Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 52: Chạm mặt




Tiệc chưa tan nhưng Sạ đã đứng dậy vái chào Long Đĩnh rồi quay lưng bỏ đi. Vốn muốn ở lại ngó nghiêng thêm nhưng việc ăn uống với cái khăn che mặt này bất tiện quá, vả lại đơn thương độc mã nhỡ lại có chuyện gì xảy ra thì tôi không ứng phó nổi nên lóc cóc nối gót Sạ đi luôn.

"Chị theo ra đây làm gì?"

"Điện hạ đi rồi còn một mình Đam thì có ích gì chứ?" - Tôi cười toe.

Sạ hung hăng tiến tới giật một nhành lau trắng, vụt vun vút vào không khí vô cùng bực dọc.

"Sao vậy, ai làm người giận?"

"Còn ai vào đây nữa? Ta còn chưa kịp chơi với chị đã bị Lịch Vũ kia đòi về."

"Ha ha..." - Khoé miệng tôi khẽ giần giật. Chơi với Sạ dù bao nhiêu ngày thì cũng không sao, điều "có sao" là Lê Long Đĩnh mới là người giữ tôi chứ không phải ông tướng này. Sạ hậm hực giậm giậm chân xuống đất. Mấy bông lau già nở bung trắng xoá bay tứ tung lên trời. Tôi cười thầm, điệu bộ này tưởng như đang thấy Long Đĩnh bản tí hon làm nũng vậy. - "Điện hạ, chúa thượng đồng ý tìm thư đồng của Đô chỉ huy sứ về chứ đâu có nói là khi nào thì về đâu."

Nói đến đây hai mắt Sạ sáng rỡ. Rõ ràng, tôi còn lạ gì Lê Long Đĩnh nữa? Đồng ý với Lịch Vũ là vậy nhưng thời gian bao giờ tôi được thả về, khi nào và ở đâu thì y không nói. Lê Long Đĩnh là ai chứ, tôi đâu phải mới biết y lần đầu tiên mà có thể ngu ngốc vui mừng tin ngay cho đặng.

Tôi ngồi thấp xuống, cởi khăn che mặt ra thì thầm bảo:

"Hạt dẻ hôm nọ Đam và người nhặt về đã làm gì rồi?"

"Chưa làm gì, ta mới bảo người đem hong khô." - Sạ chớp chớp đôi mắt long lanh.

"Hay là thế này, hôm nay Đam và điện hạ cùng làm bánh hạt dẻ. Đến lúc yến tiệc kết thúc Đam được trả về thì cũng coi như đã chơi với hoàng tử một ngày rồi."

Sạ bĩu môi còn chưa kịp phản đối thì cùng lúc từ phía xa Phất Ngân công chúa đi tới. Thấy vậy Sạ đứng lên phía trước tôi một bước, chắp tay cúi chào, tôi cũng vội vàng đeo khăn che mặt lên rồi chào theo.

"Điện hạ, người không dự yến tiệc mà lại bỏ ra đây thế này?"

"Con thấy không thoải mái lắm, trong đấy mùi rượu rất nồng."

Phất Ngân công chúa mỉm cười ôn hoà xoa đầu thằng bé, đoạn quay sang hỏi tôi:

"Cô đây là..."

"Là bạn của con." - Sạ nhanh miệng đỡ lời.

Tôi thở phào thầm cảm ơn thằng bé, thuận nước đẩy thuyền liền lễ phép cúi đầu. Phất Ngân cũng không có ý muốn hỏi thêm, chỉ ân cần xoa đầu Sạ rồi dặn:

"Con nhắn người nói với phụ hoàng con một tiếng, đừng để người phải mong. Ta có chút việc cũng về trước đây."

Sạ và tôi cúi chào lễ phép.

"Công chúa quả thực là bậc hiền đức."

"Điều này mà chị cũng phải nói sao? Khắp Đại Cồ Việt này không ai có thể so bì."

Tôi phì cười bởi điệu bộ khoe khoang của Sạ. Nói chứ nếu tôi mà có một người bác vừa đẹp người vừa đẹp nết, xuất thân hiển hách thế này thì không cần ai hỏi tôi cũng tự đi rêu rao cho cả làng cả tổng.

"Khai Phong Vương!"

Tôi và Sạ còn đang mải nhìn theo bóng Phất Ngân thì đã bị tiếng gọi lảnh lót phía sau làm cho giật hết cả mình. Sạ đứng im kéo tôi ngồi thấp xuống rồi thì thầm:

"Không được hành lễ. Ai hỏi gì cũng không được nói. Y phục trên người chị là của hoàng hậu."

Tôi chỉ biết ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, nhìn bộ quần áo thêu chỉ vàng chỉ bạc mình đang mặc trên người thầm chửi thề lên một tiếng trong lòng. Bảo sao hôm nay Sạ tự dưng lại có ý tốt với tôi thế. Cha con nhà này quả thực không hề đáng tin.

"Điện hạ!"

Tôi và Sạ cùng lúc quay lại thì thấy ba vị hoàng hậu kia đã đứng trước mặt. Sạ bỏ xuống bộ dạng tươi vui gặp Phất Ngân công chúa khi nãy, thay vào đó là vẻ vừa lãnh đạm vừa chán ghét:

"Các vị tìm ta có chuyện gì?"

"Ta thấy con ra ngoài liền đi theo, chỉ sợ sông nước không an toàn." - Một trong ba lên tiếng.

"Thấy ta bình an vô sự rồi đây, mọi người quay lại yến tiệc hết đi."

Vẫn biết Sạ được Long Đĩnh nuông chiều, tính tình vô cùng ngang ngược nhưng cũng không đến mức dung túng để Sạ gọi ba hoàng hậu kia là "vị" thay vì "mẫu hậu". Điều đáng ngạc nhiên hơn là ai nấy đều tỏ ra thân thiết mặc cho Sạ tỏ ý thù nghịch rõ ràng.

"Vậy còn kẻ này là ai?" - Người trông trẻ nhất trong cả ba chỉ thẳng mặt tôi hỏi.

Đương nhiên thực lòng chẳng ai thèm quan tâm Sạ thế nào, chẳng qua họ chỉ muốn biết người phụ nữ hết đứng bên cạnh chúa thượng rồi lại ngồi ăn với Khai Phong Vương là ai. Sạ trừng mắt liếc một dọc từ đầu đến chân, hoàng hậu kia lập tức thu ngón tay đang chỉ vào mặt tôi lại.

"Ta không có bổn phận phải báo cáo về người bên cạnh mình." - Sạ dừng một chút rồi lại cười nhếch môi, cay độc - "À, mà thực ra chị ta đứng bên cạnh phụ hoàng. Nếu muốn biết hãy hỏi người đi."