Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 287: Thanh hòa




Editor: Tinh Di

Hồi lâu sau, Tiêu Y Đình tỉnh táo lại, anh tuỳ tiện trả lời: “Cô cũng học vẽ tranh?”

Trong mắt Mạnh Thanh Thiển không giấu được vẻ thất vọng, tối hôm qua trong lúc ăn tối cô và Khương Vãn Ngư đã nói về chuyện cô học vẽ tranh ở Trung Quốc…..

“Chỉ là lúc nhỏ có chút hứng thú, nhưng học không được giỏi, để anh chê cười rồi…” Mạnh Thanh Thiển cúi thấp đầu.

“Ừ.”

Mạnh Thanh Thiển yếu ớt mỉm cười, “Gọi là tự vẽ nhưng chủ yếu là em mượn lại ý của một người, nhưng tranh của cô ấy quá xuất sắc, so với cô ấy thì em chỉ là ‘dung chi thục phấn’* mà thôi….”

*tầm thường, xoàng xĩnh.

Tiêu Y Đình vẫn nhìn chằm chằm bức tranh kia, không có vẻ muốn bình luận gì nó thêm….

“Hai đứa quen nhau?” Ông Giang kinh ngạc nhìn hai người.

“Chỉ từng gặp, không quen thưa thầy.” Mạnh Thanh Thiển biết ý trả lời.

“Ồ…?” Ông Giang vẫn rất mơ hồ, “Cũng coi như quen biết! Vậy không cần giới thiệu hai đứa với nhau nữa. Y Đình, Thiển Thiển cũng rất có khiếu vẽ, con bé rất giỏi lối vẽ nhân vật tỉ mỉ, cháu xem bức này đi, người rất có thần đúng không? Thiển Thiển, cháu làm tốt lắm! Năm đó Thanh Hòa cũng…..” Nhắc đến Thanh Hòa ông giấu được đau lòng, “Con bé Thanh Hòa này, thực sự rất có năng khiếu, vẽ tranh hay viết chữ cũng vậy, đều giống như trẻ con vô ý nghịch ngợm nhưng lại xuất sắc bằng người ta khổ luyện nhiều năm. Khi gặp được con bé giống như nhặt được bảo bối vậy, chỉ tiếc con bé không chịu theo học ông già này!”

Ông Giang thở dài, Tiêu Y Đình và Mạnh Thanh Thiển đều không nói.

Ông quay sang nói với Mạnh Thanh Thiển, “Thiển Thiển, cháu cũng rất giỏi, chỉ hơi kém con bé một chút….”

Mạnh Thanh Thiển nghe vậy nhưng không hề tỏ ra tức giận, bình tĩnh mỉm cười khiêm tốn: “Thầy Giang, là thầy đánh giá cao con quá đấy thôi. Con chỉ là hứng thú với tranh hoạ, cần phải chăm chỉ luyện tập hơn nữa mới mong thành tài. Con thấy rất may mắn khi được thầy nhận làm trò, con tự hứa sẽ chăm chỉ để đền bù thiếu hụt tài năng trời cho ạ!”

Ông Giang nghe xong lời của Mạnh Thanh Thiển cực kì hài lòng, “Hai đứa lại rất giống nhau ở chỗ, tranh vẽ đều rất thanh thoát trong trẻo…”

Mạnh Thanh Thiển vui vẻ cúi đầu mỉm cười, cô cũng thích được khen….

“Được rồi, bắt đầu học thôi!” Ông Giang vui vẻ nói.

Ông Giang dẫn Tiêu Y Đình đến trước một mẫu tĩnh vật, ông đứng bên cạnh chỉ bảo một chút sau đó rời đi để anh tự vẽ. Đến khi hoàn thành vẫn chưa thấy ông ấy quay lại, Tiêu Y Đình ngồi lại chờ, đột nhiên có giọng nói thanh thuý trong trẻo vang lên, “Anh mới học vẽ không bao lâu?”

Nói với anh? Không còn ai khác thì chắc là vậy.

“Đúng.” Tiêu Y Đình trả lời ngắn gọn.

“Thật không ngờ!” Mạnh Thanh Thiển không tiếc lời khen, “Bức vẽ rất ấn tượng, không bị cảm xúc bên ngoài chi phối, hơn nữa còn gây cho người nhìn cảm giác đọc hiểu được nội tâm người vẽ, đó là tình. Riêng em thấy tuy màu sắc có chút không hoà hợp nhưng vẫn rất tốt. Em có thể học hỏi ở anh rồi!”

Anh không có ý định trả lời, lúc này ông Giang đi tới, “Không sai, Thiển Thiển đúng là có mắt nhìn! Y Đình, cháu đừng coi thường con bé là người mới nha, cả hai đứa đều rất tốt, chắc chắn sẽ học được ở nhau nhiều!”

“Vâng, cháu cũng là người mới sao dám coi thường? Cũng chỉ có thể lấy siêng năng bù ngu dốt thôi.”

Ông Giang nói tiếp, “Hai đứa khiêm tốn như nhau vậy! Y Đình, cháu cũng có tài đấy! Mà được rồi chuyện này để nói sau, hai đứa xuống ăn cơm, Thiển Thiển cháu xuống trước đi!”

“Vâng thầy.” Mạnh Thanh Thiển mỉm cười rời đi.

Tiêu Y Đình cùng ông Giang xuống sau. Trong bữa ăn không khí khá tốt, Mạnh Thanh Thiển có cố gắng chọc vui Tiểu Mạn, lúc đầu bà rất đau lòng, nhưng sau đó cũng cười một chút, rõ ràng xem cô ấy như Thanh Hòa rồi…..

Khi ra về Tiểu Mạn nói với Tiêu Y Đình, “Dù sao hai đứa cũng cùng đường, cháu đưa Thiển Thiển về được không?”

Tiêu Y Đình hơi do dự, cuối cùng gật đầu: “Vâng.”

Chào tạm biệt hai ông bà Giang, hai người một trước một sau ra khỏi cửa. Mạnh Thanh Thiển cũng rất hiểu chuyện, tự mở cửa ngồi xuống ghế sau.

“Cô về đâu?” Tiêu Y Đình hỏi.

“Anh cho em xuống đường X đại học Y là được, em có chút việc ở đó, cảm ơn anh.” Mạnh Thanh Thiển lễ phép trả lời.

Anh không trả lời, yên lặng lái xe.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Sinh nhật Tô Chỉ San.

Cô mời không ít bạn học cũ đến cùng chung vui.

Trong bữa tiệc, không biết ai vô tình nhắc đến Diệp Thanh Hòa khiến nhiều người không nén được nước mắt, cảm thán chuyện đời biến chuyển quá bất ngờ, không ai biết trước được……

Tiêu Y Đình cũng được mời, anh nghe xong liền đứng lên, không tạm biệt đã rời đi.

Trên đường về anh từng nghĩ, quả thật có nhiều chuyện đều liên quan đến ngày sinh nhật của người bạn Tô Chỉ San….

Sinh nhật năm lớp 11, vì Trương Mạnh vô lễ khích bác nên anh đã nắm tay Thanh Hòa tuyên bố với mọi người, cô là người anh dẫn đến, không ai được bắt nạt cô!

Sinh nhật năm nhất Đại học, anh uống say nên cô phải dìu anh về kí túc xá, tối hôm đó dưới cây hoa quế hay người đã trao nhau nụ hôn đầu tiên, dù chỉ là thoáng qua……

Cô từng nói, mùa hoa tới cô sẽ thành bông hoa quế đáp xuống môi anh, giờ hoa quế nở rồi cô sẽ đến chứ?

Về đến phòng anh lấy giấy bút, ngồi dưới gốc cây hoa quế bắt đầu vẽ.

Một làn gió thổi qua, một bông, hai bông, rồi có một bông vướng lại trên môi anh, anh không nhặt đi mà khẽ lấy đầu lưỡi cuốn nó vào miệng, chậm rãi nhấm nháp…..

Là em đúng không?

Gió lại thổi, hoa quế vẫn tiếp tục rơi…….

Đột nhiên anh nhớ tới cô từng hỏi anh: “Anh hai, anh từng thấy quả của cây hoa quế chưa?”

Hoa quế không kết quả thật sao?

Anh đau…….

Buổi tối hôm sau anh mang về một túi lớn các loại quả giả, treo đầy một cây hoa quế…..

Anh đứng dưới gốc cây nhìn lên trời cao thẳm, lòng thầm nhủ: “Em gái, hoa quế có quả đấy, thế gian này kí tích gì cũng có thể xảy ra đúng không?”

Anh ngồi lại cho tới tận khuya.

Tiêu Thành Trác nhìn thấy anh từ ngoài vườn vào rất ngạc nhiên: “Y Đình, cháu mua đống quả giả kia làm gì vậy? Chơi đồ hàng? Không phải trẻ lại rồi chứ?”

Tiêu Y Đình nghiêm mặt: “Không ai được gỡ xuống!”

Tiêu Thành Trác cười nhạo anh, “Ai mà thèm? Có ăn được đâu! Là đồ giả đó!”

Giả! Giả! Anh ghét từ này!

Nhưng không sao, quả chín rồi sẽ rụng, quả giả sẽ không bao giờ đúng không?

Anh đứng lặng cạnh cửa sổ phòng cô nhìn xuống cây hoa quế……

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Mùa đông đến.

Trong sân đã bị tuyết trắng phủ kín. Ngày hôm đó Khương Vãn Ngư kêu Mạnh Thanh Thiển sang nhà chơi, cô vui vẻ đắp người tuyết một mình ngoài sân……

“Tiêu Y Đình! Anh xuống đây đi!” Mạnh Thanh Thiển ngẩng đầu thấy anh từ cửa sổ nhìn xuống liền gọi.

Tiêu Y Đình không cho phép cô gọi là ‘anh hai’ nên cô phải gọi đầy đủ tên của anh.

Một ‘quả quế’ không chịu được sức nặng của tuyết liền rơi xuống, trúng ngay chỗ Mạnh Thanh Thiển đang đứng khiến cô giật mình hét toáng lên, bộ dạng rất buồn cười nhưng anh không cười nổi……Khương Vãn Ngư có hẹn đi chơi với bạn bè nhưng vì tuyết rơi dày đặc nên bị hoãn chuyến bay. Đường được thông bà liền xuất phát.

Cực Bắc Trung Quốc, quê chị dâu cả của Khương Vãn Ngư. Bà vừa xuống máy bay liền đi tới một bệnh viện.

Bà đi đến trước một phòng bệnh đơn, gõ gõ cửa.

Cửa mở, một cô gái xinh xắn đi tới: “Dì!”

“Ừ, đã tỉnh chưa?” Khương Vãn Ngư hỏi.

Bảo mẫu của nhà họ Khương nhìn thấy bà liền đứng lên chào, “Tiểu thư, cô đã tới.”

“Ừ, vì tuyết đọng lên đến trễ một chút.” Khương Vãn Ngư đặt đồ xuống, đi đến bên giường bệnh.

Trên giường là một cô gái bất động, hai mắt nhắm nghiền.

Khương Vãn Ngư đi tới, khẽ gọi: “Thanh Hòa.”

Hai hàng mi khẽ run rẩy nhưng cô không mở ra được, vết sẹo trên mặt vẫn chưa lành hẳn.

Khương Vãn Ngư đưa tay khẽ vuốt ve vết sẹo, “Thanh Hòa, vết sẹo này sẽ chưa được thôi…..”

Diệp Thanh Hòa không trả lời bà.

“Sao con bé vẫn không tốt lên?” Khương Vãn Ngư hỏi hai người còn lại trong phòng.

Người bảo mẫu nói, “Cô ấy vẫn như vậy……”

Khương Vãn Ngư không nói gì, đi thẳng đến văn phòng bác sĩ.

“Chào bác sĩ, tôi là mẹ của bệnh nhân ở phòng đơn, cô Diệp Thanh Hòa.” Khương Vãn Ngư nói với bác sĩ.

“Chào bà, mời bà ngồi.” Vị bác sĩ đưa tay ra.

“Con gái của tôi đã chữa trị lâu như vậy tại sao vẫn không có chuyển biến tốt? Lần trước so với lần này không khác gì nhau!” Khương Vãn Ngư hỏi thăm, vị bác sĩ này là người quen của chị dâu, bà đã nhờ ông ấy đặc biệt chú ý Diệp Thanh Hòa.

“Bà đừng nóng vội.” Vị bác sĩ trấn an Khương Vãn Ngư, “Trường hợp của cô ấy rất đặc biệt, lại thêm vết thương bên ngoài và gãy xương do va đập mạnh nên bệnh tình càng khó khăn, bệnh của cô ấy kiêng kị nhất là những thứ đó! Vết thương ngoài đang dần hồi phục, sau đó mới có thể an tâm chữa căn bệnh kia…”

“Nhưng….. còn cần bao lâu nữa? Nói là hơn nửa năm nhưng giờ đã gần một năm rồi! Vẫn không thấy tốt lên!” Khương Vãn Ngư vì sốt ruột nên nói năng không được khách khí.

Vị bác sĩ khó xử, “Chúng tôi đã cố gắng hết sức……”

“Không được! Cố gắng của các ông chỉ khiến bệnh tình của con bé tệ hơn thôi! Tôi muốn chuyển viện! Tôi sẽ đưa con bé về Bắc Kinh!” Khương Vãn Ngư gấp gáp.

Vị bác sĩ vẫn bình tĩnh, “Được, thiết bị ở đó chắc chắn tốt hơn ở đây, nếu bà kiên trì tôi sẽ giúp chuyện đó.”

“Nhưng mà….” Khương Vãn Ngư rốt cuộc vẫn không sẵn sàng đưa cô về đó, “Tôi biết trường hợp của con bé rất khó khăn, cũng không phải tôi không tin tưởng mọi người, nhưng dù sao cũng phải cho tôi thấy được hiệu quả chứ! Như vậy khác gì nằm chờ chết?”

Vị bác sĩ không nói thêm về chuyện đó, chỉ một mực đồng ý để Khương Vãn Ngư chuyển bệnh nhân về Bắc Kinh.Khương Vãn Ngư ra khỏi văn phòng bác sĩ tâm trạng rất phức tạp, suy nghĩ hồi lâu mới trở lại phòng bệnh.

Bà đi đến cạnh giường bệnh, “Thanh Hòa….”

Môi Diệp Thanh Hòa giật giật…..

“Thanh Hòa…..” Khương Vãn Ngư vô cùng rối rắm, cuối cùng bà quyết định, “Thanh Hòa, chúng ta sẽ về Bắc Kinh!”

Nước mắt chậm rãi lăn xuống từ khoé mắt cô……….

Cô khẽ gọi, giọng rất yếu: “Mẹ….”

“Được! Thanh Hòa, mẹ con ta sẽ về Bắc Kinh, nhưng con nghe mẹ mấy câu được không?” Khương Vãn Ngư vỗ về Diệp Thanh Hòa.

Diệp Thanh Hòa không trả lời, trong lòng cô dần chìm xuống……..

“Thanh Hòa…. Ai…. Mẹ cũng không biết phải bắt đầu từ đâu….” Khương Vãn Ngư nghĩ ngợi, “Từ khi con bước vào nhà ta vậy! Hôm nay có dịp mẹ sẽ nói hết với con. Thực ra bác trai, à không, là cha con mới đúng, ông ấy nuôi lớn con nhiều năm như vậy, luôn coi con như con gái ruột. Trước khi ông ấy dẫn con về nhà đã từng bàn bạc với mẹ, nhưng mẹ kiên quyết phản đối, bởi vì mẹ ruột của con là người ông ấy từng rất yên thương khi còn trẻ, trong lòng mẹ không hỏi vướng mắc, nhưng mặc kệ mẹ phản đối, ông ấy vẫn dẫn con về, ông ấy vốn là người như vậy, khi đó mẹ không hề thích con…..

Điều mẹ sợ nhất khi đó là hai đứa sẽ thân thiết, mẹ không bao giờ nghĩ đến chuyện chấp nhận con là con dâu…. Lí do thì có rất nhiều, chồng mẹ từng yêu mẹ ruột của con, con lại là trẻ mồ côi, tính cách lại hướng nội, mẹ không ưa một điểm nào cả…. Hai cha con nói coi con như bảo bối, còn mẹ chỉ miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng Thanh Hòa, mẹ đã hiểu lầm con. Khi mẹ nhận ta điều đó đã nghĩ tới việc chấp nhận con, chỉ cần hai đứa vui vẻ, sinh con cái và sống hạnh phúc là mẹ mãn nguyện. Nếu không có chuyện kia thì chắc bây giờ đã là như thế…..

Mẹ không muốn nhắc chuyện ông bà ngoại với con, nhưng riêng Y Đình, rời bỏ con nó rất đau đớn, tuy nó luôn cố tỏ ra vui vẻ nhưng người làm mẹ như mẹ luôn cảm thấy nó cô đơn và trống trải… thực sự rất đau lòng…”