Lục Đại Thần Phù

Chương 30: Phong Vân Toái Trảm




"Huyền Giai Linh Kỹ: Kim Vân Xuyên Thủ"

Chỉ thấy hai tay của Mặc Cổ bốc lên ánh kim chói lòa, giống như có cả chục mũi kiếm cùng xuất hiện đâm đến Âu Dương Huyền. Kim khí bức người khiến cho không khí xung quanh như bị cắt xé thành mảnh nhỏ

Linh Kỹ được chia là bốn cấp : Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp lại phân làm Hạ, Trung, Thượng, Chí Cực, tổng cộng mười sáu cấp độ.

Linh Kỹ thuộc đẳng cấp nào phụ thuộc vào khả năng huy động linh lực của nó. Một bộ Huyền Cấp Hạ Phẩm so với một bộ Hoàng Cấp Hạ Phẩm thì Huyền Cấp có thể huy động linh lực nhiều hơn, do đó uy lực phát ra cũng mạnh hơn cái còn lại.

Cường giả Cương Nguyên Cảnh như Mặc Cổ sử dụng chính là Huyền Giai Linh Kỹ. Loại cường giả này, linh lực đã ngưng luyện thành chân, một giọt chân khí có nồng độ vượt xa linh khí của Luyện Khí Cảnh, thế nên nếu chỉ sử dụng Hoàng Giai Linh Kỹ thì sẽ không phát huy hết chiến lực của họ.

Điều này rất giống với động cơ máy bay và ô tô kiếp trước, bất kể ngươi có tích trữ bao nhiêu xăng trong kho thì khả năng chứa đựng của ô tô cũng có hạn, làm sao đấu với máy bay.

Thấy đòn đánh của đối phương hướng đến, Âu Dương Huyền bình tĩnh mở ra "Nhập Vi Phân Thần Thức", so với hôm qua, khả năng phản xạ của Âu Dương Huyền đã tăng lên rõ rệt, chỉ thấy hắn hơi lách ngươi, một kiếm đưa lên đâm thẳng vào nách của Mặc Cổ.

"Linh Kỹ Hoàng Cấp Thượng Phẩm : Phong Vân Toái Trảm, thức thứ nhất"

Một luồng linh lực không ngừng hội tụ vào đầu mũi kiếm, giống như một cơn lốc thu nhỏ xuyên phá vào đối phương, nếu gã không thu tay phòng ngự, tuyệt đối sẽ bị đâm thủng.

Mặc Cổ hừ lạnh, kiếm dài tay ngắn, đối phương tuy đánh sau mà tới trước, lợi đụng đúng vào điểm sơ hở của bản thân mà phản đòn. Dù không muốn, lão cũng chỉ đành chuyển hướng luồng kim khí ngăn chăn Phong Vân Toải Trảm của Âu Dương Huyền.

Âu Dương Huyền chỉ thấy một luồng lực đạo hùng hậu đánh lệch mũi kiếm, nhất thời cổ tay có chút tê rát. Đối phương cũng rất nhanh đã biến chiêu, tay phải vừa gạt kiếm của Âu Dương Huyền, tay trái đã vung nắm đấm hướng thẳng mặt họ Âu.

Chỉ trong một chiêu, gã đã chiếm lại quyền chủ động.

Hai chân Âu Dương Huyền sử dụng " Đạp Thủy Phiêu" nhảy lùi lại ba bước, thế công của Mặc Cổ quá hung mãnh, điều trước tiên là phải giữ khoảng cách với đối phương.

"Tiểu bối, để lão phu dạy cho ngươi thế nào mới là tấn công đích thực" - Mặc Cổ quát lên, chân gã đạp mạnh khiến đất đá bay tứ tung, thân hình hóa thành tàn ảnh bám sát Âu Dương Huyền. Hiện giờ đối phương đang trên không, khó đổi hướng, chính là thời cơ tốt để ra đòn hạ gục.

Tay phải Âu Dương Huyền liền giơ lên, quét ngang một đường từ phải sang trái:

"Phong Vân Toái Trảm, thức thứ hai: Phong Nhạn Tầm Liêm "

Chỉ thấy một luồng sáng xanh mỏng như cánh ve lao tới Mặc Cổ. Phong Vân Toái Trảm chỉ có bốn chiêu, một đâm, hai chém, ba trảm, bốn quạt. Chiêu thứ nhất là " Nhất Kiếm Phong Tuyệt", tụ tập linh lực vào đầu mũi kiếm để gia tăng sức tấn công.

Chiêu thứ hai là "Phong Nhạn Tầm Liêm", chính là phát ra một luồng phong nhạn hình lưỡi liềm tấn công đối thủ. Khoảng cách càng xa, Phong Nhạn càng mạnh.

Mặc Cổ đang lao tới cũng không hề hoảng hốt, hắn đã chiến đấu bao nhiêu trận, loại phương thức này không gặp một nghìn thì cũng tám trăm. Tay phải tụ linh lực liên tục đánh ra tám quyền:

"Kim Vân Xuyên Thủ, thức thứ hai: Kim Vân Bát Cực"

Số luồng kim quang trên tay hắn giảm đi, những mỗi luồng lại rực sáng hơn. Tám luồng kim quang giống như tám thanh cự kiếm bẻ nát phong nhạn mỏng manh, thuận thế lao tới Âu Dương Huyền.

Điều đáng sợ là tám luồng này không hề lộn xộn mà hướng đến tám vị trí nguy hiểm của con người gồm trán, cổ, ngực, bụng , hai tay và hai chân.

Đôi mắt Âu Dương Huyền co rút lại, không phải là đấu tập thôi sao, sao lại ra sát chiêu như thế. Hắn lập tức phát động "Nhập Vi Phân Thần Thức" đến cực hạn, trường kiếm trong tay không ngừng vung lên hạ xuống, tạo thành một hộ tráo bảo vệ cơ thể.

Đây là thức thứ tư của Phong Vân Toái Trảm "Tụ Phong Hộ Thân", cũng là thức duy nhất mang thiên hướng phòng ngự. Hộ tráo xuất hiện chặn lại thế công của tám thanh cự kiếm, đáng tiếc nó quá mỏng manh, chỉ làm tiêu đi vài phần lực đạo liền bị xuyên thủng.

Âu Dương Huyền chỉ cảm thấy như có tám thanh cự chùy đánh vào người, trong phút chốc hắn lại bay một đoạn đâm vào gốc cây sau lưng. Chống kiếm xuống đất, hắn tức giận nói:

"Tiền bối, không phải ta nói chỉ là đấu tập thôi sao ? Hà cớ nặng tay như vậy"

Mặc Cổ hừ lạnh:

"Ngu xuẩn, đã chiến đấu thì chỉ có sống và chết. Chẳng lẽ ngươi còn mong đối thủ sẽ nhẹ tay với ngươi ? Nếu ngay cả suy nghĩ này cũng không hiểu, vậy thì tốt nhất an phận làm nhị thế tổ của ngươi đi, đừng lăn lộn nữa"

Âu Dương Huyền thầm nghĩ không sai, đã quyết đấu còn mong người khác nhân từ với mình sao ?

"Tiền bối trách cứ rất đúng, vãn bỗi thụ giáo"

Thấy đối phương nhanh như vậy đã nhận lỗi, giọng điệu của Mặc Cổ mới dịu lại:

"Còn nữa, ngươi nên bớt phụ thuộc vào thần thức để né đòn. Mảnh lục địa này, những kẻ có thiên phú thần thức cũng không ít, nhưng bọn chúng rất hiếm khi sử dụng như ngươi, có biết tại sao không ?"

Âu Dương Huyền lắc đầu.

"Bởi vì thần thức cũng giống linh lực, dùng một lần là hết một lần, phải mất thời gian để phục hồi. Một khi đã dùng hết, không thể điều khiển phi kiếm hoặc giám sát kẻ địch từ xa. Vậy thì lúc đó chính là tử kỳ của ngươi"

Họ Âu trầm tư, hắn cũng cảm thấy điều tương tự. "Nhâp Vị Phân Thần Thức" của hắn hiện có ba cấp độ.

Nhất Cấp tăng tốc độ nhận thức lên gấp đôi, có thể duy trì trong nửa canh giờ

Nhị Cấp tăng tốc độ nhận thức lên gấp ba, có thể duy trì trong một phần tư canh giờ.

Tam Cấp tăng tốc độ nhận thức lên gấp bốn, có thể duy trì trong chưa đầy năm phút

Nói cách khác nếu đã dùng đến Tam Cấp mà không thể kết thúc sớm thì người thua sẽ là hắn. Đây cũng là bởi mật độ thần thức của hắn đã mạnh hơn tu luyển giả bình thường vô số lần, nếu không thời gian duy trì còn it hơn nhiều.

"Hiện tại ta mới là Luyện Khí Đệ Tam Giai, chờ càng lên cao, thời gian duy trì sẽ lớn hơn, đến khi đó không lo lắng thần thức không đủ dùng." - Âu Dương Huyền nghĩ thầm, tự tin lại tăng lên, đứng dậy nói:

"Tiền bối chúng ta tiếp tục"

Cứ như vậy, hai người không ngừng đối luyện. Sau gần một canh giờ, họ Âu bị đánh cho thương tích toàn thân, nằm vật ra thở không ra hơi.

Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, những kẻ xuyên không khác có kẻ nào mà không vô địch lưu, đánh nhau vượt cấp cứ như ăn cơm uống nước, còn hắn thì bị người ta đánh cho như vậy.

Có điều hắn cũng không buồn, hắn mới chỉ luyện kiếm được bốn ngày, không có ký ức của chủ thể, không có công pháp, vũ kỹ nghịch thiên. So với những gã xuyên không khác, hắn có xuất phát điểm thấp hơn. Nhưng hắn tin với "Nhập Vi" và "Thiền Định", chỉ cần không ngừng nỗ lực sẽ có một ngày hắn mạnh hơn họ.

Cứ như vậy hàng ngày, Âu Dương Huyền sáng luyện kiếm cùng Mặc Cổ, chiều tu luyện linh lực và "Thiền Định", tối đến lại xách mông tới Nhậm Khải học phù, đêm về lại tiếp tục vẽ tranh, tập họa ảnh.

Nhậm Khải tuy chỉ là Chính Sư, nhưng sống hơn bảy mươi năm, đã đi nhiều nơi, kiến thức vô cùng phong phú khiến Âu Dương Huyền biết thêm nhiều điều về Thiên Khuyết Đại Lục. Ngay cả Nhậm Sương Sương cũng không còn giận hắn, hai người lại trở thành bằng hữu, thi thoảng nàng lại chọc cho hắn cười muốn ngoác miệng.

Với Âu Dương Huyền mà nói, hắn rất thưởng thức loại sinh hoạt này. Nó khiến hắn nhớ lại kiếp trước thời còn là sinh viên, cùng bạn bè học tập, vui chơi, tối về lại có thể cùng mẹ ăn cơm. Đấy chính là hạnh phúc.

Nếu có thể, hắn nguyện ý có thể sống như vậy.

Thấm thoát đã qua mười ngày, khả năng đối chiến của Âu Dương Huyền đã tăng lên rõ rệt, ngay cả Mặc Cổ cũng đã phải nâng tiêu chuẩn lên Luyện Khí Đệ Nhị Giai.

Trong khoảng thời gian này Âu Mã Thành cũng tới tìm hắn, báo cho hắn một tin quan trọng.

Âu Dương Phong đã vượt qua Tôi Tạng Đỉnh Phong, chạm vào Tôi Mạch Sơ Kỳ. Quả nhiên không hổ là "Số Mệnh Chi Tử", tính từ lúc hắn xuyên không đến đây mới có gần hai tuần. Trong khoảng thời gian đó, đối phương nhảy một mạch từ Tôi Thể tầng hai lên tới Tôi Thể tầng chín, tốc độ này quả thật giống như gắn tên lửa vào mông vậy.

Hơn thế nữa, theo như lời Mã Thành, Âu Dương Phong hai ngày trước đi trên đường gặp một vị cô nương đang bị Lâm Thiên Vũ chọc ghẹo. Lâm Thiên Vũ là em trai của Lâm Vũ Phong, đạt tới Tôi Thể Đệ Thập Tầng. Hai người phát sinh tranh chấp, cuối cùng Âu Dương Phong dùng năm chiêu hạ gục đối thủ.

Điều này cũng không khiến hắn ngạc nhiên, dù sao vượt cấp chiến đấu chính là một loại năng lực của "Số Mệnh Chi Tử". Thứ khiến hắn bận tâm chính là vị tiểu nữ mà Âu Dương Phong đã cứu.

Cái gọi là "Số Mệnh Chi Tử" không phải chỉ nói hắn có thể nhặt được bảo vật hoặc công pháp nghịch thiên, mà còn thể hiện ở việc hắn dễ gặp kỳ ngộ hơn người thường.

Không có quan hệ ư ? Vô tình cứu được một vị mỹ nhân, hóa ra lại là tiểu thư của gia tộc ẩn thế.

Muốn tăng cấp nhanh ? Lập tức có bí cảnh xuất thế, tông môn thí luyện cho ngươi tham dự.

Đang thiếu tài nguyên ? Có ngay vài tên nhị thế tổ ngu xuẩn lao ra chờ ngươi làm thịt.

Vị cô nương mà Âu Dương Phong cứu nhìn thì tưởng như bình thường, nhưng có khi lại sở hữu huyết mạch hoặc thể chất đặc thù. Nói không chừng còn được Liên Minh Đại Phái thu lưu, tương lai trở thành nhân vật chủ chốt của môn phái.

Nói như vậy để thấy những gã "Số Mệnh Chi Tử" là con cưng của Thiên Đạo. Chỉ cần chúng cần, có vô vàn cách để gia tăng thực lực cùng như tạo lập mối quan hệ. Nếu không với bản tính hay đi chõ mũi vào chuyện người khác, chúng đã sớm chết vô số lần rồi.

"Ngươi có biết nữ tử được hắn cứu là ai không ?" - Âu Dương Phong mở miệng hỏi.

"Hình như là một tiểu thư thế gia đã suy tàn, hiện đang ở phía Bắc Linh Hư Thành"

"Cho một người lưu tâm nơi đó, nhớ kỹ không làm gì ngoài quan sát"

"Biểu ca muốn làm gì ?"

Âu Dương Huyền không trả lời, hắn không biết vị thiếu nữ này có gì đặc biệt không, nhưng nếu có thì tương lai sẽ có chỗ hữu dụng.

Sau một lúc, Âu Mã Thành lại mở miệng:

"Huyền ca, đệ nghe nói dạo này Viên tỷ rất hay qua lại với Âu Dương Phong"

Âu Dương Huyền cười nhạt:

"Chuyện này ta biết rồi, ngươi cứ về đi, báo cho mọi người đừng khiêu khích hắn, dành thời gian mà tu luyện"

Khuôn mặt Âu Mã Thảnh rất không cam tâm nhưng vẫn đứng lên cáo từ, thực lực của Âu Dương Phong tăng trưởng quá nhanh, đã sớm vượt qua dự tính của hắn, thế nhưng Huyền ca vẫn không chịu ra tay.

Nếu là trước đây chỉ cần nghe đến tin tức của Viên Viên, Huyền ca nhất định sẽ tìm cách hạ nhục Âu Dương Phong. Ấy vậy mà hiện tại ngoại trừ đóng cửa tu luyện thì gần như án binh bất động. Không lẽ ngay cả Huyền ca cũng bắt đầu cảm thấy áp lực ? Ngộ nhỡ Âu Dương Phong thực sự đánh bại được Âu Dương Huyền, vậy thì lựa chọn của mình ban đầu là đúng hay sai ?

Nhìn bóng lưng gã rời đi, Âu Dương Huyền thầm thở dài. Chưa nói đến việc hắn chưa từng gặp Âu Viên Viên, kiếp trước của hắn đã bốn mươi tuổi, không còn là một tên nhóc cấp ba khí khuyết khinh cuồng, hở một chút là đấu sống đấu chết.

Nữ nhân kia đã thích Âu Dương Phong, vậy thì cứ để nàng thích, dù sao hắn cũng chẳng thích nàng.

Đang tính đi luyện công, chợt nhìn thấy Ngô Phương bước vào:

"Thiếu gia, chuyện lần trước người nhờ ta đã có kết quả"

"Ồ, nói đi"

"Thứ nước đó không có gì đặc biệt, chỉ là Vong Tình Trà mà thôi"

"Vong Tình Trà ?"

"Đúng vậy, đây là đặc sản của Thanh Hoàn Quốc, có tác dụng bổ dương ích khí, điều hòa cơ thể"

"Không có độc tính gì sao"

"Không có"

Âu Dương Huyền nhíu mày, chẳng lẽ là do hắn quá đa nghi. Họ Âu thầm lắc đầu, cái gì không bình thường tất có mưu. Hắn quyết định đi hỏi Nhậm Khải. Dù sao người này kiến thức uyên bác, không chừng có thể nhìn ra đầu mối.