Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 43: Không lối thoát (2)




Tôi thở dài, cố gắng vắt óc suy nghĩ. Triệu chứng thổ huyết kết hợp ra máu ở vùng thân dưới thế kia chắc chắn không thể do bệnh hen mà thành. Linh An tiểu thư thể chất yếu, âm huyết vốn hư, âm hư hoả mạnh, bức huyết đi ngược lên. Tôi nhịp nhịp tay lên mặt bàn suy nghĩ thêm một lúc nữa. Quả thật lúc chẩn mạch thì Linh An mạch tế, sác, lưỡi đỏ bầm không rêu, môi đỏ mà khô. Dựa theo một vài triệu chứng cũng như suy luận tôi đã tạm thời có kết luận ban đầu rồi. Điều khó khăn nhất là ở thời điểm hiện tại dù tôi nói gì đi chăng nữa chỉ e mọi người đều nghĩ đấy là trò bịp bợm hòng thoát tội thôi.

Tôi gõ cửa ba tiếng gọi gia đinh đang canh chừng mình lại, ngay lập tức tỏ vẻ thảo mai:

"Anh gì ơi!" - Gia đinh bên ngoài húng hắng ho. Tôi biết anh ta nghe được những gì mình nói nên tiếp lời - "Sắp tới tôi về làm rể phủ Chưởng thư ký này, có gì mong anh giúp đỡ cho."

Qua ánh sáng leo lắt in trên cửa tôi thấy rõ gia đinh kia khoanh tay trước ngực, ưỡn vai vô cùng tự đắc. Cũng may mắn từ lúc xuyên không tới nay tôi đối xử với người trên kẻ dưới chưa bao giờ dám trịch thượng một câu nên những lúc như thế này cũng còn có thể vớt vát được. Nhìn phản ứng của gia đinh, đoán chừng "mưu đồ" của mình có thể thành công tôi liền mau miệng thỏ thẻ thêm:

"Tôi từ xa tới đây nay lại may mắn được về làm rể. Anh xem, hôn lễ mà không có bạn bè chú rể góp vui thì quả là thất lễ."

Gia đinh vẫn im thin thít. Lúc này tôi bấm bụng rút túi đựng tiền giấu trong người ra, nhét qua khe cửa:

"Ở đây có chút tiền uống nước, tôi chẳng dám xin gì cao sang, chỉ mong anh ghé nhà Giáo thụ Trần Uy mời trưởng tràng Lý An Tường đến dự. Ân đức này của anh mai kia tôi không dám quên dù một khắc."

Phải mất một lúc gia đinh kia mới quyết định nhận tiền của tôi. Đúng là đồng tiền đi trước, mực thước theo sau. Tôi vui sướng nhưng không dám reo hò cũng không dám thở phào. Muốn chứng thực lời tôi nói chỉ có thể mời Lý An Tường. Tường là học trò nổi tiếng nhất của Trần Uy, chưa kể gia thế hiển hách nên lời nói cũng có trọng lượng hơn. Ít nhất nếu tôi nói về bệnh tình của Hoàng Linh An cũng có người chịu lắng nghe. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là chờ đợi.

Chờ.

Và đợi.

...

...

Từ đêm đến sáng.

Từ sáng lại đến trưa, trong lòng lúc nào cũng như có lửa đốt.

Mãi cho đến khi gia đinh bên ngoài thay phiên lần thứ ba tôi vẫn chưa thấy người cầm tiền của mình quay lại. Chẳng biết hắn đã ôm toàn bộ gia sản của tôi chạy đến chỗ nào, bỏ mặc tôi ở đây vừa cay cú vừa hoảng loạn. Tôi đã tuyệt vọng đến mức trong một khoảnh khắc đã tự mình cầu nguyện. Thà tin vào thế lực tâm linh, tin vào các vị thần còn hơn tin vào loài người gian dối. Trời ơi là trời, Đam tôi không muốn lấy vợ!

***

Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải lấy vợ!

Ngày thứ mấy bị giam trong nhà ông Chưởng thư ký chẳng nhớ nổi vì phòng tối nên ngày cũng như đêm, chỉ mang máng biết rằng chẳng ai đả động hay buồn đến cứu tôi. Cuối cùng tinh mơ sáng hôm ấy gà còn chưa gáy người ta đã mang một bộ quần áo mới tinh tươm vào. Bên ngoài kẻ trên người dưới phủ Chưởng Thư Ký náo nức chuẩn bị cỗ bàn thiết đãi, trong này tôi búi tóc sắng sửa gọn gàng. Bị đày vào bước đường cùng như vậy cũng đáng kiếp tôi lắm. Giả gì không giả lại đi giả trai. Giờ chỉ có thể bước một bước tính một bước, phó mặc cho trời chứ cũng không còn cách nào được nữa.

Mai mới là hôn lễ nhưng có vẻ như hôm nay là ngày lành. Tôi được gia đinh điệu thẳng đến chỗ Hoàng Thành Nhã đang bái gia tiên. Chưởng thư ký đưa cho tôi ba nén hương, bảo tôi bái ba bái rồi cắm lên bàn thờ. Nếu bây giờ còn không nói sự thật thì gạo nấu thành cơm, tôi sẽ thành người nhà họ Hoàng mất.

"Ngài Chưởng thư ký, ngài nghe tôi nói đã, bằng không cả tôi và ngài sẽ hối hận cả đời mất."

Ông Nhã quay lại, hai mắt gườm gườm, mặt đỏ gay nhìn tôi.

"Có chuyện gì?"

"Tôi không thể cưới cô Linh An được, thực ra tôi là..."

Còn chưa kịp nói hết câu thì thằng Mì từ đâu chạy tới hô lớn:

"Ối ông ơi! Có người xưng là Khai Phong Vương tới mừng hôn lễ cô nhà!"