Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 23




Hôm nay, Lục Đình Phong và Lục Bạch trở về nhà ở trung tâm thành phố. Đi một hồi, Lục Bạch liền xách theo một cái bao to vào phòng ngủ, "Chú không được tiến vào! Cháu nói tiến mới có thể tiến!"

Lục Đình Phong đưa đôi tay tỏ vẻ OK, sau đó ngồi ở trên sô pha một bên đọc sách một bên chờ bé ngoan nhà hắn chuẩn bị kinh hỉ. Đột nhiên, nghe thấy âm thanh "Ong ong". Hắn tìm theo tiếng nhìn lại, đập vào mắt là một cái túi xách màu đậu nhàn nhạt.

Hắn đi qua cầm lấy ra di động, "Cháu có điện thoại.  " Lời nói đến bên miệng

lại nuốt xuống.

"...... Không phải di động của Lục Bạch sao?" Một giọng nam chần chờ, mang theo hơi thở của thiếu niên.

"À hiện giờ cô ấy không tiện nghe máy" Lục Đình Phong ăn ngay nói thật. "Anh là?"

"Vị hôn phu. Cho hỏi có chuyện gì sao?"

"Ờ...... Không vội, chờ cô ấy có thời gian tôi sẽ gọi lại" Đối phương cũng thực thức thời, Lục Đình Phong rất vừa lòng.

"Được tôi sẽ chuyển lời giúp." Hắn đỡ mắt kính, đem điện thoại thả lại chỗ cũ.

Nửa giờ sau, nam nhân đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách gọi điện thoại, pha lê chiếu lên bộ dạng văn nhã đoan chính, dưới chân là cảnh đêm náo nhiệt huy hoàng, nói không nên lời vừa rực rỡ lại lung linh. Bỗng nhiên, hắn nhìn đến cảnh tượng lúc cánh cửa phòng ngủ mở ra, đồng tử Lục Đình Phong trong nháy mắt co chặt, phản ứng đầu tiên là kéo bức màn. Đồng thời hướng đến đầu bên kia nói: "Trước cứ như vậy, ngày mai lại nói."

Sau đó thong thả ung dung hướng đến vật nhỏ tránh ở phía sau cửa cười nói: "Như thế nào?"

Lục Bạch hiếm thấy mà có chút ngượng ngùng, trong chốc lát nhìn hắn trong chốc lát lại nhìn mặt đất, "Chú...... Chú đi vào.  "

Lỗ tai nhòn nhọn, cái váy gắt gao, mặt trên che không được ngực, phía dưới ngắn không che được mông. Còn có một cái đuôi mèo lắc lư......

Lục Đình Phong cau mày trước hết nghĩ, sau đó có chút nghi hoặc mà cười hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy? Làm cháu hao tâm tổn sức."

Lục Bạch còn ngượng ngùng mà không dám ngẩng đầu, nghe xong lời này, vương tay làm động tác như mèo cào bay thẳng đến hắn. " Chú đáng ghét! Có thể không nói mấy lời này không?!"

"Ồ mèo nhỏ như thế nào còn biết cào người? Đến đây để chú đem móng tay cắt hết."

Lục Đình Phong nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của cô, đem người ôm vào trong lòng ngực, bắt đầu vuốt vuốt cô.

"Chú còn chưa nói đẹp hay không đẹp.  " Lục Bạch dụi dụi vào người hắn.

"Đẹp lắm! Nhưng cháu vẽ mắt như này chú không thích, vẽ đen như vậy có cảm thấy, dơ hay không dơ? Quay đầu lại.  "

"Chú là đồ cổ sao? Chú xem bên ngoài mới 30 tuổi trong tâm lại ở tuổi 50? Chú già?" Lục Bạch từ trong lòng ngực hắn ngồi dậy, không thể tin tưởng nói.

Đôi mắt Lục Đình Phong nhíu lại, Lục Bạch nhất thời ngay lập tức phát hiện không tốt, đứng dậy bỏ chạy, lại bị hắn kéo đuôi mèo túm trở về......

Ô, sớm biết như vậy cô sẽ đổi thành thỏ con play, cái đuôi kia hắn khẳng định bắt không được!!!

Hắn bị cô kích thích Chú Lục già không cam tâm đem Mèo Lục lăn lộn không hề nhẹ, trực tiếp khiến cô nhích không nổi chân.

Ngày hôm sau, cảm giác Lục Đình Phong rời giường, Lục Bạch bắt đầu sờ di động, sờ không thấy,cô đành nhờ chú nhỏ cầm di động đến giúp. Lục Đình Phong đi đến phòng khách cầm di động, trở về nhẹ nhàng bâng quơ nói chuyện về cuộc gọi đến vào tối hôm qua.

Lục Bạch lăn đến mép giường run lên, đoạt lấy di động trở về. Một bên nói chuyện một bên đi ra ban công......

Từ ban công trở về, tan vỡ đến cực điểm, "Tại sao chú không nói cho cháu biêys? Người ta chờ cháu trả lời điện thoại đợi hơn một giờ!"

Lục Bạch ngượng ngùng cực kỳ! Bọn họ muốn làm một chủ đề, cô muốn thiết kế quần áo, đích thân tìm người mẫu thích hợp tới. Rõ ràng chính cô là người nhờ bạn học giúp, kết quả lại bị chú già làm cho người ta thêm phiền phức.

"Chính hắn nói không vội mà......"Còn nữa, tối hôm qua lúc làm Lục Đình Phong còn có thời gian nhớ rõ hắn ta sao.....

"Người ta nói chuyện khách khí như vậy chú nghe không hiểu sao?"

Lão đại thương giới Lục Đình Phong nhún nhún vai, "Chú không giao tiếp cùng người như vậy bao giờ."

Lục Bạch nhắm hai mắt bình phục tâm tình, ra bên ngoài phất phất tay, "Chú đi, đi mau, mau đi làm đi."