Tôi cười lăn cười lộn, cười đến mức ngã từ trên ghế đẩu xuống đất vẫn không thể ngưng lại, mặc cho người qua đường ai nấy chỉ trỏ. Kiếp trước cái con khỉ khô! Kiếp trước của tôi chính là quý cô độc thân giàu có xả láng mua sắm ở Hà Nội chứ không phải lang bạt ở thành Hoa Lư Đại Cồ Việt như thế này.
Đến lúc đã gần cắt cơn cười, tôi vừa nấc cụt vừa rút trong túi ra mấy xu đưa cho lão, cầm buồng cau đi mất. Trước khi đi tôi không quên nói lại với thầy bói:
"Nốt ruồi của tôi được hình thành từ phần dưới của lớp biểu bì do sự phân bố không đồng đều của các tế bào melanocytes. Chúng được nhìn thấy trên da khi có sự thay đổi màu sắc da thành màu nâu hoặc đen, không có tình nhân kiếp trước hay kiếp này gì hết."
Lão thầy bói trân trân nhìn tôi như sinh vật lạ. Tôi vác buồng cau lên, rẽ qua hàng nước. Đằng nào đi chợ vào dịp Tết nhất thế này cũng không về ngay được, Lịch Vũ lại tin tưởng mà giao túi tiền cho tôi thì tôi lại không thể phụ lòng. Bây giờ tôi còn đang bị nấc nữa, vậy nhất định là vũ trụ gửi thông điệp để tôi gọi một cốc nước vối nóng hổi, lại thêm hai thanh kẹo chè lam đây rồi!
Tôi ngồi một bàn, đối diện có hai vợ chồng già. Luận theo cách ăn mặc thì hoàn toàn có thể đoán ra là người có chức có quyền. Chẳng dại gì mà ngồi dòm ngó mấy người có thế lực cả, tôi lẳng lặng xoay ghế lại. Lần này thì trước mặt tôi là bóng lưng của hai người đàn ông. Từ vị trí này có thể thấy hai người họ đang lén lút trao đổi gì đó, dấm dấm dúi dúi dưới gầm bàn. Tôi nín thinh không dám ngọ nguậy, trong phim ảnh mấy kẻ nhiều chuyện chắc chắn sẽ gặp quả báo. Tôi cho hết miếng chè lam ngọt hắc vào miệng, ra sức nhồm nhoàm nhai rồi tu cạn cốc nước vối, gọi chủ quán tính tiền rồi cầm buồng cau chuồn thẳng. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, phải chạy ngay đi trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn.
Tôi vác buồng cau trên lưng, đi nhanh thật nhanh về phủ Chỉ huy sứ. Tôi thân cô thế cô, vừa nãy còn để ý được chúng đều mang gươm bên mình. Nhẹ nhàng thì đoán người của triều đình, căng thẳng hơn thì là bọn thảo khấu đang mưu đồ chuyện bất lương không biết chừng. Tôi rẽ vào ngõ nhỏ, lối đi tắt từ chờ dẫn về phủ Chỉ huy sứ.
Từ phía sau tiếng ồn ào của chợ Tết đã vãn dần, chỉ còn lại tiếng chân thình thịch nện trên nền đất. Hai tay tôi ướt rịn mồ hôi, chân nhũn ra như con chi chi nhưng vẫn cố tỏ ra thật bình thường.
Tôi đã đoán được có kẻ nào đó đang theo sau lưng tôi.
Ánh mặt trời những ngày cuối năm ngày một nhạt dần, không còn rõ rệt hay chính xác hơn là cả vùng sáng mỗi lúc lại thêm khuất lại bởi một thật hình to lớn.
Tôi rảo bước, bóng đen kia cũng bước nhanh hơn. Tôi chạy, người kia cũng chạy theo. Tôi ném lại buồng cau về phía sau, co giò vừa chạy vừa la thất thanh.
"Cứu mạng! Có kẻ muốn giết người!"
Tiếng gươm được tuốt ra, sắc lạnh. Âm thanh vừa lạnh lẽo vừa man rợ khiến tiếng kêu la của tôi như khản đặc lại.
Người kia đã đuổi kịp, gươm chém vun vút vào không khí.
Đã rất gần rồi, thời điểm vĩnh biệt cõi đời này của tôi!
_____
Chú thích:
(1) Ngũ phúc lâm môn: (Dựa theo quan điểm sách Kinh Thượng Thư Thiên Hồng Phạm -Khổng Tử)
Phúc thứ nhất là "trường thọ".
Phúc thứ hai là "phú quý".
Phúc thứ ba là "khang ninh".
Phúc thứ tư là "hảo đức".
Phúc thứ năm là "thiện chung".
(2) Đại Lý: là một vương quốc của người Bạch đã từng tồn tại từ năm 937 cho đến năm 1253, nằm trong khu vực mà ngày nay là tỉnh Vân Nam, Quý Châu và tây nam tỉnh Tứ Xuyên của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và một phần phía tây của Bắc Bộ Việt Nam.
Lời của tác giả: Phân biệt nước Đại Lý và triều Lý:
Nước Đại Lý nằm ở giữa ranh giới Việt Nam và Trung Quốc ngày nay, không phải triều lý do Lý Công Uẩn sau này trị vì.