Hữu Khang ra về, một lúc sau Thiên Hoàng mới bình tĩnh lại được. Nhớ lại lời Hữu Khang thừa nhận có tình cảm với Thanh Nhã khiến anh ta tức tối. Dù anh ta không yêu Thanh Nhã nhưng tự nhiên vợ tương lai của mình bị kẻ khác tơ tưởng, làm sao cam lòng cho được. Là một kẻ ích kỷ và không muốn sóng êm biển lặng, Thiên Hoàng không dám tới trước mặt Thanh Nhã gây sự, vì ngán lời cảnh cáo của Hữu Khang, thế là gọi điện thoại khủng bố tinh thần cô.
Nhìn thấy tên anh ta trên màn hình là Thanh Nhã hoảng sợ. Bản năng khiến cô muốn bấm từ chối ngay lập tức, nhưng vì từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám phớt lờ bất kỳ ai trong gia đình Thiên Hoàng, vì vậy run tay nhấn trả lời.
"Mày cũng giỏi lắm, có thể quyến rũ thằng cháu mặt lạnh của tao." Thiên Hoàng hung hăng.
"Anh nói bậy gì đó. Tôi xin anh đừng khủng bố tinh thần tôi nữa." Thanh Nhã kìm chế không khóc.
"Tao không nói bậy. Mày là thứ mất nết, đến cháu họ của chồng tương lai cũng nổi tà tâm."
Thanh Nhã chưa kịp phân trần thì Thiên Hoàng đã rú lên: "Mày sử dùng chiêu gì mà nó bất chấp? Vì mày nó không cần tình nghĩa cậu cháu." Thiên Hoàng càng nói càng tức.
"Tôi không có mà." Thanh Nhã uất ức.
"Đừng có chối. Thằng Khang sẵn sàng giết tao vì mày. Tối hôm đó rõ ràng mày dùng bình hoa đập vào đầu tao, vậy mà nó xóa mọi dấu vết. Nó còn bảo nếu chẳng may tao chết, nó sẽ chịu tội thay mày. Mày đúng là kẻ lăng loàn mất nết."
Thanh Nhã vốn muốn phản biện nhưng mấy lời vừa nghe khiến cô bàng hoàng, đại não trong một phút trở nên trống rỗng. Kỳ thực gần đây Thanh Nhã cũng cảm nhận sự bất thường trong cách cư xử của Hữu Khang. Nhưng cô nghĩ có lẽ anh tội nghiệp cô bơ vơ côi cút, nên mới dang tay che chở. Hơn nữa sự tử tế của anh đối với cô đã có từ xa xưa, nó như một thói quen ăn sâu vào máu. Dù đôi lần cảm thấy lạ lẫm mơ hồ, cô cũng không cho phép mình nghĩ khác.
Dần dần sự săn sóc của Hữu Khang đã trở thành điều bình thường, như nhu cầu được cung cấp khi cần. Hữu Khang giúp đỡ cô vì lòng tốt vô tư, Thiên Hoàng tức tối vì đau mới nói bậy. Lời của kẻ cặn bã như anh ta sao cô phải bận lòng? Anh ta trước giờ luôn nói những lời dơ bẩn. Có lẽ bị Hữu Khang cảnh cáo, nên mới khủng bố tinh thần cô. Miễn cô biết mình và Hữu Khang trong sáng thì không cần cảm thấy tội lỗi.
Nhưng giờ Thiên Hoàng đã nói Hữu Khang hăm dọa sẽ giết anh ta nếu còn làm phiền cô. Thanh Nhã không lo cho bản thân, nhưng sợ người thanh niên tốt vì mình mà nóng giận mất kiểm soát, có thể lỡ tay gây ra sự việc đáng tiếc. Cho nên tối hôm đó, đợi Hữu Khang ăn tối và xử lý xong công việc, Thanh Nhã đến phòng anh.
Mở cửa ra thấy thân ảnh của cô, miệng Hữu Khang mỉm cười thật tươi: "Mợ nhỏ sao lại qua đây? Đã học bài xong rồi sao?"
Mấy lời hôm nay Thiên Hoàng nói vẫn đang vang vọng trong đầu khiến Thanh Nhã tự nhiên cúi mặt, không dám nhìn thẳng Hữu Khang: "Tôi vào nói chuyện với cậu một chút được không?"
Hữu Khang vẫn treo nụ cười trên môi: "Sao mợ nhỏ lại khách sáo nữa rồi, mợ nhỏ vào đi."
Thanh Nhã dè dặt bước vào phòng, giữ khoảng cách với anh. Hôm trước đã vào đây một và lần tối hôm đó cô còn nằm trên giường của anh thiếp đi trong bình yên, thế mà giờ cô lại khẩn trương.
Hữu Khang cũng cảm nhận cô khác lạ: "Mợ nhỏ sao thế? Có khó khăn gì thì nói cho Khang biết, không cần sợ như vậy đâu."
"Cậu Khang.." Thanh Nhã nuốt nước bọt: "Cậu với anh Hoàng.. đánh nhau sao?"
"Là Khang đánh cậu. Không muốn cậu quấy rầy mợ nhỏ." Hữu Khang không chối việc mình đã làm.
Thanh Nhã thật sự cảm động. Có lẽ Hữu Khang đã biết chuyện Thiên Hoàng tới trường quậy cô từ miệng của Đỗ Quyên. Hữu Khang từng nhờ Đỗ Quyên có gì hãy báo giúp, nên chuyện sáng nay chắc chắn đã tới tai anh và anh đã tìm Thiên Hoàng cảnh cáo. Người con trai này vì cô sẵn sàng lăn xả thân mình. Thiên Hoàng nói không sai.
"Cậu Khang không cần làm vậy đâu. Tôi cảm thấy có lỗi khi luôn phiền cậu phải xử lý mọi chuyện thay tôi."
"Mợ nhỏ không có lỗi trong chuyện này. Do cậu sai trước thôi."
"Nói gì anh ta cũng là cậu của cậu và là chồng tương lai của tôi. Tôi không muốn hai người xảy ra xô xát."
Nghe ba tiếng "chồng tương lai" từ miệng Thanh Nhã, không hiểu sao Hữu Khang lại cảm thấy vô cùng khó chịu: "Cậu không xứng! Mợ nhỏ không nên chôn vùi đời mình với một kẻ nghiện hút, chẳng đáng chút nào."
Lời của anh khiến Thanh Nhã chấn động. Trước giờ đúng là cô sợ hãi chán ghét Thiên Hoàng, nhưng vì từ nhỏ đã nhận mệnh nên chưa bao giờ có tư tưởng phản kháng. Đôi lúc bị dồn vào đường cùng, cô cũng chỉ nghĩ giải thoát bằng cái chết, chứ không có can đảm vùng dậy chối bỏ cuộc hôn nhân sắp đặt này.
"Tôi còn con đường khác để đi sao?" Thanh Nhã buồn khổ: "Tôi không thể phụ lòng ông Hai."
"Không phải! Nếu ông ngoại còn sống, chắc chắn sẽ không ép mợ nhỏ phải lấy cậu. Ông ngoại thương mợ nhỏ, sẽ không đẩy mợ nhỏ vào cuộc hôn nhân địa ngục này. Không ai có thể ép mợ nhỏ, hãy thẳng thắn từ chối bà ngoại của Khang. Khang sẽ ủng hộ mợ nhỏ."
"Tôi không thể.." Nhắc tới bà cụ dưới quê, Thanh Nhã lại càng run sợ. Cô quá hiểu sự hà khắc của bà Hai. Nếu không ưng cô, bà có thể hủy hôn, nhưng cô không có quyền làm thế. Hơn nữa gia đình bà cưu mang cô, cô không thể phủi ơn.
"Mợ nhỏ có biết mình đã phụ sự che chở của Khang không? Khang dốc lòng bảo vệ mợ nhỏ, vất vả lắm mới giữ cho mợ nhỏ bình yên, nhưng mợ nhỏ lại ngu ngốc quay đầu dâng bản thân cho người ta ngược đãi." Hữu Khang lắc vai cô: "Mợ nhỏ tỉnh táo lại đi."
Thanh Nhã khóc không thành tiếng. Cô hiểu Hữu Khang nói không sai, nhưng bảo cô bức phá gông xiềng, làm người vong ơn bội nghĩa là điều không thể. Cô được ăn học đàng hoàng và cũng hiểu vận mệnh của mình do mình nắm giữ, tự mình phải biết đấu tranh, nhưng cô phải nhớ bản thân có được ngày hôm nay là nhờ sự cưu mang của gia đình ông bà ngoại Hữu Khang. Cô không thể trả ơn bằng cách chê bai con trai của họ rồi hủy hôn. Dù biết phía trước là đường cùng thì cô vẫn phải bước vào.
Hữu Khang nhìn thấy nước mắt của Thanh Nhã, tim anh lại nhói đau. Trong một giây không khống chế được cảm xúc liền ôm cô vào lòng: "Mợ nhỏ đừng khóc nữa, Khang xin lỗi, là Khang nói bậy."
Thế nhưng anh càng dỗ, người con gái trong ngực càng khóc thương tâm. Tiếng nấc nghẹn ngào của cô có sức công phá khủng khiếp. Trong lòng Hữu Khang như có hằng ngàn côn trùng đang gặm nhấm, ăn mòn cả lục phủ ngũ tạng. Và anh cũng cảm thấy bất lực vì không biết làm thế nào giúp người con gái này.
Thanh Nhã tiếp tục vùi mặt trong ngực Hữu Khang khóc không thành tiếng. Cô khiến anh không chịu nổi: "Khang sẽ nghĩ cách giúp mợ nhỏ hủy hôn với cậu. Mợ nhỏ sẽ không phải mang tiếng vô ơn. Mợ nhỏ hãy đợi Khang."
Thanh Nhã nghe vậy giật mình: "Có cách sao cậu Khang?"
"Có, Khang làm được, mợ nhỏ tin tưởng ở Khang."
Nghe lời khẳng định của anh, nghĩ đến tương lai tươi sáng khiến Thanh Nhã vô thức mỉm cười, dù mặt vẫn đang đong đầy nước mắt. Hai tay cô không tự giác còn ôm vai anh: "Cậu Khang thật tốt, cám ơn cậu nhiều lắm!"
Hành động vô thức của cô đã làm lòng Hữu Khang rộn rã. Mảnh đất khô cằn trong tâm hồn anh như vừa được tắm mát. Tiếc rằng trạng thái này chưa kéo dài được bao lâu thì Thanh Nhã đã buông tay thoát khỏi lồng ngực anh. Qua cơn xúc động, cô đã nhận ra bản thân không cẩn thận. Mối quan hệ giữa hai người không nên có những cử thân mật như vậy. Nếu Thiên Hoàng thấy được, chẳng biết anh ta còn thêu dệt đến mức nào.
Thanh Nhã không ngại bản thân bị bôi nhọ, nhưng lo cho thanh danh của Hữu Khang. Cô không nên để chuyện của mình ảnh hưởng đến anh. Nếu hai người đàn ông tiếp tục va chạm, chỉ sợ ngày nào đó Hữu Khang nóng giận nhất thời hủy hoại cả tương lai. Nghĩ đến đây, lòng Thanh Nhã lại dấy lên nỗi bất an mơ hồ. Và đúng là cô đã không lo lắng thừa. Thiên Hoàng chưa bao giờ muốn bình yên.
Anh ta gọi điện thoại tố với mẹ già ở quê rằng chị gái không biết dạy dỗ con trai. Hữu Khang vậy mà dám tơ tưởng mợ út của mình. Rõ ràng anh ta chẳng để Thanh Nhã vào mắt, cũng chưa từng đối xử tốt với cô và không dưới trăm ngàn lần ép mẹ già hủy hôn. Thế mà giờ lại làm ra vẻ ủy khuất khi bị người ta có ý với vợ tương lai. Kẻ này ích kỷ từ trong xương, còn được sự giáo dục bao che quá mức của bà mẹ, nên tư cách trở nên tệ hại.
Bà Hai lớn lên trong nhung gấm, lại là con gái của chức sắc một thời nên có chút hung hăng ngang ngược, ỷ thế hiếp người. Dân quanh vùng đồn rằng bởi vì bà không có lòng thiện, ác miệng, cay nghiệt, nên mấy người con trai chẳng ai có phước. Mỗi bà Quỳnh nhờ đức cha, vì vậy lấy được chồng giàu sang tốt tánh và cuộc đời cũng ít thăng trầm.
Vì bà Hai ở ác nên Thiên Hoàng gánh nghiệp. Lẽ ra gia đình có của ăn của để, đường tương lai của anh ta phải thênh thang rộng mở, vậy mà lại chôn vùi đời mình vào những làn khói trắng, suốt ngày đắm chìm trong ảo ảnh hư không. Nhưng nói đi cũng phải nghĩ lại, Thiên Hoàng không thể quay đầu như hôm nay một phần cũng là lỗi của bà Hai.
Bà cung cấp tiền thừa mứa, dung túng cho anh ta hút chích. Bao nhiêu lần cai nghiện đều không thành công. Và dù Thiên Hoàng hư hỏng nhưng không ai được phép nói động, hoặc làm anh ta bất mãn. Nếu ai tổn thương anh ta, bà sẽ ăn thua đủ với người đó. Cho nên vừa nghe Thiên Hoàng tố cáo, bà lập tức gọi điện cho mẹ Hữu Khang chất vấn:
"Sao mày không quản thằng Khang? Nó là cháu mà dám đánh cậu. Thời thế loạn lạc hết rồi sao?"
Giọng bà Hai the thé rất chỏi tai người nghe. Bà Quỳnh biết Hữu Khang bất mãn Thiên Hoàng, nhưng hai đứa chỉ xô xát một lần duy nhất trước cổng công ty, bình thường con trai bà sẽ không cư xử bạo lực, sao có chuyện tìm Thiên Hoàng đánh nhau.
"Hữu Khang có cự cãi với Thiên Hoàng, nhưng nó sẽ không tìm đánh cậu mình." Bà Quỳnh phân trần giúp con trai.
"Mày còn bệnh vực thằng Khang hả? Thiên Hoàng mới gọi cho tao kể hết mọi chuyện rồi." Bà Hai hậm hực. Dù bà cũng thương cháu ngoại trai, nhưng khi có chuyện xảy ra giữa con trai và cháu trai, bà lập tức đứng về phía con trai, đôi khi không nói lý.
Bà Quỳnh vẫn không tin: "Thiên Hoàng nói không đúng sự thật. Con không tin Hữu Khang hành xử lỗ mãng như vậy đâu."
"Mày còn bênh con trai nữa sao? Thằng Khang và con Lục Bình qua lại với nhau sau lưng Thiên Hoàng. Thiên Hoàng phát hiện ra, thế là con trai mày đánh người ta."
Việc Hữu Khang thừa nhận có tình cảm với Thanh Nhã cũng chỉ là lời nói trong lúc tức giận, vậy mà từ miệng Thiên Hoàng đã trở thành hai người có tình ý, lén lút qua lại. Vì bị phát hiện nên Hữu Khang mới đánh anh ta. Từ đầu đến cuối anh ta vô tội, người sai là Hữu Khang và Thanh Nhã.
Bà Quỳnh cũng từng cảm nhận con trai có ý với Thanh Nhã nhưng chưa chắc chắn, giờ mẹ già khẳng định khiến bà nhất thời không biết đáp lại thế nào. Tâm tình bỗng chốc trở nên hỗn loạn, não không thể suy nghĩ bình thường. Chẳng lẽ điều bà lo sợ đã trở thành sự thật? Con trai thật sự có tình cảm với vợ tương lai của cậu sao? Chuyện này đúng là không thể chấp nhận.
Mới hôm qua bà còn nghĩ sẽ không vô cớ tỏ thái độ với Thanh Nhã nữa, giờ con trai vì cô sắp sửa bị người đời phỉ báng, khiến bà sinh tâm lý bất mãn. Sự ích kỷ vô lý lại trỗi dậy và cảm giác chán ghét Thanh Nhã cũng xuất hiện. Chưa kịp nghĩ thông, bà đã đi tìm cô. Nhìn vẻ mặt kín bưng của bà, Thanh Nhã liền nơm nớp lo sợ. Chẳng kịp ổn định tâm tình, thì giọng bà Quỳnh đã vang lên:
"Chị đã nghĩ sẽ đối xử tốt với em, bởi vì em vô tội. Nhưng bây giờ con trai chị vì em không còn giữ đúng phong phạm. Tiền đồ tương lai gì nó cũng không cần. Lần trước trong cuộc họp tranh chân vào Hội đồng quản trị, chỉ vì nghe cuộc điện thoại của tài xế báo em đang gặp nguy hiểm, nó lập tức bỏ ra ngoài, sau đó cũng không quay vào giải thích."
Thanh Nhã không tin vào tai. Dù cảm nhận Hữu Khang đặc biệt tốt với mình, nhưng đến mức này thì cô tiêu hóa không nổi. Trong khi Thanh Nhã vẫn đang bàng hoàng, thì giọng bà Quỳnh tiếp tục nặng nề:
"Hữu Khang đã đánh Thiên Hoàng vì em. Cứ cái đà này sớm muộn sẽ xảy ra án mạng. Chị đã từng nghĩ con trai là người thanh niên hoàn hảo trên mọi phương diện, là niềm tự hào của hai vợ chồng, nhưng bây giờ cách hành xử của nó đầy bạo lực. Dù biết vô lý nhưng xin em từ giờ trở đi đừng vô tư dựa vào Hữu Khang nữa. Em có ăn học đàng hoàng, cũng phải nhận ra mối tình giữa em và Hữu Khang là sai trái, đừng khiến tương lai nó bị hủy hoại vì em. Hữu Khang nên lấy người vợ hỗ trợ nó, không phải là kẻ ngán chân.."
Bà Quỳnh nói rất nhiều. Dù không cố ý hạ thấp Thanh Nhã, nhưng sâu thẳm trong lòng bà đã mặc định cô không cùng tầng với Hữu Khang. Giả sử cô chẳng có ràng buộc gì với em trai bà, thì thân phận bình thường như cô cũng không xứng với con trai bà. Cô ở tầng lớp thấp, bà ở trên cao đưa tay cứu vớt vì lòng tốt, nhưng không có nghĩa là bà sẽ chấp nhận cô. Khi mối quan hệ không gây hại, bà sẽ vị tha, nhưng nếu ảnh hưởng đến con trai, lòng trắc ẩn của bà sẽ tự nhiên mất đi.
Thanh Nhã hiểu tâm tình của bà Quỳnh. Có điều trước giờ cô chưa từng có ý nghĩ quá phận với Hữu Khang. Cô vẫn biết vị trí của mình ở đâu. Người con trai sáng chói như Hữu Khang phải có người con gái hoàn hảo xứng với anh. Hơn nữa trong lòng cô, Hữu Khang là người nhà. Dù cô không có cha mẹ dạy bảo nhưng không vì vậy mà hư hỏng.
"Từ giờ em hãy tránh xa con trai của chị. Chị sẽ tìm chỗ khác cho em ở." Bà Quỳnh nói lời tuyệt tình nhưng trong tim như có tảng đá đang đè nặng.
"Cô Quỳnh không cần nhọc lòng đâu. Hơn nữa em và cậu Khang hoàn toàn trong sáng, không giống anh Hoàng đã thêu dệt.." Thanh Nhã nói đến đây thì ngừng lại.
Chuyện đã đến nước này giải thích cũng không có nghĩa, cô bèn nuốt ngược nước mắt: "Em sẽ dọn qua chỗ bạn. Cám ơn cô Quỳnh đã cho em ở nhờ thời gian qua."
Mấy lời cuối của Thanh Nhã nghe sao cũng cảm thấy nghẹn ngào. Bà Quỳnh ban nãy giận đến muốn tống khứ cô đi thật nhanh, nhưng khi sự việc diễn ra đúng như mong muốn, thì bà lại cảm thấy nặng nề. Nhưng rồi nghĩ đến con trai, bà ép lòng cứng rắn hơn nữa. Hữu Khang và Thanh Nhã phải là hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể chạm nhau, nếu không hậu quả sẽ vô cùng tàn khốc.