Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)




Tôi cười méo xệch nhìn Long Đĩnh, y có vẻ cũng bất ngờ không kém gì tôi. Tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể, tôi cười hề hề:

"Đàn ông con con trai cả ý mà, hê hê... hê hê."

Long Đĩnh thu lại ánh mắt nghi hoặc, tay chắp phía sau đi thẳng vào giữa tôi và Lịch Vũ, đẩy cả hai ra hai hướng khác nhau:

"Không phải lần đầu thì tốt nhất cũng đừng có lần sau. Nàng về phòng của mình đi."

Nghe đến đây tôi thở phào, cun cút chạy ra tìm ông chủ khách quán để trốn về phòng mình. Người không vì mình trời tru đất diệt. Đêm nay Lịch Vũ phải ngủ với Long Đĩnh là quá chí lý rồi!

***

Tôi vừa xách hộp thuốc rời khỏi phòng, chốt then cửa thì bà chủ khách quán vừa vặn đi tới. Thấy tôi bà dúi vào tay một rổ gì đấy đen sì:

"Quý hoá quá, cảm ơn anh bữa ni dã chẩn mạch cho cả nhà tôi, biếu anh ăn lấy thảo."

Tôi phẩy tay:

"Có gì đâu mà chị phải quà cáp thế này? Đừng tặng, tôi thích lắm."

Bà chủ cười như nắc nẻ:

"Nỏ đáng chi mô, mong anh nhận cho."

"Đáng chứ, có lòng là đáng lắm với tôi rồi." - Tôi thành thật, một tay ôm rổ đồ kia, tay xách hộp thuốc của mình đi về phía phòng Long Đĩnh.

"Chuyện tôi nhờ chị đã làm giúp chưa ạ?"

"Nước lá trầu không đã được mang đến rồi. Mà cậu trai mặt sẹo kia đã đi mô từ chập chiều rồi hầy?"

Nghe câu hỏi của bà chủ tôi chỉ biết bật cười. Không hiểu vì lí do gì mà bà ta đặc biệt yêu thích Lịch Vũ, còn nhờ tôi mai mối cho con gái của mình. Đành rằng vẻ ngoài vừa cao ráo lại cường tráng của y đúng là được lòng các mẹ các chị nhưng mà Lịch Vũ lại là một cây vạn tuế già. "Thiên niên thiết thụ liễu hoa", cây vạn tuế nghìn năm mang tên Lịch Vũ này có đơm hoa hay không thì tôi không tài nào quản được.

***

Tôi một tay cầm hộp thuốc, một tay cầm giỏ đồ bà chủ khách quán mới đưa đứng trước cửa phòng, loay hoay một hồi chưa biết làm cách nào để gõ cửa. Không biết có phải trí thông minh của tôi đã bị doạ cho chạy biến đi đâu không, nghĩ thế nào tôi lại dùng trán mình gõ vào tấm phên mấy lần, gọi nhỏ:

"Chúa thượng."

Bóng Long Đĩnh trong phòng khẽ động. Tôi không chắc y đã nghe thấy mình hay chưa nên dùng đầu gõ thêm một lần nữa cho chắc cú. Vừa lấy đà còn chưa kịp lao vào cửa, Long Đĩnh đã kéo tấm phên ra, tay vừa vặn đỡ lấy cái trán tội nghiệp của tôi.

Cảnh tượng này có thể nói còn đặc sắc hơn cả ở đấu trường Seville(1). "Tráng sĩ đấu bò tót" Lê Long Đĩnh thành công chế ngự con thú hung hãn ngốc nghếch chỉ với đúng một tay. Mà ngay giây phút này tôi xấu hổ đến mức chết lặng, đến một con bò cũng không thể dại dột dùng đầu mà lao vào tấm phên như tôi được.

Long Đĩnh giữ nguyên tư thế, cúi xuống nhìn tôi hỏi:

"Sao? Cái trán này bướng quá nên nàng muốn mài bớt à?"

Tôi chưa biết trả lời sao cho phải, y chỉ cười, tay xoa nhẹ trán tôi:

"Đau không?"

"Dạ không." - Tôi lắc đầu.

Long Đĩnh giữ tấm phên cho tôi bước vào. Khệ nệ đặt hộp thuốc và giỏ đồ kia lên bàn, tôi quay sang kính cẩn:

"Chúa thượng, người ngồi đây Đam giúp người rửa mắt."

Long Đĩnh vừa lắc đầu vừa đi một mạch về nằm lên giường:

"Ta tự làm rồi, nàng mau lại đây đi."

Tôi biết ý nhanh nhẹn mang nến lại gần cho sáng, cẩn thận mở hộp kim châm cứu ra.

Thứ tự, cách làm tất cả vẫn như mọi khi duy chỉ có điều không khí này... hình như có đôi chút kỳ quái?

Giữa lúc đêm hôm khuya khoắt sao chỉ có mình tôi và Lê Long Đĩnh ở trong phòng? Lại còn đóng kín cửa? Thân cô thế cô lỡ tôi có phạm cái gì sai sót thì chết mất xác cũng không biết chừng. Nghĩ đến đây tôi nén lo sợ, cố gắng tỏ ra mình là Thái y tận tâm chuyên nghiệp, vẫn điềm tĩnh làm việc nhưng trong lòng đã soạn ra đủ 72 trang sớ hạch(2) tội Lịch Vũ.

Chủ chủ tớ tớ nặng nghĩa tình, thế mà lại nỡ bỏ mình ở đây?