Edit: Bonnie
Án Ông lắc đầu là bản án đang được chú ý nhất Liên Minh hiện nay, hôm chính thức mở phiên toà là được thảo luận sôi nổi nhất.
Đây là một ngày dễ gây ra tranh cãi nhất, cũng là một ngày để thế lực khắp nơi dễ dàng lấy được ấn tượng tốt.
Từ sáng sớm, gần như là cứ cách mười phút các bản tin lại đổi mới một lần —
Sớm 8 giờ, một khoảng thời gian hoàng kim nhất.
Tập đoàn Manson đột nhiên tuyên bố, hôm nay lại mở rộng trung tâm trị liệu lây nhiễm lần nữa, phân phối ra một trung tâm chuyên cứu viện những người già neo đơn.
Brewer Manson nói: “Từ nay về sau, bất kỳ người nào ở bất kì chỗ nào cần giúp đỡ người già neo đơn, đều có thể kêu gọi trung tâm viện trợ, không cần nộp một đồng tiền nào. Chúng tôi hứa hẹn sẽ cung cấp cho cho những người già này phúc lợi chữa bệnh cao cấp nhất, an toàn nhất yên ổn nhất. Hi vọng những vụ án bi kịch như án Ông lắc đầu sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Một số người không rõ chân tướng lại vỗ tay khen hay, khen tập đoàn Manson lên tận trời.
Chỉ có mấy người Yên Tuy Chi có thể thấy rõ thâm ý ở phía sau.
Dùng cách của cô nàng Younis để nói: “Phiên dịch lại lời của hai anh em súc sinh kia cho mượt hơn, chính là từ nay về sau, chúng tôi có thể trắng trợn bắt người già, thậm chí còn không cần chủ động bắt, tự nhiên sẽ có quần chúng đơn thuần dễ bị lừa chủ động đưa người già vào trong tay chúng tôi.”
Hàng không Clift theo sát phía sau, tỏ ý sẽ chính thức đẩy ra tàu con thoi màu xanh, chuyên cung cấp cho những bệnh nhân già neo đơn, đồng thời cam đoan sẽ hợp tác với Y dược Tây Phổ và ngành nghề chữa bệnh của Manson.
Lại dùng cách của Younis để phiên dịch, chính là “một con rồng người cướp của.”
…
Có rất nhiều người nhân cơ hội này để thể hiện, kêu ộp ộp không ngừng giống ếch xanh sau cơn mưa.
Mà một bên được coi như là đang nắm được tin tức ngầm lớn nhất, lấy Dvor · Eweth, Younis, miễn cưỡng dẫn theo Joe, cầm đầu tập đoàn Xuân Đằng không hề có vẻ sốt ruột chút nào.
Bọn họ bình tĩnh đợi hơn một giờ.
9 giờ.
Đợi đến khi đám nhân vật phụ to to nhỏ nhỏ hát xong rồi, bắt đầu muốn nghỉ, lại có thêm một tin tức nữa được đưa ra…
Tập đoàn Xuân Đằng chính thức tuyên bố, kỹ thuật hiện nay đã có thể nghiên cứu ra thiết bị gen ứng dụng đạt tới phạm vcao nhất, bao gồm những chức năng như phân tích, dự đoán, mô phỏng, quay lại, trải qua thời gian điều chỉnh và sửa chữa dài dằng dặc, đêm qua đã được Y dược Liên Minh kiểm nghiệm và xét duyệt, sáng nay đã chính thức được đưa vào sử dụng, mở ra với tất cả các bệnh về gen.
Hiện nay có tổng cộng hai thiết bị như vậy, một cái ở trụ sở chính của bệnh viện Xuân Đằng, sau này sẽ được đưa vào toàn bộ hệ thống chữa bệnh.
Một cái khác vốn được cất giữ ở toà nhà Xuân Đằng, sáng nay đã chính thức dọn nhà, chuyển đến toà án tối cao Decama, sẽ chính thức khởi động vào 9 giờ sáng.
Tập đoàn Xuân Đằng tặng thiết bị này cho toà án tối cao, trên thực tế cũng là tặng cho toàn bộ hệ thống pháp luật, bởi vì kho số liệu sẽ được đồng bộ với sở cảnh sát và viện kiểm sát.
Từ hôm nay trở đi, mỗi một phiên toà đều sẽ không có bất kì nan đề nào về kĩ thuật gen nữa.
Ngoài ra, viện 7 Xuân Đằng nhẫn nhịn mấy ngày cuối cũng để lộ về phòng bệnh mã hoá, chính thức tuyên bố toàn bộ người bị hại của án Ông lắc đầu đã thoát khỏi nguy hiểm, đồng thời lần lượt tỉnh lại.
“Mặc dù bọn họ vẫn không thể đứng ở trên toà án, nhưng toàn bộ Liên Minh đều là ánh mắt của bọn họ, dân chúng sẽ chứng kiến chính nghĩa thay những người già này.” Dvor · Eweth nói.
Lão hồ ly tính thời gian cực hay, thế là tin tức của tập đoàn Xuân Đằng vẫn luôn được bàn tán đến tận trước phiên toà.
9 rưỡi.
Đoàn người Cố Yến, Yên Tuy Chi xuất hiện cửa toà án tối cao.
Một nhóm phóng viên lớn rất giống zombie, chen chúc vây lại, lại bị bảo vệ của toà án tối cao Decama đẩy về.
Luật sư Cố vẫn có dáng vẻ lạnh lùng như trước đây, giống như nổi tiếng hay vô danh, được chú ý hoặc không được chú ý chẳng có bất kì ý nghĩa gì với hắn vậy, hắn chỉ là tới để biện hộ mà thôi.
Hắn tháo nhẫn thông minh trên ngón út xuống, đặt với cả quang não lên trên băng chuyền để kiểm tra. Sau đó đứng ở một bên, vừa đeo lại nhẫn thông minh, vừa nhìn về phía Yên Tuy Chi.
Yên Tuy Chi đứng ở ngoài khu kiểm tra, liếc mắt cười một tiếng với hắn, dùng khẩu hình nói mấy chữ.
Lúc các phóng viên cầm máy ảnh lên thì đã bỏ qua câu thì thầm kia rồi, cứ như bị động kinh tại chỗ, đấm ngực dậm chân một hồi lâu.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp Cố Yến, cũng rất quen thuộc với tác phong của hắn, biết mình căn bản không hỏi ra cái gì, thế là cùng nhau đối hướng sang Yên Tuy Chi.
Mặc dù không ai dám trêu chọc vị đại lão này lung tung, nhưng với kinh nghiệm trước kia, nếu tâm trạng của viện trưởng Yên mà tốt, ít ra sẽ nói một hai câu.
Hôm nay tâm trạng anh cũng tàm tạm, thế là nhẫn nại nói: “Tôi? Bây giờ tôi không đi vào, trên thư ủy thác viết tên của luật sư Cố, không viết tên của thực tập sinh, không vào được cửa của luật sư biện hộ, hôm nay canh gác nghiêm ngặt lắm.”
Trong đó không biết là ai không sợ chết, tung ra một câu: “Ra mặt! Bắt cho đi!”, cố tình lại để Yên Tuy Chi nghe thấy được.
“Ồ?” Viện trưởng nở nụ cười sâu xa, “Sau đó lại cung cấp cho mấy người một đợt tài liệu, để mấy người tiếp tục bịa ra câu chuyện thiểu năng về quy tắc ngầm giữa thầy trò?”
Phóng viên: “…”
Viện trưởng thu lại nụ cười, lành lạnh nói: “Sao tôi lại thích mấy người thế nhỉ?”
Phóng viên: “… … …”
Hai bên luật sư lần lượt qua kiểm tra, đi vào phòng sẽ diễn ra phiên toà.
Bởi vì không chỉ có một bị cáo, lại thêm vụ án này rất được coi trọng, thẩm phán lại cho luật sư biện hộ mười phút, để bọn họ gặp đương sự một lần cuối cùng.
Lúc Cố Yến đến phòng gặp mặt, Horace Ji mới từ bệnh viện tới.
Buổi sáng gã vừa kiểm tra toàn diện theo quy định, không được ăn gì. Xét về mặt chủ nghĩa nhân đạo, cũng vì đề phòng xuất hiện tình trạng bị cáo ngất xỉu giữa đường, toà án đã cung cấp cho gã một bữa ăn dinh dưỡng trong phòng gặp mặt.
“Cậu còn có cái gì muốn hỏi tôi nữa không?” Horace Ji chậm rãi ăn, vẫn không quên phàn nàn, “Thức ăn dinh dưỡng ở đây chả ngon lành gì cả.”
Cố Yến đan tay đặt ở trên bàn, bình tĩnh nhìn gã, nói: “Kinh nghiệm trước đây cho thấy, không thích hợp hỏi vấn đề phức tạp vào thời điểm này, mà đơn giản thì không cần phải hỏi.”
“Không phải bình thường đến cuối cùng vẫn phải nói một câu sao…” Horace Ji lắc cái thìa, không biết nghe nói được từ đâu: “Cậu lại bảo tôi một lần cuối cùng, anh có tội hay là vô tội? Tôi học có giống không?”
Cố Yến nhìn gax một hồi, lãnh đạm nói: “Câu nói cuối cùng này chỉ áp dụng được với một số người, một số người lại không dùng được, anh thuộc về loại sau.”
“Thật sao? Như vậy xác suất người trước là người tốt lớn hơn, hay là người sau là người tốt lớn hơn?” Horace Ji có chút hứng thú.
Cố Yến không có trả lời những câu hỏi nhảm nhí này của gã.
Horace Ji nhíu mày, lại ăn mấy miếng nữa, “Nghe nói đã cứu được người bị hại của án Ông lắc đầu rồi, không có ai chết, cho nên vụ án này tối đa chỉ có thể phán 200 năm, nhốt ở ngục giam Trường Lâm của Decama?”
“Không ở Decama, sẽ bị dẫn đến hành tinh Xám. ” Cố Yến nói.
“Ặc…” Horace Ji ngẫm nghĩ, “Nhà tù ở hành tinh Xám khắc nghiệt lắm.”
Không biết gã nghĩ đến cái gì, yên lặng ăn vài miếng, lại xùy một tiếng nói: “Quá ác liệt… đó không nên là nơi tôi phải ở, tôi không muốn đến nơi đó.”
Cố Yến trầm mặc một lát, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Tôi đã nói rồi, anh sẽ không phải gánh chịu bất kì tội danh nào mà mình không cần gánh chịu.”
…
9 giờ 50, phóng viên ở lối vào phiên toà bàn tán ầm ĩ.
Lần này phiên toà sắp xếp rất nhiều ghế ngồi, để đảm bảo cho tất cả mọi người có thể chứng kiến giây phút công lý rõ ràng này mà còn phát sóng trực tiếp trên cả Liên Minh.
Tất cả thiết bị đều được kiểm tra một lần rồi mới được đưa vào toà án tối cao.
9 giờ 52, mấy chiếc xe sang trọng tiến vào bãi đỗ, anh em Manson bước vào cửa an ninh dưới sự bảo vệ của trợ lí và vệ sĩ.
Mấy giây sau, Clift cũng đến.
9 giờ 55 phút, gia tộc Eweth của tập đoàn Xuân Đằng đi vào toà án.
9 giờ 58 phút, luật sư hạng nhất của Liên Minh lần lượt bước vào phiên toà, đi đầu tiên là viện trưởng Yên Tuy Chi của học viện pháp luật đại học Metz.
59 phút, buổi gặp trước giờ xét xử kết thúc.
Horace Ji gần như đến đó cuối cùng, sau khi đã ăn xong miếng cuối cùng của bữa sáng. Cho dù như vậy, trước khi bị cảnh sát dẫn vào toà án, gã vẫn không quên xin một tờ giấy.
Gã đi vào ghế bị cáo trong lồng kính, lúc này mới lấy giấy lau miệng và ngón tay.
Cố Yến ngồi xuống ghế biện hộ, hơi nhìn về phía gã, đột nhiên nhíu mày lại.
Gần như trong cùng một nháy mắt, máy thông minh của hắn hơi rung lên, nhắc nhở hắn có tin nhắn mới.
Từ trước đến nay quy định của toà án rất chặt chẽ, tất cả người đến xem đều phải lấy hết những thiết bị có thể liên lạc trước khi vào, ngoại lệ duy nhất chính là luật sư.
Nhưng sau khi chính thức mở phiên toà, luật sư cũng cần khoá màn hình lại.
Cố Yến vốn định bỏ qua tin nhắn này, chờ sau khi phiên toà kết thúc sẽ xem, lại phát hiện người gửi là Hussey. Thế là liền tranh thủ chút thời gian cuối cùng mở ra—
Luật sư Cố:
Không phụ kỳ vọng, tôi đã tìm ra người có thói quen gấp giấy kia rồi.
Tôi không biết đây có phải người mà mọi người nói đến không… kẻ dọn đường? Nhưng lúc nhìn thấy ảnh chụp, đúng là tôi đã giật nảy mình.
Hy vọng anh có thể xem được trước khi bắt đầu phiên toà.
Không đúng, tôi cũng không biết xem được trước phiên toà có tốt với anh không nữa…
Sau một đống lời vòng vo, còn kèm theo hai bức ảnh, tuy có góc độ khác biệt nhưng lại cùng là một người.
Mái tóc ngắn màu đen, làn da màu lúa mạch. Gã có đôi mắt nâu, vẻ mặt bình tĩnh mà kiêu ngạo, nhưng lại có một vẻ đắc ý…
Rất nhiều người đều không xa lạ gì với khuôn mặt này.
Bởi vì giờ này phút này, kẻ đó đang ngồi trên ghế bị cáo.
Tên bây giờ của gã là Horace Ji, là đương sự của Cố Yến.
Cố Yến xem hết tin nhắn liền ngẩng đầu, chỉ thấy Horace Ji trên ghế bị cáo lau khóe miệng và ngón tay của xong xong, đang dùng cách rất đặc biệt mà Kha Cẩn từng nói để gấp tờ giấy kia lại, từng chút từng chút một.