Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 84: Đồ háo sắc (2)




Nghe câu hỏi tay tôi run gấp 3.14 lần so với khi nãy, đến mức hai từ "cầm cập" là quá nhẹ để miêu tả.

Cây kim châm cầm trên tay chưa kịp đặt xuống thì hàng vạn mũi châm vô hình khác thi lao thẳng vào trái tim nhỏ bé này. Tôi thề tôi không háo sắc, không lay động trước bắp tay lực lưỡng kia. Mặt tôi méo xẹo, nụ cười không thể giả trân hơn, trong não vừa tính toán vừa trả ra một loạt câu trả lời:

"Chúa thượng tha tội, trần đời cha sinh mẹ đẻ, từ lúc sao Hôm tỏ rồi sao Mai mờ, đi khắp trần gian đất Đại Cồ Việt Đam cũng chưa bao giờ nhìn thấy đôi tay nào tuyệt mỹ như thế này."

Nghe lời xu nịnh đến vô lý của tôi, Bạch Vỹ đứng bên cạnh phì cười thành tiếng. Biết mình vừa thất lễ y mau chóng đổi giọng, quát:

"Hỗn xược! Ngươi còn dám buông lời không ngay thẳng với chúa thượng?"

Tôi xin lỗi, tôi khốn nạn quá.

Mấy lời như vậy tự bản thân mình nói ra còn thấy không thể nào chấp nhận được. Đôi tai của Bạch Vỹ, đôi tai của Long Đĩnh, hãy tha thứ cho kẻ hèn mọn này vì mạng sống của mình mà phải thốt ra những lời điêu ngoa xảo trá đấy. Chẳng qua chó cùng rứt giậu, Long Đĩnh dồn tôi vào thế bí, hoặc là nhận tôi say đắm nhan sắc của y, hoặc là nhận mình đã "ăn chặn" toàn bộ đồ ngự thiện hôm nay. Kẻ có não đều biết bên nào nặng bên nào nhẹ, tiện đường tâng bốc y một chút cầu mong sớm tai qua nạn khỏi.

Thấy Long Đĩnh nằm im không có phản ứng, khoé môi khẽ nhếch lên hài lòng tôi mới thở phào nhẹ nhõm. May mà tôi nhanh trí khen y mấy câu, làm gì có ai không thích được người ta công nhận vẻ đẹp của mình?

Mãi đến khi định thần lại tôi tự lẩm nhẩm mình phải thật kiên định, tay xác định vị trí huyệt Khúc Trì rồi dứt khoát châm xuống.

Tạ ơn Trời Phật thánh thần, tạ ơn các đấng cứu khổ cứu nạn đã cho còn hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.

***

Châm cứu xong tôi xem xét lại bệnh tình của Long Đĩnh một lần nữa, biết là không thể khỏi ngay nhưng có vẻ như việc thích huyết huyệt Nhĩ Tiêm cũng mang lại kết quả khả quan. Tôi còn chưa kịp vui mừng bẩm chuyện này lên với Long Đĩnh thì nghe bên ngoài cửa trại có tiếng người lao xao. Đã là giữa giờ Tuất, trời tối đen như mực. Theo lý mà nói thì chẳng còn ai dám đến làm phiền thánh giá muộn như thế này nữa. Tôi lắng tai, nghe ra có giọng của Lịch Vũ liền cố tình thu dọn chậm hơn, nấn ná ở lại nghe ngóng xem có chuyện gì. Quả như tôi dự đoán, một chốc sau Bạch Vỹ hớt hải chạy vào từ phía cửa trại, Long Đĩnh cho truyền Lịch Vũ vào yết kiến ngay lập tức.

Kể từ sáng sớm nay tôi đã không thấy bóng dáng Lịch Vũ đâu. Nay y vừa về tôi đã nhìn ngay ra những vệt máu khô đen lại lấm tấm trên khắp mặt và tay áo. Thấy tôi nhìn trân trân, Lịch Vũ gật đầu nhẹ một cái. Tôi nhe răng hớn hở nhưng biết mình đang ở trước mặt chúa thượng nên không dám quá đà, thu lại nụ cười rồi cũng ưu nhã cúi chào Lịch Vũ đúng mực.

Y tiến đến cách giường của Long Đĩnh chừng một thước, cúi đầu hành lễ, nét mặt vô cùng cương nghị, trong giọng nói có vài ba phần cấp bách:

"Bẩm chúa thượng, đúng như người suy đoán, đã có bạo loạn ở Mai Vị."

Long Đĩnh ngồi dậy, tay chỉnh trang lại y phục cho thật chỉn chu, vẻ mặt không hề tỏ ra có chút bất ngờ hay lo ngại nào. Y vẫy tay, Bạch Vỹ đứng chờ hầu ở phía xa vội vã dâng lên một ly trà đang còn nóng. Long Đĩnh từ từ nhấp một ngụm, cười nhẹ:

"Vậy thì Chỉ huy sứ mau cùng trẫm xuất phát tới Mai Vị thôi."

"Bẩm chúa thượng, xin thứ cho Đam xen vào, Mai Vị có phải cách nơi này nửa ngày đường không ạ?"

"Đúng, nàng có chuyện gì?" - Nghe câu hỏi của tôi Long Đĩnh hơi chau mày.

"Chẳng hay chúa thượng sẽ tới Mai Vị trong bao lâu?"

Long Đĩnh lắc đầu:

"Chưa thể nói trước."

"Vậy thì người không thể đi, hoặc nếu đi xin hãy mang Đam theo cùng. Long thể chúa thượng bất an, nếu có bề gì tiểu chức không thể gánh nổi!"

"Không được." - Long Đĩnh lạnh giọng - "Mai Vị địa hình hiểm trở nay bạo loạn lại càng nguy hiểm, không phải nơi muốn đến là đến."

Tôi tiến lên một bước, vô cùng chân thành:

"Chúa thượng soi xét, Đại Cồ Việt tồn hay vong là ở người. Xin hãy để Đam đi cùng, đảm bảo sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra."

Thấy tôi cương quyết, Bạch Vỹ đứng bên cạnh sau một hồi cân nhắc nặng nhẹ cũng quỳ xuống, khẩn khoản:

"Chúa thượng, long thể quan trọng."

Long Đĩnh trầm tư một hồi, cuối cùng gật đầu:

"Canh năm sẽ xuất phát, nàng về nghỉ ngơi đi."