Luật Sư Hạng Nhất

Chương 213




Edit: Bonnie

Thứ bảy đầu mùa xuân ở khu Pháp Vượng là thứ tư mùa hè nào đó ở khu 3 hành tinh Thiên Cầm.

Ngục giam Hoa Liên canh phòng nghiêm ngặt, lẳng lặng đứng trong ánh nắng chiều, giống như một khối lập phương bằng sắt.

Nó bị khu rừng xanh kéo dài vô tận bao quanh, thành một đảo hoang rời xa phồn hoa và tự do.

Chỉ còn mười phút nữa là thời gian thăm hỏi một ngày sẽ kết thúc. Cai ngục ấn chuông, cầm gậy điện và súng ống, dẫn tù nhân bị canh giữ ở bên ngoài vào trong toà nhà.

Cánh cửa nặng nề đóng lại từng lớp, âm thanh khóa điện tử liên tiếp vang lên trong toà nhà.

Ngay lúc cánh cổng cả toà nhà cũng sắp đóng lại, một cai ngục cầm máy truyền tin kêu lên: “332187, có người đến thăm.”

Triệu Trạch Mộc dừng bước chân đang đi đến bên giường lại, nhìn về phía ô truyền tin trong phòng: “Tôi?”

“Đúng, có người tới gặp anh.”

Đây là ngày thứ 10 Triệu Trạch Mộc chuyển tới ngục giam Hoa Liên, hắn ta đã chờ được một người —

Người nhỏ nhất cũng là người thừa kế duy nhất còn sót lại của gia tộc Manson, từng là bạn thời bé của hắn ta, George Manson.

“Anh rất kinh ngạc?” Đối phương đứng ngoài hai mét, hỏi hắn ta như vậy.

“Có chút.” Triệu Trạch Mộc trầm mặc một lát, nói: “Mấy ngày trước Joe đã đến, một mình, tôi cho rằng…”

Manson hiểu rõ gật đầu: “Cho rằng mặc dù tôi để lại cho anh một chén rượu, nhưng vẫn không muốn gặp anh?”

Triệu Trạch Mộc không nói gì nửa ngày, sau đó đột nhiên nở nụ cười than thở.

“Lúc đó tình hình quá loạn, chuyện gì rối rắm cục cũng bị ném đến, tôi không rảnh.” Manson nói.

Triệu Trạch Mộc gật đầu: “Tôi biết.”

Đề tài này vốn nên có chút xấu hổ.

Sở dĩ Manson không rảnh, là bởi vì Brewer cùng Miro Manson bị thi hành tử hình, tập đoàn vô cùng hỗn loạn. Trong đó cũng có công lao Triệu Trạch Mộc cung cấp chứng cứ.

Mà hai vị kia khi còn sống có vô số nghiệp chướng, ngay cả em trai nhỏ nhất cũng không buông tha. Trong quá trình này, Triệu Trạch Mộc cũng đã nhúng tay.

Mặc kệ dự định ban đầu là tốt hay xấu, giữa Triệu Trạch Mộc và George Manson, Triệu thị và tập đoàn Manson đều có một món nợ phức tạp, có lẽ cả đời này cũng rất khó làm rõ.

Nhưng chủ đề lúng túng đó, ở trong thời gian địa điểm này, ở giữa hai người, lại có vẻ tự nhiên thẳng thắn.

Một người nhắc đến, một người đáp lại.

George Manson quét mắt một vòng, ánh mắt lại rơi xuống người Triệu Trạch Mộc: “Trong này vất vả không?”

Triệu Trạch Mộc chỉ cười, không trực tiếp trả lời.

Tất nhiên là vất vả, nhưng cũng nên thế.

Cho dù nói thế nào, đúng là Triệu thị đã từng có quan hệ không rõ với Brewer và Miro, mà người bạn cũ trước mặt đúng là đã phải đi giữa ranh giới sống chết vì hắn ta, còn có vị luật sư bởi vì sự cố lặn mà được đưa đi cấp cứu.

Lúc trước hắn ta trộm đổi đồ lặn, là bởi vì bên trong đồ lặn của luật sư kia có thuốc bột hấp dẫn rắn biển. Người nằm vùng của Brewer và Miro muốn mượn này dẫn rắn biển tới để cắn George Manson cũng lặn xuống nước.

Thật ra chuyện đó có biện pháp giải quyết tốt hơn, hắn ta lại bởi vì do dự mà bỏ lỡ thời cơ, lựa chọn cách kém nhất, đến mức mỗi người đều không được yên ổn.

Nói cho cùng, vẫn là lúc ấy tâm không đủ kiên định, con đường không đủ ngay thẳng.

“Tôi cũng khá may mắn, có cơ hội đền bù và trở về quỹ đạo, 5 năm đã là kết quả tốt nhất rồi.” Triệu Trạch Mộc dừng một chút, lại tiếc nuối nói: “Đáng tiếc… tôi không uống được rượu mà Joe tích trữ trong trang viên Cherry.”

Trong phòng thăm hỏi yên tĩnh lại.

Sau một lát, giọng nói của George Manson lại vang lên: “Rượu càng cất lâu thì càng ngon hơn, sao lại không uống được.”

“5 năm…” George Manson có vẻ đang nghiêm túc tính toán, “Qua 5 năm, tôi cũng đã xử lí tình hình bên kia gần xong rồi, đến lúc đó cùng đi uống.”

Đi qua cửa sống chết một chuyến, lại trải qua một vụ án lớn của gia tộc, thiếu gia ăn chơi ngợp trong vàng son hơn mười năm đã lặng lẽ thay đổi hình dáng.

Tóc ngắn một chút, khí chất trầm ổn hơn không ít, cũng không còn cởi cúc áo sơ mi đến giữa ngực nữa.

Cách một lớp kính chống đạn thật dày, Triệu Trạch Mộc không thấy ngửi hương vị bên ngoài. Nhưng hắn ta nghĩ, chắc hẳn trên người George Manson không còn toả ra mùi rượu nữa.

Cuối cùng hắn ta lại được nhìn thấy ánh mắt của người bạn cũ này thời thiếu niên, mà đây cũng là dáng vẻ vốn có của đối phương.

Rất tốt.

Sau năm năm, hắn ta, George Manson, còn có Joe sẽ lại biến thành dáng vẻ gì đây? Khó mà tưởng tượng.

Nhưng… chắc hẳn sẽ càng tốt hơn.

Lúc sắc trời nơi này tối dần xuống, Pháp Vượng ở Decama vẫn đang ở buổi chiều.

Một đám bạn cũ gặp nhau, biệt thự bên hồ vốn luôn yên tĩnh trở nên vô cùng náo nhiệt.

Những bữa tiệc rượu trước kia đều được tổ chức trong nhà của Yên Tuy Chi ở đại học Metz, sinh viên đến đó cũng khá dễ dàng.

Đây là lần đầu bọn họ được đến biệt thự biên hồ này.

Cho nên mấy người Laura đều rất hiếu kì với mỗi một chỗ, ngay cả cỏ cây trong sân cũng không buông tha.

Nhưng bọn họ không tiện thể hiện quá mức trước mặt viện trưởng, liền nhân lúc Yên Tuy Chi lên tầng hoặc là đi lấy đồ để quấy rối Cố Yến.

“Hai gốc cây không lá kia là cậu mời người đến cắt tỉa ra sao?” Laura hỏi.

Cố Yến: “Không phải, cành khô.”

Laura: “…”

Cô nàng này có “căn bệnh truyền thống” của sinh viên học viện pháp luật đại học Metz – sùng bái viện trưởng mù quáng.

Cô nhìn chằm chằm cành khô ngẫm nghĩ, lại phun ra một câu: “Vậy tại sao không dọn đi? Viện trưởng thích cảm giác nghệ thuật này à?”

Cố Yến: “Vừa mới chết hai ngày, chưa kịp dọn.”

Laura: “…”

Elena ở bên cạnh tìm lý do: “Bình thường, cậu hãy nghĩ đi, từ lúc viện trưởng xảy ra chuyện đến bây giờ mới được mấy tháng, bên này hẳn là đã lâu không có ai quản lý, đương nhiên sẽ chết héo. Đúng không Cố?”

Cố Yến lạnh nhạt nói: “Trên thực tế có một phần là cây mầm một tuần trước vừa chở tới đây.”

Elena: “Vậy tại sao…”

“Cái này phải hỏi viện trưởng của các cậu, nghỉ ngơi ở nhà một tuần, đã biến cái sân thành dạng này.”

Laura: “Vậy chắc chắn là loại hạt giống không tốt lắm.”

Cố Yến: “…”

Lúc đang nói chuyện, một chiếc xe tải tiến vào sân, một người đàn ông râu quai nón thò đầu ra ngoài cửa sổ, phàn nàn: “Tôi vừa lúc nghe thấy được, ai nói cây giống của tôi có vấn đề?”

Có thể hắn ta rất có khí thế, Laura yên lặng dời một bước về sau, dùng đầu ngón tay đẩy luật sư Cố ra.

Cố Yến hoàn toàn phục đám bạn học cũ này.

“Toàn bộ Decama, có thể tìm được hạt giống cây cảnh tốt hơn của tôi sao?” Râu quai nón lầm bầm lầu bầu xuống xe.

Cố Yến giới thiệu sơ lược một chút cho bọn Laura, “Cao Lâm, chuyên gia chăm sóc cây cảnh.”

“A — có nghe nói!” Elena nói, “Joe thường xuyên nhắc đến, tôi lại không biết hắn ta quen với cậu đấy.”

Cố Yến hất cằm lên chỉ một căn phòng nào đó ở tầng hai, “Cao tiên sinh quen thuộc nhất là vị trên tầng kia.”

“Viện trưởng?”

Lần này không cần luật sư Cố nói chuyện, Cao Lâm đã mở miệng trước: “Yến? Đúng! Chúng tôi quen biết đã lâu, hàng năm có một phần ba hoa cỏ cây cối trong nhà kính của tôi chết ở trên tay cậu ta.”

Đám người: “…”

“Bao gồm cả cái vườn kéo dài hơi tàn này.”

“…”

“Có lẽ không lâu sau đó, cũng sẽ bao gồm cả đống cây hôm nay tôi đưa tới.”

“…”

Đang nói chuyện, một chỗ nào đó trên tầng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa sổ không nhanh không chậm.

Đám người ngẩng đầu, chỉ thấy Yên Tuy Chi đi lên lấy rượu đang đứng bên cửa sổ, cười như không cười nhìn xuống. Ánh mắt của anh đảo qua người Cao Lâm, cuối cùng rơi vào Cố Yến: “Nói xấu lớn tiếng như vậy, sợ tôi không nghe được phải không?”

Bọn Laura liền vội vàng lắc đầu: “Không có không có.”

“Tối nay uống rượu gì, viện trưởng? ” Jason · Charles đổi chủ đề hỏi.

Yên Tuy Chi nói: “Hôm trước trang viên Cherry vừa đưa tới, Ginza.”

Đám người reo hò ầm ĩ.

Cố Yến đi đến dưới cửa sổ, nhìn đám người hỗn loạn cách đó không xa, ngẩng đầu nói với Yên Tuy Chi: “Nhớ gửi cho hai vị phóng viên kia một chai.”

Ban đầu lúc tra án về George Manson ở hành tinh Thiên Cầm, Bunche đã giúp một vấn đề nhỏ, Yên Tuy Chi nói sau này sẽ cho ông ta một chai Ginza. Mấy ngày nay đúng lúc trang viên Cherry có rượu mới ủ, anh sợ mình bận quên mất, mới bảo Cố Yến nhắc nhở mình.

“Gửi rồi, vừa nhắn tin cho trang viên Cherry rồi.” Yên Tuy Chi nhìn thoáng qua xe của Cao Lâm, hỏi: “Cậu lại bảo hắn ta đưa một nhóm mầm đến đấy à?”

“Ừm.”

“Có cái gì?”

Cố Yến nói: “Mọc ra sẽ biết.”

Yên Tuy Chi nhíu mày: “Học cách nhử mồi của ai thế hả? Tôi rất lo bọn chúng sẽ không chịu đựng được đến lúc mọc.”

“Yên tâm, có tôi rồi.”

Hai người đang nói, đám người kia bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn lại theo tiếng, chỉ thấy một chiếc xe màu trắng lái vào đường rừng, dừng lại ngoài cổng.

Chiếc xe bay này đã ra từ rất lâu, mọi người đã từng rất quen, nhưng bởi vì lâu rồi không nhìn thấy, vậy mà đều không kịp phản ứng.

Cho đến khi hai bóng người xuống xe, mọi người mới bỗng nhiên ý thức được, đây là xe của Kha Cẩn. Từ khi cậu ta xảy ra chuyện, không còn ai lái nó nữa, cho tới hôm nay, cuối cùng mới được khởi động lại.

“Kha Cẩn! Joe!” Laura vẫy tay từ xa, cười nói: “Tới chậm thì phải phạt rượu, nghe không?! Một người cũng không thoát đâu!”

“Rõ ràng là mấy người đến sớm, đừng muốn mượn cơ hội lừa tôi.” Joe thiếu gia chỉ vào máy thông minh, “Buổi chiều 3 giờ, chúng tôi tới đúng lúc.”

“Tìm hiểu mười phút hoàng kim đi!” Đám người bắt đầu chơi xấu.

“Cút, đó là quy của mà đám “lừa đảo” học viện pháp luật mấy người tạo ra, không liên quan gì đến tôi!” Joe cười mắng một câu.

Laura quay đầu nói: “Kha Cẩn, hắn ta nói cậu là “lừa đảo”, cậu cảm thấy thế nào?”

Joe: “…”

Cô nàng chỉ sợ thiên hạ không loạn này lại quay đầu hô lên với tầng hai: “Viện trưởng! Đại thiếu gia Joe nói tất cả chúng ta đều là “lừa đảo”!”

Yên Tuy Chi cười: “Tôi nghe thấy rồi.”

“Làm sao bây giờ?” Đám người bắt đầu ầm ĩ.

“Đuổi đi.”

Joe tiểu thiếu gia bị một đám bạn cũ đuổi đánh, Cao Lâm ôm chậu cây non khó khăn lách qua đám người, vừa chế giễu, vừa hô hào: “Nhường một chút, làm phiền! Cây này đụng một cái là sẽ rụng lá, đập vào mặt thì đừng trách tôi đấy!”

Cuối cùng Joe muốn tránh cũng không được, mệt muốn chết, khoác lên vai Kha Cẩn thở hồng hộc.

Đám người cũng không nghịch nữa, tốp năm tụm ba nói chuyện phiếm.

“Cậu định bao giờ nhận án?” Laura hỏi.

“Đã nói với luật sở rồi, tháng 4 trở về.” Kha Cẩn nói.

“Vậy thì quá tốt rồi.”

Laura cảm thán từ đáy lòng, lại quay đầu hỏi Joe: “Nghe nói gần đây cậu dọn đến chỗ Kha Cẩn?”

“Đúng.” Joe thiếu gia giải thích: “Gần đây lão hồ ly và quý cô Younis đang làm dự án, không chứa được công ty khác của tôi nhìn trộm bí mật thương nghiệp, mới đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể đi chiếm địa bàn của Kha Cẩn thôi.”

Laura xì một tiếng khinh miệt: “Lấy cớ, tôi vừa gặp chị cậu, lí do này vớ vẩn lắm.”

Joe hỏi Kha Cẩn: “Lí do này vớ vẩn sao?”

Kha Cẩn: “Ừm… tạm được.”

Joe: “Miễn cưỡng như thế?”

Kha Cẩn đổi giọng: “Không vớ vẩn, được lắm.”

Joe đại thiếu gia lập tức dựng thẳng sống lưng: “Đúng thế, người như tôi xưa nay không nói lời bịa đặt.”

Đúng lúc Cao Lâm ôm bồn cây đi qua, gió thổi lá cây, đập thẳng vào trên mặt Joe thiếu gia.

Bốp—

Cực kì vang dội.

Joe: “…”

Kha Cẩn sửng sốt, quay đầu bật cười.

Gió nhẹ xuyên qua bóng rừng trăm dặm, chim tước nhảy trên ngọn cây.

Mặt trời đẹp nhất của ngày xuân chiếu vào nơi này, thế là đường dài tràn đầy ánh sáng.