Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng




Tôi rảo bước trên đường lớn ngày một nhanh, nhắm tuyến đường đông nhất mà đi. Phía sau lưng tôi tiếng chân rầm rập của hai người kia gần hơn bao giờ hết. Tôi len vào giữa phiên chợ chiều, khắp nơi chỗ nào cũng là người đội thúng đội mẹt, gồng gánh bày biện rao bán đủ thứ từ rau củ đến cá tôm. Tôi ngoái đầu lại, hai người đàn ông cao to như hộ pháp cũng đang trừng đôi mắt hí lên. Con mẹ nó, tôi mà bị bắt được thì mỗi người đấm một nhát cũng đủ cho tôi siêu sinh rồi. Vừa vặn có một xe trâu thồ mía đi qua chắn ngang, tôi hét to "Cướp! Cướp!" rồi co giò chạy trối chết!

Cả chợ nhao nhao như ong vỡ tổ, kẻ chen người lấn ngơ ngác không hiểu gì. Hai kẻ kia biết bị phát giác, lật đật chạy theo tôi. Tôi cắm đầu cắm cổ lao về phía trước. Trăm tính ngàn tính chắc chắn chúng không tính được tôi lại chạy vòng tròn ngược về chùa Nhất Trụ ban nãy.

Chẳng phải trong phim lúc nào cũng ra rả "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" đấy sao?

Tôi lao qua bậc thềm vào chùa nhanh đến mức tự thấy bóng người đứng bên cạnh xẹt ngang như tia chớp. Chùa đã vãn gần hết người, tôi lủi dần vào sâu trong sân, nấp sau cột bảo tràng, đi giật lùi phòng vệ.

Ơ, nhưng sao không lùi được nữa nhỉ?

Tôi ngơ ngác quay lại, mặt đập vào vòm ngực rắn chắc của người đàn ông đối diện. Anh ta đứng chắp tay sau lưng, dáng người cao lớn che đi vầng tịch dương màu đỏ thẫm, làn da rám nắng ánh lên trong nắng chiều tà, dù ngược sáng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt đen đặc biệt sáng, đặc biệt uy nghiêm.

Tôi hít vào một hơi lạnh, tứ chi bỗng cứng đờ, nặn ra một nụ cười không thể nào thiếu tự nhiên hơn:

"Chúa... thượng?"

Long Đĩnh gật đầu, ra dấu cho tôi im lặng. Nhìn sơ qua y phục thì có thể đoán được rằng y âm thầm tới đây, thảo nào vừa nãy có Bạch Vỹ lảng vảng, hoá ra là đợi người về bớt thì Long Đĩnh mới lộ diện. Đúng lúc hai kẻ kia đuổi tới, tôi xoay người chạy ra sau Long Đĩnh trốn, vờ như mình là một người hầu cận bình thường đang tháp tùng chủ nhân vãn cảnh. Không biết vô tình hay cố ý, y quay lại đọc kinh trên bảo tràng, tay di theo từng nét chữ, ống tay áo rộng vừa vặn che đi sự xuất hiện của tôi.

Đợi đến khi Long Đĩnh đọc xong kinh một lượt, chắp tay vái ba lần tôi mới dám thở phào, hai kẻ kia đã bỏ đi từ lúc nào. Biết mình vừa hành động ngu ngốc trước mặt y, tôi giả bộ như nãy giờ vẫn nghe Long Đĩnh đọc kinh Phật, hỏi:

"Chúa thượng, Đam ngu muội đọc kinh trên cột không hiểu, người có thể ban cho Đam ân huệ được hỏi một câu không?"

Long Đĩnh không nhìn tôi, mắt chăm chú dõi về bảo tràng trước mặt:

"Nàng thực sự muốn hỏi hay chỉ muốn che giấu hoạ vừa gây ra?"

Tôi bị bắt thóp không biết làm gì hơn nên chỉ ngây người. Một lúc sau định thần lại mới tiếp lời:

"Dạ bẩm, kinh trên bảo tràng có ý nghĩa gì ạ?"

"Chuyện xưa kể có vị vua tên Thiện Trú, sống xa xỉ hưởng lạc, một đêm nọ nghe thấy tiếng nói trong không trung báo rằng 7 ngày nữa ông ta sẽ chết, sau đó sẽ hoá kiếp 7 lần thành lợn, chó, cáo, khỉ, rắn độc, chim thừu, quạ; phải chịu khổ hình ở địa ngục, nếu có thành người cũng bị mù hai mắt(1)." - Long Đĩnh ôn tồn kể.

Tôi giơ tay xin phát biểu, Long Đĩnh gật đầu.

"Thế thì làm người cũng được, nhiều người mù vẫn sống hạnh phúc mà ạ?"

Đương nhiên câu hỏi của tôi là ngốc nghếch, y coi như chưa nghe thấy gì, tiếp tục:

"Thiện Trú tỉnh dậy cầu xin với Đế Thích, Đế Thích kêu xin với Đức Phật thì được ban cho Phật đỉnh tôn thắng đà la ni có thể trừ được mọi khổ não sinh tử, mọi ác nghiệp tiền kiếp và mọi khổ hình địa ngục. Bài kinh ấy được đức Phật truyền cho Đế Thích, Đế Thích truyền cho Thiện Trú, Thiện Trú truyền cho chúng sinh, sau lại được khắc lên bảo tràng này."

Tôi đương nhiên là không tin vào việc đọc kinh Phật có tác dụng thần kỳ đến thế, dẫu vậy nhìn nét mặt suy tư của Long Đĩnh lại không nhịn được mà hỏi:

"Bẩm chúa thượng, vậy cuối cùng Thiện Trú có nhờ kinh Phật mà thoát khỏi khổ hình địa ngục kia không?"