Căn phòng đóng kín mít đến một tia sáng cũng không thấy. Trên khắp các cửa sổ, cửa chính, thậm chí là góc nhà, trên bàn đâu đâu cũng dán bùa vẽ nguệch ngoạc. Dường như sợ dán chừng đấy còn chưa đủ, ở góc phòng có một gia nhân đang lúi húi đốt thứ ngải gì đó khét mù, mùi vô cùng khó chịu. Tôi đi đến bàn trà, bình tĩnh rót một ly rồi tiến lại chỗ ngải đang đốt, thẳng thay hắt ly trà vào. Ngải gặp nước tắt ngúm, đám nô tỳ sợ hãi chạy lại co cụm với nhau.
Trên giường vợ Trần Chất gần như bất động, trong lòng tôi không khỏi chua xót. Hai tháng trước khi tôi gặp người phụ nữ ấy vẫn còn tươi cười, giọng lảnh lót như chim bách thanh mà giờ đây đã chẳng còn chút sức sống nào nữa. Sắc mặt vàng nhợt, môi đỏ, thở to và gấp, hai tay nắm chặt, hàm răng nghiến lại. Tôi khẽ ấn vào bụng dưới, dù đang li bì nhưng chị vẫn nhíu mày điệu bộ đau đớn. Tôi bóp cho miệng há ra, chất lưỡi đỏ tía. Khi bắt mạch thì mạch huyền sáp hữu lực.
"Chị nhà có bị cấm khẩu không?" - Tôi hỏi Chất.
"Có."
"Trước khi hôn mê bụng dưới có đau từng cơn, không cho ấn vào không?"
"Quả là có triệu chứng này."
"Anh biết là chứng gì rồi đúng không?"
Chất gật đầu:
"Là sản hậu huyết vựng(1)."
"Vậy tại sao không chữa sớm hơn?" - Tôi lạnh giọng.
Chất chỉ cúi đầu không trả lời.
Lúc này vừa hay bà mẹ đi tới, thấy ngải trong phòng đã bị dập liền bù lu bù loa lên:
"Trời ơi là trời! Đứa nào tắt ngải của bà, còn không mau mau đốt lên? Để chậm nữa khí âm vào hết trong nhà, ma quỷ quấy nhiễu thì sao? Thứ gái đẻ đen đủi này!"
Tôi đứng dậy hai tay cuộn chặt nhưng hết sức nhẫn nhịn, quay sang bảo Chất:
"Nếu không chữa kịp thời bệnh sẽ sinh ra chứng thoát, có thể chết người bất cứ lúc nào. Anh muốn tiếp tục trừ tà hay muốn phát tang luôn đây?"
Đến đây tôi bỏ mặc hai mẹ con nhà họ rồi bỏ ra ngoài. Có những lúc dù muốn cứu chữa người bệnh song lực bất tòng tâm, quyết định cuối cùng vẫn là của người thân nên tôi nào có quyền can dự. Tôi không cho phép bản thân chà đạp lên đức tin của bất kỳ ai nhưng họ lại vì mê tín mà sắp sửa tước đi quyền sống của một người vô tội. Đáng giận hơn là nếu chỉ riêng bà mẹ tin vào những việc quỷ thần thì có lẽ người phụ nữ khốn khổ kia đã không ra nông nỗi ấy. Tôi biết rất rõ chẳng riêng gì trong phủ này mà ngoài kia, khắp Hoa Lư, khắp Đại Cồ Việt có lẽ những thảm cảnh như thế này hiện hữu ở nơi nơi.
Con người khi lạc lối hay yếu đuối thường chọn tin vào tâm linh, nhưng càng tin vào tâm linh càng khiến cho họ yếu đuối.
Khó tránh được bởi có lẽ ở thời điểm này "mê tín" đã ăn sâu vào máu thịt của nhiều người, bởi những bài thuyết pháp, bởi những thầy phù thuỷ, bởi sự thiếu thốn trong hiểu biết của nhiều người. Đau lòng nhưng vẫn phải chấp nhận rằng một tay tôi chẳng thể che kín trời, nhưng dù chỉ cứu được một người trong trăm nghìn người đi chăng nữa thì tôi cũng cam lòng.
Tôi đi ra ngoài cổng, đứng tựa vào gốc cây nhìn đất nhìn trời lấy lại bình tĩnh. Bên kia đường có hai vợ chồng già đi qua đi lại, chốc chốc nhìn về phía này với vẻ vô cùng lo lắng. Người đàn ông mái tóc đã hoa râm, dáng người gầy gò. Bà vợ chân đi lại có vẻ khó khăn, tôi để ý thấy mấy lần còn len lén lấy khăn tay lau nước mắt. Cả hai cứ đứng như vậy rất lâu, chẳng ai dám nói gì, đến khóc cũng chỉ nuốt vào trong, chẳng bật ra nổi dù là tiếng nấc. Tôi vẫy một gia đinh lại gần, hỏi:
"Hai người kia là ai? Sao cứ nhìn về phía này mãi không thôi?"
Gia đinh cúi đầu:
"Là cha mẹ vợ của ông nhà ạ."
Tôi ngạc nhiên:
"Sao để họ đứng bên đấy mà không vời vào?"
Gia đinh lắp bắp cúi đầu, tôi đại khái đoán được tình hình liền quay mặt đi, tảng lờ như chưa hề nhìn thấy. Cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn, bỗng chốc thấy hai hốc mắt cay xè.
Lúc này thì vừa vặn có tiếng hét của đàn bà rất lớn dội ra, một chốc sau thì đám gia đinh khiêng bà mẹ Trần Chất đang giãy đành đạch như đỉa phải vôi đi ngang qua chỗ tôi. Cùng lúc đấy thì mấy người nữa lao tới chỗ ông thầy pháp đang làm lễ tế, bê bát hương vào nhà rồi cũng đuổi thầy khỏi cửa. Trần Chất từ trong phòng đi một mạch tới, vô cùng trịnh trọng cúi đầu với vẻ ăn năn:
"Mẹ tôi đã ra phủ ngoài thành tịnh tu mấy ngày, bây giờ xin hãy cứu vợ tôi."
Quan võ như Trần Chất mà đến việc nhà không trị được để lỡ xảy ra án mạng thì chỉ e Long Đĩnh trách tội xuống sẽ chẳng ai toàn thây. Không nghe lời mẹ là bất hiếu nhưng bất trung với vua, bất nghĩa với vợ thì cũng chẳng tốt đẹp gì.
***
Sản hậu huyết ứ do huyết hôi không xuống, làm cho huyết ứ xông lên, tâm thần rối loạn. Sau khi đẻ khí uất tràn trệ cũng làm cho huyết ứ xông lên mà thành huyết vựng(2). Để chữa bệnh này thì không ngoài hai phép lớn là "hư thì bổ, thực thì tả". Huyết ứ như vợ Trần Chất là chứng thực thì chủ yếu phải trục ứ, khí huyết thoát là chứng hư trước tiên phải bổ chính khí.
Nhưng trước hết muốn dùng thuốc gì cũng cần tìm cách cho vợ Trần Chất chóng tỉnh lại. Tôi sai người mang đến một thanh sắt nung đỏ, kế đó đổ giấm mà xông lên mũi người bệnh. Giấm xì xèo trên thanh sắt, mùi rất hăng khiến ai nấy trong phòng cũng phải nhăn mặt. Dẫu vậy phải đến lần thứ ba, thứ tư xông vợ Trần Chất mới cơ hồ tỉnh dậy. Tôi kê một thang trục ứ thông huyết, gia nhân xuống bếp sắc ngay.
Trong lúc đợi xem tiến triển bệnh tình thế nào tôi đi ra ngoài vườn thư giãn đầu óc tay chân một chút thì thấy Trần Chất đang ngồi uống rượu một mình. Dù trong lòng vẫn không thoải mái gì cho cam nhưng mọi chuyện cứ thế này thì tệ quá! Tôi đi lại, tiện tay nhón một cái bánh rán trên bàn rồi ngồi phịch xuống. Trần Chất xem như không thấy tôi, vẫn ngồi im mặc kệ.
"Mẹ anh không sao chứ? Ban nãy lúc gia nhân mang bà đi qua tôi thấy om sòm lắm"
Chất rót một ly rượu tu cạn, thở dài:
"Người nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Cả đời tôi chưa từng cãi mẹ một lời nào."
Tôi chép miệng, cắn thêm một miếng bánh nữa, tiếng bánh rán "rộp rộp" giòn tan.
"Nhưng nếu vợ anh có bề gì thì cả đời này anh cũng không tha cho chính mình."
Chất gật gật, lặng lẽ cúi đầu, tay siết chặt ly rượu:
"Tất cả là lỗi của tôi."
Tôi tỉnh queo:
"Chứ còn ai vào đây nữa?" - Tôi nhìn quanh trong vườn, lấy miếng bánh trỏ vào mấy lá bùa cắm khắp nơi - "Anh thật sự tin bùa này cứu được người à Chất?"
"Đấy không phải bùa cứu người. Bùa trừ tà. Pháp sư bảo sẽ giúp dương thịnh âm suy, lần sau nhất định sẽ sinh con trai."
Tôi phì cười suýt thì sặc miếng bánh:
"Phép thuật khùng điên tào lao."
"Anh nói gì cơ?"
Tôi phẩy tay:
"Nếu tác dụng đến thế thì nhà ai cũng dán bùa để đẻ con trai. Khắp mặt đất này chỉ còn mỗi giống đực!"
Trần Chất trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi trợn mắt nhìn lại:
"Đàn bà sinh đẻ chuyện sống chết chỉ trong gang tấc. Lần này vợ anh chưa bước qua cửa tử mà anh đã tính tới lần sau à?"
Chất lắc đầu cười, hai mắt ngấn nước, đoạn rót thêm một ly rượu:
"Tôi không muốn. Nếu anh ở đây đêm vợ tôi sinh, nghe thấy tiếng thét lẫn tiếng van xin của nàng thì cả đời này cũng không muốn làm khổ bất cứ người đàn bà nào nữa."
Tôi thở dài:
"Con gái một khi xuất giá thì chỉ là khách trong nhà đẻ, người dưng trong nhà chồng. Nếu tìm thì được một người thương yêu bảo bọc thì là may mắn cả đời, bằng không dù có tất cả nhưng cũng chẳng khác nào tứ cố vô thân, chẳng ai chở che, chẳng ai để tựa vào. Anh nói xem, đáng thương biết mấy."
Đến đây tôi vươn tay rót một ly rượu rồi đưa cho Chất:
"Ly này anh thay tôi kính những người phụ nữ bất hạnh."
Trần Chất nhìn tôi, tôi coi như không biết, tay vẫn rót thêm một ly nữa:
"Còn ly rượu này kính những người cha người mẹ có con gái. Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, sớm hôm tần tảo, khi khoẻ mạnh cũng như lúc đau ốm, chẳng mong được báo hiếu vẹn toàn, chỉ mong đời sau con gái được ấm êm cửa nhà, chẳng chịu dày vò đau đớn."
Hai mắt Chất ánh lên như vừa hiểu ra điều gì, trộm liếc nhìn về phía ngoài cửa.
Tôi cười:
"Anh cũng có con gái. Kính anh ly này!"
Trần Chất đón lấy ly rượu trong tay tôi một hơi uống sạch. Vừa lúc gia nô vui vui mừng mừng chạy tới:
"Bẩm ông, phu nhân đã tỉnh và đang tìm ông ạ."
***
Sẩm tối lúc tôi về thì gặp cha mẹ vợ của Chất đang được gia đinh dẫn vào. Tôi đi ngang qua cúi đầu chào, hai người đó cũng người hiền hậu đáp lại tôi. Vừa ra tới cửa thì thấy bóng người nhỏ xíu quen thuộc đang đứng chờ. Tôi cười, kính cẩn chào:
"Điện hạ, sao người lại ở đây?"
Sạ quay lại, không cười nhưng hai mắt long lanh sáng rỡ:
"Ta vừa đi học cưỡi ngựa về, đợi mãi mới thấy chị."
"Nếu muốn chờ Đam sao người không vào nhà?"
Sạ phẩy tay:
"Xuất hiện ở mấy chỗ như thế này phiền phức lắm."
Tôi nhoẻn miệng cười, vừa đi đến bên Sạ đã nắm tay đôi dắt đi. Hai bóng người một lớn một nhỏ trải dài trên nền đất nhuộm màu đỏ sậm của ánh tịch dương. Sạ ngước nhìn, hỏi tôi:
"Chị kể đi, hôm nay chị đã làm gì?"
Tôi vỗ vỗ vai vì mỏi, ngáp một cái rồi bảo:
"Thăm bệnh cho một sản phụ. Việc sinh nở quả là vô cùng khó khăn."
Sạ đột nhiên trầm giọng:
"Ta nghe nói khi mẫu hậu sinh ta, người đã đau suốt một ngày một đêm."
Cảm thấy trong lời thằng bé vừa tủi thân lại vừa chua xót, tôi cúi thấp xuống khẽ chạm vào đôi má hồng như trái đào tiên, an ủi:
"Hẳn là người đã rất vất vả để sinh ra điện hạ. Nếu biết điện hạ vừa khoẻ mạnh vừa thông minh như thế này chắc chắn sẽ rất vui."
Sạ khẽ chớp mắt, hỏi:
"Chị nói thật chứ?"
Tôi siết chặt tay Sạ, quả quyết:
"Nhất định là thật."
"Thế chị thì sao? Một ngày nào đó chị cũng sẽ sinh phải không?"
Tôi lắc đầu:
"Đam chưa từng nghĩ sẽ yêu một người đàn ông nào đến mức sinh con cho họ. Ở nơi Đam sống phụ nữ có quyền tự do quyết định với chính mình: có thể lấy chồng hoặc không lấy, có thể có con hoặc không, miễn là mình thấy vui vẻ hạnh phúc, đấy mới là điều cốt yếu của cuộc sống."
Sạ nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quay sang hỏi:
"Nhưng giả sử, ta giả sử rằng một ngày chị thực sự có con thì sao?"
Tôi cười phá lên thành tiếng, cúi xuống bế xốc Sạ trên tay:
"Thế thì hẳn là đã có một người vô cùng vô cùng đẹp trai khiến Đam yêu say đắm rồi!"
_______
Chú thích:
(1) Sản hậu huyết vựng: Một chứng bệnh sau khi sinh của phụ nữ.
(2) Theo Giáo trình "Sản phụ khoa Y học cổ truyền" - Khoa Y học cổ truyền - Trường Đại học Y Hà Nội. (Giáo sư Trần Thuý. Tiến sĩ lê Thị Hiền - Nhà xuất bản Y học)