Khi mặt trời đã kết thúc một ngày làm việc thu mình xuống ngọn núi, nghỉ ngơi phía sau đám mây trắng xoá, chỉ còn lại là bóng tối của màn đêm và những cơn gió lạnh.
Chiếc xe hơi vận tốc nhanh lao thẳng vào sân biệt thự, nhưng thoát khỏi được truy đuổi, hắn lấy lại bình tĩnh lại một hồi rồi mới xuống xe, đi vòng qua sau vác Tư Duệ đang mê mang vào trong.
Lý Kha đang ôm ấp cô gái nóng bổng trong lòng, nhìn thấy hắn mặt mài trắng bệch, mà ghét bỏ, hằn giọng nói: "Mày làm sau thế? Biểu hiện đó là sau?"
"Bây giờ ngoài kia bọn nó đang lật tung thành phố tìm con này, em khó khăn lắm mới có thế qua mặt được bọn nó."
Lý Kha cười lớn như vừa ý hắn: "Sợ cái gì, để tao xem tụi nó như chó mà chạy kiếm khắp nơi, cho thằng chó kia phải đau khổ."
"Có cả cảnh sát cấp sao nữa anh Kha, mấy hôm trước bọn thằng Tài giao hàng ở biên giới bị chúng nó tóm được, tuy thằng Tài không khai nhưng cảnh sát đó bắt đầu để ý đến chúng ta rồi."
Đang thoả mãn, Lý Kha sắc mặt đen lại, quát lớn: "Mẹ nó, sợ cái gì, có chuyện gì thằng Nghĩa cũng không thoát khỏi đâu, mày đưa nó lên phòng phá cửa lại để đó"
Giọng hắn thấp xuống: "Liên lạc chung cư Phú Thành, nói bọn chúng hành động được rồi."
"Dạ."
Cuộc trò chuyện trong phòng khách thu vào tầm tai của người đàn ông đang rảo bước bên ngoài, hắn cứ như một người canh gác thật chất đang cố ý nghe lén, sau khi nghe xong hắn đến cửa lớn, nói với người gác cửa: "Để tôi thay ca."
"Sau hôm nay mày tốt thế?" Tên kia châm biếm nói.
Mặt hắn vẫn lẳng lặng: "Tôi không rãnh làm người tốt, nếu không thì thôi" Hắn quay đi, tên kia liền kiêu lại: "Được, được, nhưng có chuyện gì mày phải chịu hết."
"Được."
Sau khi thay chổ cho nhau, tên kia hăng say đi nhậu nhẹt, hắn đứng trước cửa liếc mắt nhìn bên kia, tên đứng bên kia mái tóc ngắn làn da ngăm, người đó gật đầu nhìn hắn rồi nhìn ra ngoài.
Bên này tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Tư thần nhìn số máy mà sắc mặt còn khó coi hơn, Kiều Khanh cùng lấy làm lạ hỏi: "Sau thế?"
Không trả lời anh ta, bắt máy lên nghe.
[ Thiếu gia, cô Duệ bị ông Kha bắt cóc.] Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi nói tiếp: [ Tối nay ông ta sẽ hành động.]
[ Được.]
Mắt thấy tên vừa nói chuyện với Lý Kha đi ra, hắn liền ấn nút tắt, vì tóc dài nên dễ dàng ngụy trang.
Nữa đêm, thành phố Phồn Hoa hoa lệ, trên làng đường trống vắng vẫn còn những chiếc ô tô vụt như tên lửa chạy đi, làn gió cũng thế mà vội vã bay nhanh.
Đậu ở một nơi phía xa, những tên sát thủ ẩn danh phát lên mình một bộ đồ da đen, tay cầm súng, đùi dắt dao, khắp người đầy vũ khí, những bước chân nhanh nhẹn như những chú mèo hoang chẳng phát ra tiếng động, họ đến một căn biệt thự thiết kế hiện đại, tường thành có cao thì cũng chẳng mãi mai với khã năng của họ, phút chốc đã hoàn toàn đột nhập vào trong.
Phía xa xa trên những tầng nhà cao ốc đối diện, phủ một màu nhạt với những tia chiếu gọi của ánh trăng mờ ảo, những bóng đen lấp ló sau màn đêm ẩn mình ra.
Trên phòng tầng hai, cửa sổ thông ra trước sân, từ đó nhìn xuống thu vào tầm mắt tất cả khung cảnh trước căn biệt thự xoa hoa ấy.
Hắn đứng bên thành cửa sổ, bao tay da màu đen lạnh lẽo giửa màn đêm vuốt vuốt thanh súng trên tay, khắp căn phòng chỉ soi sáng bằng một bóng đèn ngủ, khuôn mặt hắn trong ánh sáng mờ ảo càng tăng thêm độ huy hiểm, đôi mắt hổ phách như những con sói ẩn mình trong hang động tối tăm, âm thầm quan sát chờ cơ hội thích hợp tấn công con mồi.
Ánh mắt hờ hững nhìn xuống những bóng đen đang nhanh nhẹn lén lút đi vào, khi một vài tên đã vào đến cửa, mặt hắn không đổi, hành động không vội, hắn vẩn ung dung chỉnh bao tay da, ngay lúc ấy, một tiếng vυ"t trong làn gió lạnh vang lên, một tên phía ngoài cửa gục xuống tại chỗ, tên còn lại liền nhanh người quay lại vô thức bóp cò, bọn người trong lẩn ngoài nhà bị kinh động, biết hành động đã bị phát hiện, những bước chân trở nên mạnh bạo.
Lục Tư Thần thính giác siêu nhậy, nhậy hơn những người luyện võ khác, những cái bóp cò, trong không gian tối tăm những viên đạn đều nhắm được mục tiêu mà bay ra.
Những tên chưa kịp vào nhà đã bị những bóng đen trên sân thượng thủ tiêu hết.
Bên trong tiếng súng, tiếng va chạm, đổ vở in ỏi vang lên, trong màn đêm âm thanh chối tay ấy chẳng kinh động đến những căn biệt thự bên cạnh, vì độ cách âm rất tốt.
Một lúc sau không gian trở lại yên tĩnh, bóng đèn khắp nhà bật lên, căn biệt thự xa hoa bị loạn đến chẳng dám nhìn, thi thể những tên sát thủ khắp nơi, máu đỏ chảy dài khắp sàn, mùi tanh nồng sọc qua khoang mũi, nhưng không còn quá xa lạ với bọn họ.
Lục Tư Thần văng cây súng xuống sàn, sau đó tháo đôi bao tay vứt sang một bên.
Đoàn Anh Quân nhìn một lượt, cảm thán: "Toàn là phụ nữ, haiz, thật đáng tiết."
Lục Tư Thần ghét bỏ, chẳng thèm liếc nhìn, giọng nhạt nói: "Cho người dọn dẹp sạch sẽ đi."
"Được."
Anh đi xuống gara, lái một chiếc xe thể thao ra đường lộ rồi vụt nhanh đi, qua mấy ngã rẻ dừng lại một căn biệt thự cổ kính, phía trước đó đã có mấy chiếc ô tô đợi sẳn, anh bước xuống xe, những người trong xe phía trước cũng vội xuống theo nhanh chân đi đến chổ anh, cúi người chào, rồi đi theo sao Lục Tư Thần vào trong.
Lý Kha ngồi đối diện với Kiều Khanh, trên tay cầm một điếu thuốc, thông thả hút nhả khói, mặt cứ nhởn nhơ ngạo mạng, phía sau có mấy tên đàn em đứng cạnh, thấy anh, ông ta sựng người vài giây rồi cười phá lên: "Sau đây, hôm nay trời đẹp kéo đến chổ tôi chơi hã, Lục thiếu gia luôn bận vậy mà lại đến tận đây, chẳng lẽ tối ngủ gặp ác mộng sao?"
Lục Tư Thần nhếch miệng cười, ngồi xuống cạnh Kiều Khanh, người ngã ngớn dựa ra sau.
"Ông có hoan nghênh không?"
Ông ta để điếu thuốc lên miệng, hít một hơi rồi nhã khói mạnh ra, làn khói phã vào mặt sọc qua mũi khiến Tư Thần nhăn mặt, ánh mắt sắc lại nhìn ông ta.
Đúng thật mùi khói thuốc lá rất hoi, rất tanh, đúng là khiến người ta chán ghét.
Lúc trước anh đã từng hút, trong những lúc suy tư trĩu nặng, lòng đầy đau khổ, Tư Thần đã tìm đến rượu rồi đến thuốt lá.
Sử dụng những thứ kí©h thí©ɧ đó, làm đầu óc nhẹ nhõm đi hẳn, quên đi những chuyện không vui hay buồn bực trong người, từ lúc nào những thứ đó luôn làm bạn với anh vào những đêm khuya, nhưng vài năm trước Tư Thần không còn đυ.ng vào thuốc lá nữa, rượu cũng bớt dần đi, bây giờ nghĩ lại, bản thân ghét mình của những năm vùi đầu vào những thứ đó.
Bóng dáng cô bé năm nào hiện về trong tâm trí, càng nghĩ lại càng mất bình tĩnh, Lục Tư Thần cũng không dài dòng nữa, anh nghiêm túc nói.
"Tôi với ông quen biết bao nhiêu năm, cũng không phải không rõ tính nhau, cho nên ông tự giao người hay để tôi ra tay."
"Gì? Ai? Ai bắt ai? Cậu nói gì vậy?" Lý Kha cứ như bản thân không biết chuyện, trưng cái mặt vô tội, giọng bởn cợt nói.
Tư Thần ánh mắt càng khó coi, cũng không muốn nhiều lời với hắn, anh xoa xoa ngón cái và ngón trỏ với nhau, ra lệnh: "Hành động đi."
Lời vừa dứt, những bước chân vội vã bên ngoài thay nhau chạy vào, người mặc đồ đen, tướng cao to, trên tay cầm một khẩu súng, mà người bên Lý Kha lúc này cũng nhanh tay dơ súng nhắm đến họ.
Ánh mắt ông ta sâu thẳm nhìn bọn họ, rồi nhìn thẳng Tư Thần: "Đến địa bàn người khác còn muốn làm càng sao?"
"Không nhiều lời." Trên tay Lục Tư Thần lúc nào đã cầm một khẩu súng, mân mê nó như một món đồ chơi: "Tôi không muốn làm lớn chuyện, một là ông thả cô ấy ra, hai là đừng trách Lục Tư Thần tôi liều."
Hắn cười lạnh, hút một hơi sâu rồi dụi điếu thuốc: "Cậu nghỉ tôi ngồi đây để trở chuyện phiếm với cậu?" Hắn quát lớn: "Đem nó xuống."
Trên lầu bắt đầu cất lên tiếng rêи ɾỉ của người đàn ông, trong rất thảm thương, còn bị lôi như một món đồ xuống từng bậc thang, vết thương trên chân bị cọ xát như thấm vào xương.
Hắn chính là người khi biết tin Tư Duệ bị Lý Kha bắt cóc, vì đảm bảo sự an toàn, Lục Tư Thần đã cho hắn đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ Tư Duệ, nghỉ đến Tư Thần khựng lại vài giây, có chút sửng sốt, sau cùng vẫn không biểu lộ ra.
Nếu cậu ta ở đây, vậy Tư Duệ đâu?
Như mất bình tĩnh, Lục Tư Thần đứng bật lên chĩa súng vào thẳng Lý Kha, ngay lúc này bao nhiêu họng súng đều nhắm đến anh, chẳng mãi mai quan tâm, ánh mắt nhìn thẳng, giọng Lục Tư Thần mất kiên nhẫn: "Trò chơi này, nên kết thúc rồi."