Lục Bình Cũng Biết Buồn

Chương 14: Sầu Thương Không Dứt




Đỗ Quyên quay lại phòng nhìn đôi mắt sưng húp của Thanh Nhã cũng thấy khổ sở theo. Nếu cô là Thanh Nhã, cũng sẽ không lấy Thiên Hoàng. Thử tưởng tượng chồng mình ngày ngày gắn liền với bạch phiến, đôi khi phê thuốc quá liều còn làm ra hành động mất kiểm soát rất đáng sợ. Sống với người như vậy không biết khi nào mất mạng. Giả sử may mắn sống sót thì sớm muộn cũng trở thành góa bụa.

Điều khiến Đỗ Quyên khó hiểu là tại sao Hữu Khang có thể giúp Thanh Nhã thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong đợi, nhưng cô lại từ chối dựa vào anh và nhất định đẩy anh ra xa? Chẳng lẽ Thanh Nhã không chịu nổi cảm giác cháu chồng tương lai nói yêu mình? Nhưng sao Thanh Nhã xua đuổi Hữu Khang, mà Đỗ Quyên nhìn thế nào cũng thấy sự đau khổ dằn vặt trong cô.

Trong đầu Đỗ Quyên chợt lóe lên một ý nghĩ, hay là Thanh Nhã cũng có tình cảm với Hữu Khang và trước giờ bị che mờ bởi luân thường đạo lý nên không nhận ra? Bức tường mang tên mợ cháu đã ngăn cô không được thả lòng đi hoang.

"Anh Khang có thể giúp bồ phá vỡ hôn ước và bảo vệ bồ, sao bồ không chịu dựa vào anh ấy?" Đỗ Quyên thử thăm dò.

"Mình không muốn Hữu Khang gặp rắc rối." Thanh Nhã nghẹn ngào.

"Bồ có nhận ra mình rất quan tâm anh Khang không? Bồ rõ ràng có tình.."

Đỗ Quyên chưa nói tròn câu, Thanh Nhã đã hoảng hốt cắt ngang: "Không phải, mình không có gì với Hữu Khang. Đó là sai trái, bồ đừng nói lung tung.. hức hức.."

Như vậy mà không có tình cảm sao? Rõ ràng Thanh Nhã không bình thường mới phản ứng thái quá. Biểu hiện của cô như bị nhìn thấu tâm tư và hoảng hốt nên vội vàng chối bỏ. Đỗ Quyên không nỡ vạch trần khiến Thanh Nhã bị cảm giác tội lỗi đè nặng thêm. Khi nào bỏ được mặc cảm tội lỗi không đáng có này, may ra Hữu Khang có cơ hội được cô đáp lại tình cảm và chấp nhận dựa vào anh, để anh giúp cô hủy hôn. Giờ chỉ nên khuyên Thanh Nhã không làm đám hỏi, hoặc kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

"Bồ mạnh mẽ từ chối gia đình anh Hoàng đi. Trả ơn có nhiều cách, không nhất thiết phải chôn vùi đời mình. Hơn nữa gia đình họ đâu có tốt. Cho là họ nuôi bồ lớn nhưng bồ cũng làm tôi mọi cho họ bao nhiêu năm."

Thanh Nhã cũng hiểu điều này. Chỉ có gia đình Hữu Khang là cô nên mang ơn, những người còn lại chưa bao giờ đối xử tử tế với cô. Nói là họ cho cô chỗ nương tựa, kỳ thực cô chẳng khác gì đầy tớ trong nhà. Người ta làm công được trả lương, còn cô chỉ nhận sự chì chiết, thái độ ban bố. Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể phủi ơn. Nếu họ không cho cô ở nhờ, biết đâu cô đã đói rét và lưu lạc nơi chân trời xa.

"Mình nợ ân tình của người ta nên không muốn làm phật lòng họ."

"Bồ không nợ gì hết. Bồ đã bỏ sức làm công cho gia đình đó nhiều năm. Lúc đám con cháu ngang ngược của họ lên Sài Gòn, cũng là một mình bồ nấu ăn dọn dẹp. Lẽ ra họ phải trả lương cho bồ nữa kìa."

Từ lúc biết Thanh Nhã, Đỗ Quyên cũng dần dần hiểu rõ hoàn cảnh khốn khó của bạn. Thanh Nhã làm mướn không công còn bị đám con của anh hai, anh ba Thiên Hoàng ăn hiếp. Mang tiếng là thím út chưa vào cửa, nhưng chẳng ai tôn trọng cô, sơ hở một chút là giẫm đạp cô dưới chân.

"Bồ phải mạnh mẽ phản kháng. Từ chối dạm ngõ đi. Mình ủng hộ bồ." Đỗ Quyên tiếp tục khuyên nhủ.

"Để mình thử một lần." Thanh Nhã không quá chắc chắn.

Theo lời Đỗ Quyên, Thanh Nhã gọi cho bà Hai và gồng mình nói ra quan điểm. Bà Hai vừa nghe lập tức mắng cô không bằng súc sinh, chì chiết hết lời: "Nuôi chó nó còn biết chủ, vậy mà tao nuôi mày bao nhiêu năm, giờ mày trả ơn bằng cách này."

Thanh Nhã chỉ biết cầm điện thoại im lặng nghe bà chửi rủa mạt sát. Lòng cô đầy bấn loạn và bản năng sợ hãi cũng tìm về. Thanh Nhã thật sự muốn nói xin lỗi, rồi bảo mình nhất thời hồ đồ và sẽ chấp nhận đám hỏi. Nhưng bà mắng không ngừng, chẳng có chỗ cho cô xen vào. Sau khi mắng đủ, bà giận dữ dập máy, kế tiếp liền gọi hai con trai đầu kể lể.

Chưa dừng ở đó, bà còn báo con trai út về sự vô ơn của Thanh Nhã. Thiên Hoàng không quan tâm lời mạt sát của mẹ già dành cho vợ tương lai, cái anh ta để ý là Thanh Nhã vậy mà can đảm gọi cho mẹ già của anh ta để bày tỏ lòng mình. Xem ra tình cảm của cô dành cho Hữu Khang nhiều đến mức bỏ qua nỗi sợ. Vì tên này, cô sẵn sàng tìm chết.

Thiên Hoàng tức giận chạy đi tìm Thanh Nhã, ngay câu đầu tiên đã phủ đầu: "Rõ ràng mày có tình cảm với Hữu Khang nên mới không chịu đám hỏi với tao."

"Không phải như anh nghĩ. Hai chúng ta không yêu nhau, tội gì phải kết hợp để tạo ra cuộc hôn nhân bi kịch. Anh cũng có bạn gái, anh không sợ cô ấy buồn sao?"

"Ai mượn mày suy nghĩ cho người khác?" Thiên Hoàng nổi khùng: "Mày cũng đừng viện cớ, tao biết rõ trong lòng mày có Hữu Khang."

"Anh đừng ngậm máu phun người." Thanh Nhã uất ức, sao cứ buộc cô vào Hữu Khang?

"Đừng chối! Nếu mày không thích Hữu Khang thì việc gì không chịu đám hỏi với tao?"

"Anh có người yêu mà lại đám hỏi với tôi, anh không áy náy với cô ấy sao? Hơn nữa đâu phải tôi không chịu đám hỏi với anh, tôi chỉ nói với bà Hai để thư thả thêm thời gian."

"Tao không cần thư thả. Nếu mày viện cớ tao có bạn gái thì tao sẽ xù con nhỏ đó ngay lập tức. Từ giờ tao sẽ tập trung thời gian cho mày. Mày cũng không được gặp Hữu Khang. Cả hai chúng ta sẽ từ từ bồi đắp tình cảm."

Thiên Hoàng nói xong cũng cảm thấy ăn không tiêu. Chẳng biết mình kết thúc với con bồ, liệu nó có làm ầm ĩ hay không? Mà mặc kệ nó, anh ta không thể quản nhiều. Cùng lắm anh ta sẽ cho cô ta thêm tiền. Nền tảng tình yêu của anh ta và cô ta trước giờ cũng chỉ dựa trên những làn khói trắng, đâu có vững chắc, cần gì lăn tăn suy nghĩ. Dù sao kết hôn với Thanh Nhã, được cô vợ ngoan giúp anh ta nở mặt mũi.

Về sau nếu cuồng chân thì ra ngoài chơi bời một chút cũng chẳng sao. Đàn ông có tật gái gú là chuyện bình thường. Mấy cô nàng ngoài kia sẽ không từ chối anh ta. Nhưng nếu bây giờ anh ta tiếp tục qua lại với mấy cô bồ, Thanh Nhã sẽ không chịu kết hôn. Nước đi này mất nhiều hơn được. Muốn trả thù Hữu Khang, anh ta phải cắn chặt Thanh Nhã. Tên cháu chết bằm kia đau khổ mới nguôi được cơn giận của anh ta.

Thanh Nhã không hiểu được lắt léo trong lòng Thiên Hoàng. Cô đang khổ sở vì không tìm được lí do nào bác lại Thiên Hoàng. Anh ta đã nói không ép cô nữa, cũng từ từ vun đắp tình cảm và sẽ chia tay bạn gái. Nếu cô còn viện cớ, vậy là trong lòng thực sự có Hữu Khang mới không chịu xây dựng với anh ta. Xem ra cuộc đời của cô phải gắn liền với người đàn ông này. Thanh Nhã đành mệt mỏi buông xuôi.

Thiên Hoàng nói được làm được, anh ta đã chia tay cô bồ. Ngày ngày sau khi nạp đủ thuốc liền chạy qua chỗ Thanh Nhã đưa cô ra ngoài chơi. Mỗi lần anh ta xuất hiện là cực hình đối với Thanh Nhã. Cô ép bản thân dẹp cảm giác ghê sợ để theo anh ta. Nhưng cảm giác ghê sợ này sẽ tan biến khi được anh ta thả ở trước cổng nhà trọ, còn sự buồn khổ thì không cách gì xua tan được. Và nguyên nhân của sự buồn khổ này lại xuất phát từ Hữu Khang.

Thanh Nhã chịu không nổi khi thấy Hữu Khang nhìn mình đau đáu, ánh mắt buồn man mát của anh dõi theo lúc Thiên Hoàng chở cô ra ngoài hẹn hò. Kể từ sau buổi tối thuyết phục cô từ chối dạm ngõ không thành công, Hữu Khang vẫn kiên trì xuất hiện ở nhà cô sau giờ làm việc. Thanh Nhã một là không gặp, hai là lên xe của Thiên Hoàng. Cô muốn anh chết tâm nhưng lòng lại buồn khổ không cách nào xoa dịu được.

Cũng như chiều nay, khi Thiên Hoàng còn chưa đến, Hữu Khang đã ở trước cửa phòng trọ. Thanh Nhã không trốn được chỉ đành nhìn anh hiên ngang bước vào. Chưa biết xử lý tình huống thế nào, thì Thiên Hoàng cũng xuất hiện, rồi quắc mắt nhìn Hữu Khang hung hăng: "Mày đến đây làm gì?"

"Không liên quan đến cậu."

"Người được giáo dục đàng hoàng sẽ không giành giật vợ chưa cưới của cậu mình."

"Nếu cậu là người đàn ông xứng đáng thì tôi đã không có tư tưởng này. Rất tiếc cậu không đủ tư cách là chồng của Thanh Nhã."

Kể từ lúc phơi bày tình cảm của mình, Hữu Khang đã đổi cách xưng hô, không muốn danh xưng mợ cháu dựng một bức tường ngăn cách giữa anh và Thanh Nhã, nhắc anh nhớ mình không nên có tư tưởng vượt rào với cô. Tiếc rằng một khi đã nói ra, tình cảm của anh như con mãnh thú bị giam cầm nhiều năm bất thình lình được phóng thích, chẳng ai có thể cản trở khả năng bạo phát của nó.

Thiên Hoàng lúc này cũng mất kiểm soát. Vảy ngược của anh ta là không thích bị người ta coi khinh. Đã vậy người này còn là cháu gọi anh ta bằng cậu và ở trước mặt Thanh Nhã đàn áp anh ta. Cảm giác quê chọc anh ta nổi khùng. Thiên Hoàng lao vào Hữu Khang. Đỗ Quyên sợ hãi la làng: "Anh không được gây chuyện ở đây."

Thanh Nhã dù sợ cũng can đảm vượt lên đứng chắn trước mặt, ngăn cách anh ta và Hữu Khang, giọng cô hấp tấp run rẩy: "Anh nói hôm nay dẫn em đi xem phim. Đã trễ rồi, anh đưa em đi đi."

Làm sao Thiên Hoàng không hiểu cô đang gồng mình đổi cách xưng hô như hai người là một cặp, vì sợ anh ta gây chuyện với Hữu Khang. Dù không phải kiểu người sâu sắc, thì anh ta cũng nhìn ra Thanh Nhã vì Hữu Khang mới thân cận mình, bất chấp nguy hiểm. Thiên Hoàng không ghen, chỉ thấy tức tối trong lòng. Cứ như chó anh ta nuôi lại xem trọng tên khốn nhà hàng xóm.

Gan của Thiên Hoàng là muốn đập phá một cái gì đó, nhưng tiếc rằng đã dặn lòng phải lịch sự. Hơn nữa bây giờ Thanh Nhã tình nguyện đi với anh ta, dù cô muốn đóng kịch cho Hữu Khang thấy thì cũng hợp ý anh ta. Nương theo nấc thang Thanh Nhã đưa ra, Thiên Hoàng thức thời nở nụ cười. Anh ta tiến thêm một bước tới gần, rồi choàng tay qua vai Thanh Nhã, kéo cô sát vào người.

Thanh Nhã trân mình chịu sự va chạm của Thiên Hoàng. Cảm giác có một áp lực vô hình chèn ép phía sau, khiến cô hít thở khó khăn. Cố dằn suy nghĩ cuồng loạn lung tung trong óc, Thanh Nhã cứng ngắc lết theo Thiên Hoàng, quên cả tạm biệt Đỗ Quyên và đương nhiên không dám nhìn Hữu Khang.

Với Hữu Khang thì hình ảnh cô trong vòng tay Thiên Hoàng thật sự chói mắt. Nhưng anh chẳng thể làm gì. Hai người sắp đám hỏi, Thanh Nhã cũng đã khẳng định không có tình cảm với anh, còn ghê sợ khi anh tỏ tình. Xét về mặt nào anh cũng không đủ tư cách đi bên cạnh cô.

Đỗ Quyên nhìn sự thê lương trên mặt anh cũng phiền muộn theo. Ban đầu cô nghĩ anh che chở Thanh Nhã, ngày ngày tiếp xúc nên lòng xao động một chút. Chẳng ngờ tình cảm này không bồng bột mà sâu sắc hơn cô tưởng. Bóng dáng lẻ loi cô độc của Hữu Khang, khiến Đỗ Quyên cảm nhận được sự khắc khoải cô đơn trong hồn anh.

Lúc này ở một góc nào đó trong công viên, Thanh Nhã đi chơi như đi vào cửa tử. Cả buổi ngồi bên Thiên Hoàng nhưng lòng cô trôi dạt nơi nào. Tiếp tục như vậy khiến anh ta phẫn nộ: "Em có tình cảm với thằng chó chết đó, vậy mà không thừa nhận."

"Tôi không có, anh đừng nói bậy." Thanh Nhã vội vàng phản đối, có điều cảm giác trong lòng cô bây giờ không bài xích như trước, mà là sự né tránh. Biểu hiện của cô giống người đang sợ bí mật sâu thẳm trong lòng sắp sửa bị vạch trần.

"Tao không nói bậy, cả buổi tối mày đi chơi với tao, nhưng hồn ở đâu đâu." Thiên Hoàng tự nhủ sẽ lịch sự với Thanh Nhã, để cô có cái nhìn khác về mình, nhưng ai bảo cô thả lòng đi hoang. Anh ta đâu phải người quân tử nhã nhặn, đi bên anh ta mà nghĩ đến tên đàn ông khác, có Thánh mới bình tĩnh nổi. Nếu quay ngược thời gian, anh ta sẽ không phản ứng nhẹ nhàng thế này đâu.

Vốn dĩ kiểu xưng hô của hai người trước giờ vô cùng gượng ép. Thiên Hoàng đã quen lỗ mãng với Thanh Nhã. Thời gian này xưng anh gọi em là một bước ngoặt vĩ đại đối với anh ta. Phải cố gắng vất vả, anh ta mới ép bản thân lịch sự được một chút, thế mà Thanh Nhã còn không biết điều, chọc bản chất hung hăng trong con người anh ta trỗi dậy.

"Mày nghĩ tao bị úng não vì chơi thuốc sao? Rõ ràng mày đang nhớ về thằng chó đó."

"Sao anh mở miệng là bảo người ta là thằng chó? Cậu Khang là cháu của anh mà." Thanh Nhã nhìn Thiên Hoàng bất mãn.

"Nó là chó chứ còn gì. À có khi nó cũng không bằng một con chó. Thứ súc sinh yêu nghiệt mới tơ tưởng vợ của cậu ruột."

Thanh Nhã vốn muốn nói giữa cô và anh ta vẫn chưa là gì của nhau, đừng tự cho mình quyền quản chế cô và quy tội lên người Hữu Khang. Nhưng bây giờ sóng to gió lớn, cô đâu muốn giương buồm ra khơi. Thiên Hoàng quen thói hung hăng, cô bênh vực Hữu Khang khiến anh ta bị trái ý, chẳng biết sẽ làm ra hành động đáng sợ gì. Có điều cô ngoài mặt nhịn nhục nhưng lòng buồn khổ mênh mông. Thiên Hoàng tiếp tục mắng chửi Hữu Khang bằng những lời lẽ thô tục.

"Cậu Khang chẳng làm gì quá phận. Anh đừng mắng người ta cay nghiệt nữa. Dù sao cũng là người trong gia đình với nhau." Thanh Nhã cố trấn áp sợ hãi. Cô đã không nhận ra bản thân vì Hữu Khang mà đang làm điều vượt quá sức mình.

"Gia đình sao? Nếu nó xem tao là cậu thì đã không thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tao."

Nói cái này ra có hơi mất mặt, anh ta vậy mà không đánh lại cháu ruột của mình. Vì tức mà không nhịn được nhắc lại chuyện chẳng mấy vẻ vang này. Cũng tại Thanh Nhã bảo vệ Hữu Khang mới khiến anh ta giận đến mức trở nên hồ đồ.

"Tao sẽ không bỏ qua cho nó nếu nó cứ tiếp tục ve vãn mày. Mày cũng phải cẩn thận trong cách cư xử của mình nhé Lục Bình." Thiên Hoàng uy hiếp.

"Tôi chưa bao giờ làm điều có lỗi với anh. Tôi cũng đã đồng ý đám hỏi, anh còn gì không hài lòng? Hữu Khang chẳng dính dáng đến hai chúng ta, từ giờ anh đừng lôi cậu ấy vào rồi mắng chửi dung tục nữa."

Nghĩ kỹ lại đúng là Thanh Nhã chưa từng vượt khuôn phép. Gần đây cũng chịu ra ngoài chơi với anh ta và bài xích sự tới gần của Hữu Khang. Thiên Hoàng không thông minh cũng hiểu nếu căng thẳng chỉ khiến mối quan hệ giữa anh ta và Thanh Nhã tồi tệ thêm. Nếu cô hoảng loạn từ chối anh ta, thì ai có thể bắt ép? Hiện tại chẳng phải thời phong kiến. Thanh Nhã nhớ ơn nên không phản kháng, chứ không phải cô có tình cảm với anh ta mà chấp nhận hôn ước.

May mắn não Thiên Hoàng chưa bị úng hoàn toàn. Sau khi nghĩ kỹ, anh ta tươi tỉnh một chút và nặn nụ cười thật tươi nhìn Thanh Nhã: "Anh đâu có nghi ngờ em."

Tự nhiên anh ta chuyển từ giận dữ sang ngọt ngào, lông tơ của Thanh Nhã dựng hết lên. Và rồi cô chợt nhận ra sự bài xích khi Hữu Khang tỏ tình không ghê gớm bằng cảm giác hiện tại. Mỗi lúc Thiên Hoàng va chạm, hay tỏ thái độ dịu dàng đều khiến cô buồn nôn. Nếu trên đời thật sự có tiên nhân, Thanh Nhã rất mong họ nhìn thấy và giúp cô thoát khỏi nỗi thống khổ hiện tại.