Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 19: Cô đến viết




Khương Ngư Vãn nở nụ cười dưới ánh đèn càng toát lên vẻ xinh đẹp vốn có: "Chuyện báo đáp ân tình này cũng không nên nói trước, chúng tôi chăm sóc cháu cũng không phải muốn cháu phải trả ơn, hơn nữa....với hoàn cảnh của nhà chúng tôi như thế này, cháu có thể hồi báo cho chúng tôi cái gì?"

Diệp Thanh Hòa không nói gì, nhưng không có nhìn ai nhìn thấy trong bóng tối hai bàn tay của cô đang siết lại thật chặt.

Khương Ngư Vãn tiếp tục nói bằng chất giọng dịu dàng đặc trưng của mình: "Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần trong nhà hòa hòa thuận thuận, cha con bọn họ hòa bình yên ổn, mà Y Đình ít chịu nỗi khổ về da thịt là được, cho nên tôi hi vọng trong thời gian cháu ở nhờ nhà chúng tôi, không nên khích bác quan hệ cha con của bọn họ."

Ở nhờ.

Bên tai Diệp Thanh Hòa vân lặp đi lặp lại giọng nói êm ái của Khương Ngư Vãn, trong đó rõ ràng nhất chính là hai chữ "Ở nhờ" này....

Cô đưa mắt nhìn vào chiếc móc cài tinh sảo trên cổ áo của Khương Ngư Vãn, trong giọng nói kia tuy ôn nhu nhưng lại lộ ra vẻ cực kỳ kiên định: "Bác Tiêu, xin bác yên tâm, cháu sẽ không làm như vậy."

"Vậy thì tốt....." Cằm của Khương Ngư Vãn khẽ nhấc lên, nụ cười càng trở nên mỹ lệ: "Về chuyện tiền tiêu vặt, tiền cháu cầm cung là tiền của nhà họ Tiêu chúng tôi, nói cho cùng, tiền của nhà họ Tiêu sau này chẳng phải là của Y Đình hay sao? Cháu là một cô gái thông minh, bác trai đã đưa tiền cho cháu quản lý, thì cháu nên biết phải làm sao rồi đúng không?"

"....." Trong tầm mắt của Diệp Thanh Hoa, cài áo màu xanh lá cây có gắn đá quý xanh biếc kia đã dần trở nên mơ hồ.

"Vâng." Cuối cùng cô cung cất lời đáp lại.

Khương Ngư Vãn khẽ gật đầu nói: "Thật là một đứa trẻ thông minh, sớm nghỉ ngơi đi."

Đưa mắt nhìn bóng lưng ưu nhã thướt tha của Khương Ngư Vãn đi đến hành lang, cô ru mày xuống, trước mắt lại hiện ra một gương mặt dịu dàng của một người phụ nư khác, từng tiếng gọi: "Tiểu Hà, Tiểu Hà" giống như vẫn còn văng vẳng bên tai, hốc mắt nóng lên, mắt kính dần dần giăng lên một tầng sương mù.

Lúc trở về phòng, Tiêu Thành Trác đã đợi sẵn ở đó rồi.

Tiêu Thành Trác tuy còn ít tuổi, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm, cho nên lúc giải đề toán cũng thật biết điều, sau khi làm xong bài tập, đôi mắt to vụt sáng, toát lên vẻ đồng tính đáng ra không nên có khi ở tuổi này: "Chị, Thành Trác sẽ bảo vệ chị, nếu có gì uất ức cứ nói với Thành Trác là được rồi."

Trong nội tâm của Diệp Thanh Hòa khẽ động, ấm áp một đường chạy lên não, mỉm cười sờ sờ lên đầu Tiêu Thành Trác: "Ngốc quá, chị không uất ức, bác Tiêu đối tốt với chị giống như người một nhà vậy, sao sẽ ủy khuất được chứ?"

Tiêu Thành Trác lại chép chép miệng nói: "Anh cả đương nhiên là tốt rồi, nhưng chị dâu và Tiêu Y Đình...."

Hai người đang nói đến đây, cửa phòng liền bị người nào đó đá văng, phát ra một tiếng vang cực lớn.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Y Đình tức giận đùng đùng xông vào, đem một xấp giấy đặt ở trên bàn học, rồi quay ra nói với Diệp Thanh Hòa: "Viết! Bốn tiếng!"

Ánh mắt của Diệp Thanh Hòa rơi vào trên mặt bàn, một xấp bút lông cùng giấy luyện chữ bị anh dùng sức ném lên trên đó, dĩ nhiên, còn có một chiếc bút lông, bị rụng ra, mực đen nhuốm bẩn cả tờ giấy trắng tinh.

Cô đã nghe bác Tiêu nói qua, cậu con trai này của ông tính tình táo bạo, cho nên từ nhỏ đã bị bắt luyện chữ, không cần anh trở thành nhân tài, chỉ cần mài dũa tâm tính kia đi là được. Nhưng anh làm thế này là có ý gì? Muốn để cô viết thay?

"Đừng giả bộ vô tội! Nếu như không phải do cô tố cáo, ba tôi sao sẽ phạt tôi luyện chữ bốn tiếng?" Tiêu Y Đình hoàn toàn ra vẻ đây đều là lỗi của cô, cho nên trừng phạt này cô bắt buộc phải nhận lấy.