Ngày hôm sau, Lục Bạch mơ mơ màng màng mà rời giường đi WC, vừa lúc đụng phải Lục Đình Phong từ bên trong đi ra. Cô sờ sờ cái mũi nhỏ bị đâm đau, bực bội cào cơ ngực hắn một chút, “Cứng quá rồi……”
Sau đó đi vào, đóng cửa. Để lại Lục Đình Phong sắc mặt thay đổi.
Rửa mặt xong, Lục Bạch tính toán đem quần áo mình mang về ném vào máy giặt, lại phát hiện tất cả đã được giặt sạch! Chỉnh chỉnh tề tề mà treo ở trên ban công.
Cô chạy chậm đến phòng bếp, “Chú nhỏ quần áo của cháu đều do chú giặt sao?”
“Là máy giặt” Lục Đình Phong cầm chén múc cháo, cũng không ngẩng đầu lên. “Nhưng…… Cháu muốn tự tay giặt nội y! Nội y cháu mới mua……”
Lục Bạch một bên gào một bên đi hướng về phía ban công, cô bị Lục Đình Phong ở đằng sau xách cổ áo ấn về trên chỗ ngồi, “Ăn cơm sáng…… Nội y chú không có giặt, về sau không được mặc mấy cái loại này nữa……” Vừa mỏng lại xuyên thấu, không giống cái gì hết. Bất quá không tới hai năm, Lục Đình Phong
đã bị chính câu này của hắn vả mặt "Bôm Bốp", hận không thể đem tất cả kiểu dáng nội y đều thử qua trên người Lục Bạch……
Ban ngày Lục Đình Phong tựa như tỏ ra hào quang y hệt tấm lòng bao la của cha mẹ mà nhìn đứa trẻ nhà mình học tập, nói thật, Lục Bạch cũng không ngu ngốc, trái lại còn có chút thông minh, cô không bao giờ bỏ bê chuyện học hành ở trên trường. Luôn luôn làm tốt trung dung chi đạo*, làm tốt vai trò "Con nhà người ta" của Lục Đình Phong từ nhỏ đến lớn tâm rất là mệt.
* Trung Dung Chi Đạo
: Trong sách Trung Dung, Tủ Tw dẩn nhũng lời của Khổng Tủ nói về đạo "trung dung", túc là nói về cách giũ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở múc trung hòa, không thái quá, không bất c¾p và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành ngwời quân tủ.
Tới chạng vạng, hai người cùng thương lượng cơm chiều ăn gì, di động Lục Đình Phong đột nhiên vang lên, là mấy đứa bạn tìm hắn cùng nhau uống rượu. Ngày thường hắn sẽ đi, nhưng hiện tại Lục Bạch đang ở nhà, hắn trăm triệu không dám đem Lục Bạch ném trong nhà một mình. Đang muốn từ chối, Lục Bạch đã nhảy qua kia nói: “Mang cháu đi! Mang cháu đi!”
Hơi thở cô thổi đến bên tai hắn tê dại, ma xui quỷ khiến, Lục Đình Phong lại đáp ứng rồi. Giây tiếp theo, Lục Bạch đã chạy về phòng thay quần áo.
Bên trong là một cái váy màu đỏ, làn váy theo bước chân đung đưa lay động. Bên ngoài còn có một áo choàng màu trắng nhỏ, nhìn qua rất quy củ, Lục Đình Phong còn chưa nói cái gì. Đứa trẻ khó có được ra ngoài chơi, thôi cứ mang nó ra ngoài thả lỏng đi.
Tới nơi, Lục Bạch hưng phấn nhìn đông nhìn tây, cô còn chưa tới mấy nơi như quán rượu như này bao giờ, Lục Đình Phong bên tai Lục Bạch dặn dò không được chạy loạn, nhất định phải đi theo hắn. Âm nhạc phát ra tình cảm mãnh liệt mênh mông, dáng múa gợi cảm quyến rũ, biến mọi thứ thành bầu không khí ái muội, lục bạch gắt gao kéo cánh tay hắn, tim ngứa khó nhịn……
“Ê! Bên này!”
Lầu hai có người nhìn về phía bọn họ vẫy tay, Lục Đình Phong mang cô đi lên, trong nháy mắt, chung quanh thanh tịnh đi nhiều.
"Aizz! Đây là tiểu Lục Bạch sao, đã lớn như vậy a.”
Lục Bạch rúc vào bên người chú nhỏ, rụt rè đến mỉm cười. Lục Đình Phong mang cô ngồi xuống, cho cô một ly nước trái cây. Thuận tiện nói bạn tốt không cần trêu cô.
Hoắc Chấn nặng nề mà thở dài, “Rốt cuộc người già rồi, không trêu cô gái nhỏ!”
Lại là một đống lời chế nhạo, hắn cùng cô gái bên cạnh kề tai nói nhỏ, chọc cô cười đến hoa chi loạn chiến*, nhẹ nhàng đấm ngực hắn. Ngó xem mặt mấy
người khác, bên người cũng đều có phụ nữ, bất quá nhiều nhất chính là sờ sờ đùi, ôm ôm eo. Lục Bạch khẳng định chắc là cố ky cô còn vị thành niên, nếu cô không ở đây, không biết còn làm cái gì nữa!
*–
花枝乱颤
Hoa chi loạn chiến:
cwời đến run rẩy cả ngwời/cwời đầy phóng túng, cwời phá lên.
Giải thích: Thành ngũ để hình dung trạng thái khi phụ nũ cwời lớn, nhất là phụ nũ có chút phóng túng, phóng đãng.
Cô đưa tay nhéo bên hông Lục Đình Phong quần áo hắn buộc chặt, Lục Đình Phong dừng lại cùng bạn hắn nói chuyện với nhau, quay đầu nhìn cô. Lục Bạch bĩu môi, lặng lẽ hỏi: “Trước kia chú uống rượu có phụ nữ kế bên không hả?”
Lục Đình Phong nhướng mày, “Cháu nói xem?”
Lục Bạch sắc mặt trắng bệch rất khó coi, “Về sau đừng vậy nữa được không?” “Ờ……”
Lục Bạch thấy hắn không tỏ ý kiến, nóng nảy, “Cháu uống cùng chú!”
Nói xong cầm lấy ly của Lục Đình Phong uống một hớp lớn, Lục Đình Phong hoảng sợ, nhanh tay đoạt lại cái ly, hắn chỉ mới uống một ngụm, mà lúc này rượu chỉ còn tới đế ly……
Lục Bạch bị một mồm rượu mạnh làm cay đến nỗi phải điên cuồng uống nước trái cây, Lục Đình Phong vừa mới nãy chỉ đùa một chút, không nghĩ tới cô sẽ “Hào sảng” như vậy, lúc này thấy cô uống xong rượu lại uống nước trái cây cũng không ngăn cản, dù sao muốn say, hắn không để bụng tốt nhất say một chút đi……
Lục Đình Phong vốn định để cô uống say rồi trực tiếp khiêng về nhà, lại không nghĩ tới Lục Bạch uống rất nhiều nước trái cây, “Muốn đi WC……”
Để một cô gái khác đang ngồi mang cô đi, nhưng Lục Bạch còn không vui, một hai phải là chú nhỏ đi cùng“Cháu sợ…… Sợ……”
Bất đắc dĩ hắn phải nửa ôm người đi, nhìn cô lảo đảo lắc lư mà đi vào, sợ cô đụng phải khung cửa và tường……
Đợi mười phút, Lục Đình Phong lo lắng cô có phải say quá mà ngã ở bên trong hay không, đang muốn đi vào tìm, thì người đã đi ra. Mặt cô đỏ hồng, đôi mắt sáng long lanh, vừa nhìn thấy Lục Đình Phong liền đi lên. Lục Đình Phong thấy thế trực tiếp mang cô đến bãi đỗ xe, gọi cho Hoắc Chấn nói rõ tình huống.
Đem Lục Bạch ngồi ở ghế phụ.
Lục Đình Phong vòng đến ghế lái, mới vừa ngồi xuống đã bị một cái áo khoác màu trắng đánh vào mặt. Trên người Lục Bạch chỉ còn cái váy đỏ, cái này cũng không có gì, mấu chốt là cái váy kia phía sau lưng trống không một mảng lớn. Da trắng, váy đỏ, tóc đen, Lục Đình Phong lái xe thiếu chút nữa đụng phải xe khác……
“Không được! Hiện tại Lục Bạch uống say phát điên, về nhà lại tính.”
Miễn cưỡng giáo huấn xong, Lục Đình Phong lái xe lên đường lộ, lại bị câu nói tiếp theo của cô làm cả kinh ở trên đường cái trượt bánh “Chú nhỏ, lúc nãy cháu vừa mới ở WC phát hiện có người làm tình trong đó……”
Lục Bạch bị đai an toàn cột lấy không thoải mái, xoắn đi xoắn lại, lại với tay vào cổ áo, đào nè đào nè, cô móc ra hai miếng dán nhũ, “Bang” vung một cái, thoải mái. Liền ngủ…