Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 45: Hiện nguyên hình




Lúc tôi quay trở lại thì bầu không khí còn căng thẳng hơn vừa nãy nhiều lần. Đầu tiên là Cao Sạ đang đứng giữa phòng chờ. Hai bên tả hữu, một bên là tướng quân La Uy, phu nhân cùng La Đạc. Một bên là gia đình ông Chưởng thư ký, lẽ dĩ nhiên bao gồm tiểu thư Linh An. Tôi nhìn khung cảnh gượng gạo kia, đứng dưới giàn sử quân tử một hồi mới quyết định bước vào.

Mặt trời đã lên cao rực rỡ, ánh nắng đầu tiên trong ngày xuyên qua tán lá sử quân tử thưa thớt hắt lên bậc thềm. Mảng mây mỏng trong veo của mùa đông chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi đã tản ra, nắng lung linh như dát vàng. Tôi đi giữa hai hàng hoa cúc, từng bước từng bước vô cùng cẩn trọng. Từ phía trong nhà tất cả cặp mắt đổ dồn ra bên ngoài nhưng tuyệt nhiên không ai nói gì.

Tôi mặc áo lụa đỏ, bên dưới mặc váy dài chấm gót, bên ngoài khoác áo lụa trắng mỏng, điểm xuyết mấy mươi đoá ngọc lan thêu bằng chỉ bạc, tay áo viền vàng. Tay phải đeo vòng phỉ thuý tử la lan, tay trái cầm chuỗi hạt ngọc hồng lựu, tóc bới lên nhẹ cài trâm vàng bán nguyệt. Mặt điểm trang bằng lớp phấn ngọc trai trắng thơm lấp lánh, má phớt màu cánh đào, son thoa đỏ lựu.

Diện mạo này... có phải có chút phô trương rồi không?

Sạ không để ý đến phản ứng của mọi người xung quanh, bước đến rồi ra hiệu cho tôi cúi xuống, tiện tay ngắt một đoá cúc ngay bên cạnh, rất tự nhiên cài lên tóc tôi:

"Trông chị quen mắt hơn nhiều rồi."

"Người này... không phải là... " - Tướng quân La Lân lắp bắp đứng dậy, nói không hết câu đã bị cậu quý tử La Đạc ấn trở lại về ghế.

Phản ứng của "người ngoài" đã như vậy chứ chưa nói đến phản ứng của ông bà Chưởng thư ký cùng tiểu thư Linh An. Người mà bị "bắt được quả tang", "tai nghe mắt thấy" làm trò đồi bại với con gái mình, người thiếu chút nữa trở thành con rể lại bỗng chốc hiện nguyên hình là một cô gái!

Hoàng Thành Nhã lảo đảo vài vòng rồi ngồi phịch xuống ghế, cả một đời quan trường truân chuyên nhưng có lẽ những chuyện vô lý như thế này nằm ngoài tầm dự đoán của ông.

Tôi tiến lại gần, hít một hơi sâu lễ phép bái chào:

"Đã khiến ngài Chưởng thư ký hiểu nhầm. Nếu có thể tôi xin một cơ hội để giãi bày."

Tới nước này thì Hoàng Thành Nhã không cho không được. Ông hết xoa mặt lại bóp trán, cuối cùng phẩy tay ra hiệu cho tôi tuỳ ý muốn làm gì thì làm. Tôi tiến lại gần tiểu thư Linh An, nhẹ nhàng:

"Những ngày qua đã để cô phải chịu khổ rồi. Tôi xin phép chẩn bệnh lại cho tiểu thư."

Linh An mặt đỏ gay không nói câu nào, chỉ vén tay áo lên để tôi bắt mạch. Tất thảy mọi người nín thít nhìn nhau, thanh âm duy nhất trong phòng là tiếng quạt xòe ra đóng lại vô cùng thích thú từ Sạ. Tôi bắt mạch kỹ hai ba lần, lại cân nhắc đủ triệu chứng mới dám đi ra giữa phòng, chắp tay:

"Là bệnh của phụ nữ. Tiểu thư đây mắc chức hành kinh thổ huyết. Loại bệnh này thường làm cho kinh ra ít hoặc không ra giống như kinh đi nghịch lên nên còn có tên gọi khác là nghịch kinh hay đảo kinh(*)."

Tôi nói đến đây cả phòng ai nấy cúi gằm mặt.

"Giữa kỳ kinh hoặc sau kỳ kinh thổ huyết hoặc đổ máu mũi, hành kinh trước hoặc sau, chợt có khi đúng kỳ; đầu choáng tai ù, có lúc sốt cơn hoặc họ môi đỏ mà khô, lưỡi đỏ bầm không rêu, mạch tế, sác(*). Tiểu thư có những triệu chứng như vậy không" - Tôi quay sang hỏi Linh An.

Linh An mím môi, không dám nhìn tôi mà chỉ khẽ gật đầu. Tôi tiếp lời:

"Nguyên nhân bệnh này phần nhiều là do huyết nhiệt, khí nghịch mà gây ra. Muốn chữa bệnh cốt làm cho mát và dẫn huyết đi xuống. Tiểu thư do âm hư mà thành nên cần giáng hoả, y sinh mạn phép kê Thuật kinh thang để chữa."

"Đến đây thì mọi chuyện rõ ràng rồi nhỉ?" - Sạ phe phẩy quạt bước lên - "Tóm lại là tiểu thư đây bị bệnh, Đam nhà ta là con gái, giờ muốn ép làm rể cũng không được. Thôi thì bây giờ ai về nhà nấy, ta và ông mau mau vào cung còn kịp chuẩn bị thánh tiết."

"Không được!" - Hoàng Thành Nhã đập tay lên bàn rầm một tiếng, cả tôi cả La Đạc giật bắn mình.

"Nếu thế thì uy danh của cả dòng họ Hoàng chẳng há đem cho người ta chê cười sao?"

Sạ nhịp nhịp chiếc quạt lên mũi, đoạn bảo:

"Ai khiến ông tự mua dây buộc mình, bây giờ đành phải chịu thôi."

Trong lúc cuộc tranh luận đang diễn ra vô cùng căng thẳng, La Đạc bỗng từ phía sau tôi tiến lên một bước:

"Mọi hiềm nghi đã được tháo gỡ. Con nghĩ hôn lễ giữa hai nhà ta vẫn nên tổ chức như đã định."

Lần này thì tôi còn chưa kịp nói gì, cả Tướng quân La Uy lẫn phu nhân đầu đồng thanh nói "Không được!". Tôi sượng sùng nở một nụ cười, xin phép "nghỉ giải lao giữa hiệp" kéo La Đạc ra một góc ngoài hiên:

"La Đạc, anh điên à? Chẳng phải khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp này hay sao?"

Đạc vỗ vai tôi, cười khổ:

"Tôi nói anh nghe, đằng nào thì không là Linh An tôi cũng phải lấy người khác. Chí ít bây giờ nếu tôi đồng ý mối hôn sự này cũng coi như giúp nhà họ Hoàng một chuyện, Linh An tránh việc bị người đời chê cười."

"Vậy còn Bạch Vỹ?"

La Đạc không đáp lời, chỉ xoa nhẹ đầu tôi rồi đi vào. Tôi ngẩn người đứng nhìn theo mái đầu bạc trắng của Đạc, trong lòng thấy xót xa khôn nguôi.

Hoá ra cảm giác cưới người mình không yêu, yêu người mình không thể cưới lại là như vậy.

_____

Chú thích:

(*) Theo Giáo trình "Sản phụ khoa Y học cổ truyền" - Khoa Y học cổ truyền - Trường Đại học Y Hà Nội. (Giáo sư Trần Thuý. Tiến sĩ lê Thị Hiền - Nhà xuất bản Y học)