Trong lúc Long Đĩnh cùng Lịch Vũ vờ ngồi hàn huyên để xem xét tình hình, tôi đứng lên đi ra gần khu vực vợ chồng ông bà chủ khách trọ đang nấu nướng.
"Úi giời ơi cái lưng tôi đau quá." - Tôi giả vờ giả vịt, thành công thu hút sự chú ý của cả hai người.
"Anh ra đây chi, ngồi tê chờ tí tôi xong ngay(2)." - Bà vợ tay bới nồi cơm, miệng đon đả nói chuyện với tôi.
Tôi cười hề hề, nhìn bà vợ ngọt nhạt:
"Chị chủ quán, tôi muốn rửa tay cho mát mẻ sạch sẽ, cái thau này có thể rửa được không?"
"Được chứ, được chứ!" - Bà chủ hẩy thau nước về phía tôi.
Tôi ậm ừ:
"Đường xa bụi bặm, không sạch sẽ một chút thì lây bệnh mất. Chị biết tin gì chưa, mấy huyện bệnh cạnh người bị dịch nhiều lắm rồi."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm trọng của tôi bà chủ quán đang lúi húi cũng ngơi tay, tròn mắt:
"Bệnh chi rứa(3)? Có nặng không?"
Tôi bĩu môi lắc đầu vẻ mặt đầy ngao ngán:
"Chả nặng thì Thái y của triều đình đã chẳng phải xuống tận nơi."
Bắt được vài thông tin nóng hổi, bà chủ quán một tay đưa đĩa cà nén(4) cho chồng, miệng vẫn không ngừng líu lo buôn chuyện:
"Gớm, đợi được đám Thái y xuống đây bay tôi(5) cũng chết rũ xương mục xác rồi."
Tôi ậm ờ, nhận thấy rõ có đến bảy phần khinh miệt chán ghét khi người phụ nữ này nói về quan binh, về triều đình. Tôi rửa tay xong vẩy vẩy mấy cái cho ráo nước, đoạn chống hông nhìn xung quanh, chép miệng tỏ vẻ tiếc rẻ:
"Khách trọ khang trang thế này mà chẳng có mấy khách nhỉ?"
Đụng trúng nỗi đau, bà chủ quán lồng lên, miệng nói không nghỉ:
"Chém cha cái quân đốn mạt, ăn no hốc đẫy vào rồi còn đến ai nữa? "
Tôi nhíu mày:
"Ai ăn cái gì cơ?"
"Lại chả, đói quá làm càn, đến khi dân nổi dậy đòi lương thì bị đánh cho tan xác."
Đại khái hiểu được tình hình, tôi khịt mũi, một tay lật lật mấy bó rau để trên bàn bếp, miệng hỏi nhỏ:
"Chị nói thế không sợ quan quân đến bắt đi à?"
Bà ta xếp nốt đĩa thịt luộc vào mâm, đoạn vừa bưng lên vừa bảo:
"Dăm bảy câu bới như ri thì thấm chi? Có giỏi bắt hết mấy bọn làm loạn đi cho dân được nhờ."
Tôi nuốt nước bọt, quay sang thì thấy cả Long Đĩnh và Lịch Vũ cũng đang nhìn về phía mình liền nín thít, lẳng lặng đi về chỗ.
Đại khái tình hình ở đây tôi cũng đã nghe Lịch Vũ bẩm lại với Long Đĩnh từ tối qua, duy chỉ có điều tôi không hiểu nổi là tại sao Long Đĩnh vừa xuất kho lương vừa xuất thêm quân y mà lòng dân vẫn có vẻ vô cùng phẫn nộ? Chẳng phải về lí mà nói nếu không ca ngợi thì cũng phải có chút lòng cảm tạ sao? Việc tham nhũng lương thực suy cho cùng đâu phải từ Long Đĩnh mà ra? Vua ở xa quan ở gần, muốn quản cũng không thể quản hết được.
Vốn dĩ tôi định tìm hiểu tình hình ở Mai Vị này nhưng xem ra phải đợi khi nào tôi rời khỏi tầm mắt của Lê Long Đĩnh cái đã.
Tôi trở về bàn, vừa lúc chủ quán mang đồ ăn tới bày lên. Theo thói quen tôi so đũa rồi bới cơm, cẩn thận chia theo thứ tự từ Long Đĩnh đến Lịch Vũ, cuối cùng mới là mình. Ba chúng tôi giống như ba người khách trọ bình thường, về căn bản không thể nhận ra điều gì khác biệt ở đây.
"Ăn xong nàng ở lại khách trọ, đừng đi đâu cả. Ta và Lịch Vũ sẽ sớm quay lại."
Tôi vâng vâng dạ dạ, tay cầm đĩa cà nén đẩy ra xa hơn không để Long Đĩnh gắp, kéo đĩa thịt lại gần bày trước mặt y. Tới đây tôi nhìn ngang ngó dọc, nhỏ giọng hỏi:
"Chúa thượng, có phải chúng ta đang bí mật không?"
Long Đĩnh gật đầu.
Tôi cúi thấp gần sát mặt bàn, quay sang thì thầm với Lịch Vũ:
"Vậy Đam gọi người là anh Lịch Vũ nhé, nếu không sẽ bị người ta nghi ngờ."
Lịch Vũ đang ăn cơm, nghe tôi nói liền như nghẹn lại, khù khụ ho mấy tiếng:
"Cũng được, tuỳ nàng."
Tôi toan ngồi thẳng lưng dậy thì thấy Long Đĩnh đang nhìn mình chằm chằm.
"Chúa thượng, người có việc gì cần sai bảo ạ?"
"Chúa thượng?" - Long Đĩnh hỏi lại, ngữ điệu có hơi cao hơn một chút, đuôi lông mày khẽ nhếch lên làm tôi sợ đến hồn siêu phách lạc.
Tôi nhìn quanh một lượt, chắc là không ai vừa nghe thấy lại biết mình vừa lỡ lời liền cười hi hi ha ha:
"Anh... Đĩn..h... anh ăn no đi ạ, chốc nữa Đam sẽ đun nước lá trầu không rửa mắt cho anh."
Long Đĩnh không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Gọi tên của vua có vẻ không phù hợp lắm? Tôi mải mê suy nghĩ một hồi vẫn chưa biết phải xưng hô sao cho phải, tay thì theo thói quen gắp con cá rán vào một đĩa nhỏ, tách đôi, bỏ đầu, bỏ đuôi, bỏ xương sống, xác nhận không còn xíu xương dăm nào mới gắp vào bát cho Lịch Vũ. Vốn dĩ Lịch Vũ có lần từng bị hóc xương, thành ra sau này mỗi lần ở nhà tôi đều phải lọc sẵn, lâu dần thành nếp khó sửa. Tôi quên béng mất việc mình đang ngồi cùng bàn với chúa thượng, càng không biết việc hành động này của tôi từ đầu đến cuối đều bị y nhìn không bỏ lỡ dù chỉ một giây.
Lịch Vũ nhận miếng cá rán vàng ươm, gật đầu nhẹ với tôi, cũng thuận tay gắp đáp lễ một con tôm rang hành. Đến đây thì Long Đĩnh đột nhiên chắn ngang bát phía trước, vừa vặn con tôm kia đặt gọn lỏn lên bát cơm của y. Tôi nín thở không dám ho he, Long Đĩnh gật đầu cứng nhắc, lạnh giọng:
"Cảm ơn Chỉ huy sứ."
Tôi nhìn nét mặt khó coi của Long Đĩnh, khoé môi vô thức giật giật mấy cái.
Vua Đại Cồ Việt trong cơn bạo loạn cũng đi "cướp" miếng ăn của dân đen như tôi sao?
_____
Chú giải:
(1) "Ba người ni muốn ăn chi để tôi mằn hầy?" (phương ngữ): Ba người này muốn ăn gì để tôi làm?
(2) "Anh ra đây chi, ngồi tê chờ tí tôi xong ngay" (phương ngữ): Anh ra đây làm gì, ngồi kia chờ một tí tôi xong ngay.
(3) "Bệnh chi rứa?" (phương ngữ): Bệnh gì thế?
(4) cà nén: cà muối bằng quả cà tím.
(5) bay tôi (phương ngữ): chúng tôi