: "Chỉ trễ vài ba phút thôi có cần phải nói quá vậy không ạ, cậu ấy chỉ là lần đầu đến muộn chứ không phải thường xuyên."

Câu nói đó khiến ai nấy cũng đồng tình mà xù xì to nhỏ với nhau, Tư Duệ ngước lên nhìn người vừa mở lời giúp mình cúi đầu như cảm ơn.

Giảng viên đó bị làm cho bẽ mặt, cơ mặt cứng lại, liếc nhìn Tư Duệ: "Vào ngồi đi, đợi tôi mời à."

Tư Duệ không chấp dứt, về chổ của mình ngồi xuống.

Người bạn cạnh bên bàn nói nhỏ: "Sao đến trễ vậy?"

Tư Duệ: "Gặp một số chuyện ngoài ý muốn."
Chứ chuyện "tôi ngủ trễ" thật khó mở lời.

Tiết học kết thúc, Tư Duệ nhanh thu dọn tập sách, bắt chiếc taxi về nhanh đến nhà, việc đầu tiên là ngã người xuống giường của anh, phòng của Lục Tư Thần trở thành chổ ngủ nghỉ của cô luôn rồi.

Lúc này cô mới suy nghĩ một chuyện, nếu việc này mấy chị trong nhà thấy rồi chấp vấn thì phải trả lời như thế nào đây, nghĩ đến lúc đó thật khó mở lời, cũng thật ngại ngùng.

Nhưng cô cũng lo sợ một khi họ biết chuyện đó, có khi nào nghĩ cô quyến rủ thiếu gia rồi ghét bỏ cô luôn không?

Nghĩ đến đây cô giựt mình ngồi dậy, sau đó rời khỏi phòng về phòng mình.

Lúc đi ra chạm mặt với hai người chị, họ như đến có ý đồ, khi thấy Tư Duệ liền nhanh tay kéo vào phòng khác gần đó, không chỉ hai người, mà hầu hết tất cả người trong biệt thự đều trong phòng đợi sẳn.

Vừa buộc vào là hàng loạt câu hỏi dồn dập từ họ.

"Em với thiếu gia là mối quan hệ như thế nào?"

"Có phải hai người có quan hệ đó không?"

"Thiếu gia với em là tình cảm đó phải không?"

"Từ khi nào thế?"

Đối diện với hàng loạt câu hỏi đó, Tư Duệ lúng túng không biết phải nói từ đâu, như thế nào.

Sau một hồi, Tư Duệ không trả lời, nghiêm túc hỏi lại: "Các chị, nếu thật sự như thế, các chị sẽ..."

Chưa kịp hỏi xong, một người phấn khích tột đột lên tiếng: "Thì mừng chứ sao, rất mừng đấy chứ!"

Tư Duệ bất ngờ: "Sao!"

"Nếu em với thiếu gia là một cặp, các chị sẽ rất vui, em không cần phải dấu diếm đâu."

Câu trả lời nó nắm ngoài sức tưởng tượng với Tư Duệ. Họ thật sự tán thành mà không có suy nghĩ gì khác?

Sau bao câu hỏi cuối cùng Tư Duệ cũng giải thoát, sau khi biết chuyện, họ lại nhiệt tình một cách lạ thường, ai ai đều nhanh chân đến phòng Tư Duệ, gom đồ của cô để sang phòng Lục Tư Thần, còn nói cô cứ tắm ở phòng đó, khỏi về phòng mình chi cho mệt.

Nếu ai cũng tán thành chuyện này thì Tư Duệ không còn gì phải lo nữa, tắm rửa ăn uống xong, cô về phòng của anh ngủ trưa.

Giấc ngủ sâu kéo dài nhiều tiếng liền, lúc mở mắt ra ngoài trời đã sụp tối, vì ngủ ban ngày với một giấc dài nên khi thức dậy cảm thấy uể ải nhiều hơn là khỏe khắn.

Ánh mắt mờ mờ chưa bắt kịp ánh sáng khiến cô phải nheo lại vài lần.

Nhưng khi nhìn rõ được phía trước ập vào mắt cô là bóng lưng của người con trai ấy, cô hoảng hồn quơ tay trúng mạnh vào thành giường một cái đau điếng.

Người đó nghe tiếng động liền quay lại xem, thấy cô ôm tay liền nhanh đến xem.

"Đυ.ng chúng chổ nào rồi?"

Tư Duệ mở mắt to nhìn đến, vẫn không nghĩ Tư Thần lại trước mắt mình, cô khẩn trương hỏi: "Thiếu gia! Cậu về khi nào thế?"

"Mới thôi, em còn đau không?"

Thấy anh, cơn đau cũng biến mất: "Hết rồi ạ."

Lục Tư Thần tiến gần đến mặt Tư Duệ, ánh mắt nhìn thẳng không rõ suy nghĩ, lúc này đây óc cô cũng trống rỗng theo.

Giọng anh trầm khàn cất lên: "Đêm hôm qua, em nói thích anh?"

"Dạ?"

Từ xưng "tôi" lại trở thành xưng "anh" có chút lạ lẫm.

Nhưng lại hỏi thẳng việc đó như thế khiến da mặt mỏng của Tư Duệ ngại ngùng, cô kéo chăn lên che mặt, nhưng đã bị tay anh giữ chặt phía sau, đầu áp sát đến, đôi môi mỏng khẽ chạm vào nhau tạo nên cảm giác lành lạnh, kèm câu nói: "Tư Duệ, cả đời này của em đều là của tôi rồi."

Tư Duệ bị Tư Thần khóa chặt môi trong bất ngờ, cô cũng phối hợp rất nhẹ nhàng, Tư Duệ nhắm mắt cảm nhận sâu nụ hôn ngọt ngào đó, kèm theo suy nghĩ "Thiếu gia, em yêu anh."