Luật Sư Hạng Nhất

Chương 200




Edit: Bonnie

Xế chiều hôm đó, ngay lúc một số người đang để ý đến thật giả về thân phận của Yên Tuy Chi, uỷ ban quản lý di sản Liên Minh đưa ra một thông cáo.

Bên trong viết…

Thông qua toàn bộ chứng nhận thân phận, xác nhận là chính chủ.

Chính thức huỷ bỏ thông báo tử vong, chương trình chấp hành di sản kết thúc toàn diện. Sau khi nhận được yêu cầu của Yên Tuy Chi tiên sinh, phần đã chấp hành tiếp tục có hiệu lực, không cần rút về, không cần bồi thường, không cần bất kì thủ tục gì kèm theo.

Xin được thông báo.

Uỷ ban quản lý di sản Liên Minh, một nơi mà một khi tính sai, sẽ khiến cho đối phương phải táng gia bại sản. Mọi người đều biết, đám nhân viên ở đó vì để tránh có sơ suất, có mỗi việc chứng nhận thân phận thôi mà đã phải làm chín thủ tục liền, cấp bậc điên rồ có thể sánh bằng cảnh giới tối cao của toà nhà an toàn Liên Minh.

Nếu như ngay cả nơi này đều đã nói là chính chủ mà vẫn còn ai nghi ngờ, nhất định là có ý đồ gì đó.

Thế là khi thông báo vừa phát ra, tất cả những người nói này nói nọ đều biến mất trong nháy mắt.

Có chứng nhận chính thức như thế, các trang web truyền thông lập tức càng thêm không cần kiêng dè, ba hoa chích choè viết đủ thứ về câu chuyện chết đi sống lại kì diệu của viện trưởng nào đó.

Từ đêm qua đến rạng sáng nay, tin tức trên mạng mà thiếu gia Joe nhìn thấy nhiều nhất đều là như thế này:

Trang đầu tiên sẽ là kiểu chữ lớn, viết “Xác nhận thân phận viện trưởng Yên Tuy Chi của học viện pháp luật”, “Cách nói có người giả mạo hoàn toàn không có căn cứ!”

Sau đó còn có đủ loại suy đoán, như là rốt cuộc vụ án nổ là như thế nào? Vì sao Yên Tuy Chi có thể còn sống sót? Vì sao lại xuất hiện với thân phận thực tập sinh trong một khoảng thời gian?

Còn có những thứ xa xôi hơn, ví dụ như tài sản được được chấp hành thì được đưa đi đâu rồi? Có những ai được hưởng?

Thậm chí còn có mấy nội dung hóng hớt giữa những tin tức tính xem rốt cuộc tài sản của Yên Tuy Chi có bao nhiêu.

Ví dụ như “Luật sở Nam Lư của Yên Tuy Chi trước kia vui đến điên rồi”, “Đại học Metz cũng vui đến điên rồi, ảnh của Yên Tuy Chi đã được chuyển từ phòng cho danh nhân đã mất về nơi vốn có của nó.”

Joe không nhịn được chậc chậc cảm thán: “Gió chiều nào theo chiều đấy nhanh phết, giữa trưa còn đang bịa chuyện có người giả mạo viện trưởng cơ mà, bây giờ lại nói viện trưởng tốt thế này thế nọ.”

Younis đi ngang qua liếc xéo, nói: “Mày lại còn rảnh ngồi xem nữa? Không phải những phản ứng này đều nằm trong dự đoán rồi sao? Hai người trong cuộc kia, một người thì rất bình tĩnh, không thèm để chuyện nào vào mắt, một người nữa thì… ờm, đang đùa khỉ?”

“Em biết mà, em cũng đâu quan tâm nhiều. Em chỉ online xem viện trưởng diễn xiếc khỉ thôi.” Joe tiểu thiếu gia nói.

Hắn thu hồi những giao diện kia đi, nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn thời gian, nói với Younis: “Em và Kha Cẩn đến hoa viên trong thành một chút.”

“Chỗ luật sư Cố sao? Hẳn là có không ít phóng viên ngồi xổm ở đó nhỉ? Kha Cẩn chịu được sao?” Younis hỏi.

“Cậu ấy đã gần khôi phục hết rồi, không đến mức trông thấy mấy phóng viên liền không chịu được.” Nhắc đến chuyện này, Joe cũng cảm thấy phấn chấn.

Younis không nhịn được cười: “Cậu ta chịu được, mày đắc ý cái gì? Nhưng mà không phải trí nhớ của cậu ta còn đứt đoạn sai? Thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Joe nói, “Lúc cậu ấy vừa tỉnh lại còn không biết rõ có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy mấy tiêu đề doạ người như viện trưởng sống lại này thì rất mờ mịt. Không đến hoa viên trong thành, cậu ấy mới lại càng dễ có vấn đề hơn.”

Thật ra tình trạng khôi phục của Kha Cẩn không tệ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, giao lưu bình thường đã không có vấn đề gì rồi. Nhưng còn có một số chướng ngại nhỏ trong sinh hoạt, cho nên tạm thời ở chung với người nhà Eweth.

Thật ra chướng ngại về mặt sinh hoạt của cậu ta không phải ở năng lực, mà ở chỗ không nhớ rõ chuyện mấy năm nay.

Cuộc đời của cậu ta bị chia cắt thành hai thế giới, trước khi chưa bị bệnh, cậu ta sống trong thế giới bình thường, sau khi bị bệnh, cậu ta bị nhốt trong một thế giới hư ảo.

Bây giờ cái bình thường trở về, hư ảo lại quên mất.

Giống như nằm mơ thấy một cơn ác mộng rất dài, trong nháy mắt bị đánh thức sẽ không nhớ được nội dung giấc mơ.

Lâm Nguyên nói, có lẽ về sau sẽ từ từ nhớ ra, nhưng sẽ không hoàn chỉnh. Thật ra điều này rất bình thường, dù sao uống rượu cũng phải uống từng hớp, huống chi là tình huống như Kha Cẩn chứ.

Nhưng mà Joe không lo lắng, hắn nói với Kha Cẩn: “Đừng gấp, cũng đừng cảm thấy khủng hoảng, cậu có đầy đủ thời gian để từ từ suy nghĩ. Nếu thật sự không nhớ nổi có thể hỏi tôi, tôi không giỏi học thuộc lòng, nhưng trí nhớ về mấy chuyện này lại rất tốt, đều giúp ngươi nhớ kỹ hết rồi, cứ yên tâm.”

Thế là Kha Cẩn thật sự trầm tĩnh lại, rất nhanh đã tiến vào một loại trạng thái thuận theo tự nhiên, chỉ cần thấy được chuyện gì làm cậu ta mờ mịt, liền sẽ yên lặng nhìn về phía Joe, sau đó Joe sẽ ăn ý giải thích cho cậu ta nghe.

Tiểu thiếu gia rất vui vẻ chịu đựng chuyện này.

Không khí buổi sáng ở hoa viên trong thành rất trong lành, nhưng lại có hơi lạnh rét đậm.

Lúc Joe và Kha Cẩn lái xe tới, đã nhìn thấy có không ít truyền thông ngồi canh bên ngoài.

“Đều tới quay viện trưởng sao?” Kha Cẩn nhìn ngoài ra cửa sổ, hỏi.

“Còn có cả Cố nữa, dù sao chụp được ai cũng có thể viết được một bài.” Joe vuốt mặt, lái xe vào cổng.

Kha Cẩn trông thấy trên áo của mấy phóng viên còn dính sương, lại nói thầm: “Bọn họ không ngủ sao…”

Cậu ta đã không nói chuyện rất nhiều năm, cuống họng có chút yếu ớt, mỗi ngày nói được mấy câu sẽ bị khàn giọng, nghe vào giống như đang bị cảm. Nhưng bản tính của cậu ta vốn dĩ rất độc lập, một mặt biết tự chăm sóc mình, mặt khác cũng sợ người khác sẽ lo lắng.

Cho nên trước khi ra ngoài, cậu ta cẩn thận quấn khăn quàng cổ, che kín miệng mũi, để đỡ làm cổ họng bị thương nhiều hơn.

Kết quả xuống tầng liền phát hiện, Joe đã quen với việc chăm sóc nhiều năm, trong tay cũng cầm một chiếc khăn quàng cổ chờ cậu ta.

Lúc ấy tiểu thiếu gia có chút xấu hổ, ngây ngốc đứng ở đó.

Kha Cẩn nhìn thấy nét mặt của hắn ta, nói: “Tôi đang lo không tìm thấy khăn dày hơn đây.”

“Hai cái này đều giống nhau, không dày…” Lúc ấy tên Joe chày gỗ trả lời như vậy.

“…”

Thế là vì để chứng minh lời mình nói, luật sư Kha trẻ tuổi tốt bụng liền quấn cả hai chiếc khăn lên cổ, lại ngại phiền phức nên lúc lên xe cũng không cởi ra, xuống xe thì càng không.

Bọn họ dừng xe xong, đứng ở trước cửa nhà Cố Yến ấn chuông.

Gần như khi âm thanh vừa vang lên, cánh cửa đã mở ra. Một giọng nữ nhiệt tình dễ nghe la lên “Kha Cẩn” rồi lao ra cho hai người một cái ôm gấu.

“Laura?” Kha Cẩn kinh ngạc hỏi, “Cậu cũng tới thăm viện trưởng?”

Kết quả Laura nghe thấy người mình ôm ân cần hỏi thăm, lúc này bắt đầu khóc oà lên.

Khóc đến mức Kha Cẩn không biết làm sao, luống cuống tay chân, cuối cùng phải nhờ Joe đưa cô nàng này vào.

Tính cách của Laura giống nữ hiệp sĩ thẳng thắn thoải mái, cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh. Chờ Joe và Kha Cẩn vào cửa thay giày, cô đã thôi khóc, bám vào tủ đứng vừa lau nước mắt vừa nói: “Tôi đến thăm Cố Yến và viện trưởng, gần đây đang có gió bão, nên không yên tâm về bọn họ. Vừa vặn nghe Cố Yến nói hai người cũng tới, nên mới chờ ở cửa.”

“Bọn hị đâu rồi?” Joe hỏi.

“Hai phút trước vừa nhận được một cuộc gọi, hình như là phóng viên Bunche kia? Nói muốn tới bàn bạc với bọn họ tiếp theo nên đưa tin như thế nào, lại bị chặn ở cổng, nên bọn họ đã ra chỗ bảo vệ đón rồi.”

“Vậy xem ra hôm nay vẫn rất náo nhiệt.” Joe nói.

Laura gật đầu, lại quan tâm nhìn về phía Kha Cẩn: “Có người lạ đến đây, cậu không sao chứ?”

“Tôi không ổn sao?” Luật sư Kha mờ mịt hai giây, quay đầu nhìn về phía Joe.

Tiểu thiếu gia hết lòng giải thích: “Trước kia cậu khá để ý hoàn cảnh có người xa lạ, ừm… hơi hơi thôi, chỉ có một chút xíu ngẫu nhiên.”

Hắn ta dựng ngón tay lên thành một khe hở rất nhỏ, Laura lẳng lặng nhìn hắn ta, sau đó quay đầu trông thấy vẻ mặt vô tội của Kha Cẩn, liền không hề có nguyên tắc phụ họa: “Đúng, chỉ có một chút xíu.”

Kha Cẩn lẳng lặng nhìn bọn họ kẻ xướng người hoạ, một lát sau mới lắc đầu cười, cậu ta chôn nửa gương mặt vào trong khăn quàng cổ mềm mại, đôi mắt đen láy dịu dàng: “Hai người lại bắt tay nhau trêu tôi.”

Lúc này Laura mới chú ý tới cái khăn quàng cổ nặng nề kia, không nhịn được hỏi: “Sao cậu lại quàng hai cái khăn vậy?”

Kha Cẩn ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “…Dưỡng sinh đi.”

“Đây là phương pháp dưỡng sinh ai dạy cậu?”

Kha Cẩn yên lặng nhìn Joe.

Laura: “Cậu ấy vừa tỉnh cậu liền gây hoạ?”

Joe: “…”

Không lâu sau Yên Tuy Chi và Cố Yến đã trở lại, đồng thời còn dẫn cả Bunche và học trò Hussey của ông ta về. Mặc dù Kha Cẩn không biết hai người bọn họ, nhưng bọn họ lại biết Kha Cẩn!

Nói chính xác, đa số phóng viên ở Liêm Minh đều biết Kha Cẩn, dù sao đây cũng là một người từng gây ra sóng gió năm đó. Mọi người đều biết những năm gần đây tình trạng tinh thần của cậu ta không tốt, được Joe bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, rất ít lộ mặt trước truyền thông, muốn gặp một lần cũng không dễ dàng, chứ đừng nói chi là ở cùng một phòng như thế này.

Kinh khủng nhất chính là, mẹ nó thế mà luật sư Kha này cũng khoẻ lại rồi!

Bunche hò hét trong lòng, đây đâu phải buổi tụ tập của thầy trò chứ, mẹ nó đây chính là một phòng tin tức di động hình người!

Nếu như là trước kia, kiểu gì ông ta cũng phải tuồn ít thông tin ra ngoài.

Nhưng bây giờ đã khác, qua lại với mấy người Yên Tuy Chi nhiều lần như vậy, thật ra ông ta đã tìm lại được lý tưởng năm đó, giống như… đột nhiên thanh thản không ít, không còn chỉ vì cái trước mắt như vậy nữa.

Bởi vì ông ta đã bất tri bất giác lấy lại sự thờ ơ, không còn muốn tìm tòi nghiên cứu những chuyện không đúng lúc nữa, ông ta đã biến từ một thành viên trong đám phóng viên ngồi xổm ở ngoài cửa thành một vị khác quang minh chính đại vào nhà, còn được hưởng thụ một bữa trưa phong phú với mọi người.

Cả ngày hôm nay, mỗi người ở đây đều rất vui vẻ.

Nhưng mà trong đó vẫn xảy ra một đoạn nhạc đệm nho nhỏ—

Trong lúc trò chuyện về việc đăng tin lần tiếp theo với Bunche và Hussey, Yên Tuy Chi thuận tay mở hai tệp ảnh lưu trong máy thông minh ra. Đây là đống ảnh và video lấy được trong máy hai vị phóng viên lần trước, bao gồm tấy cả những việc lớn nhỏ xảy ra mấy năm nay.

Sau khi trưng cầu ý kiến của hai phóng viên, anh liền gửi chúng cho Joe.

Gần đây Joe tiểu thiếu gia đang thử giải thích cho Kha Cẩn về chân tướng mọi chuyện mấy năm nay, chỉ thiếu hình ảnh và video bổ sung, hai file này vừa lúc có thể bù vào.

Joe vốn định tự mình sàng lọc trước, không ngờ Kha Cẩn lại rất hứng thú với hai file này, không chờ hắn ta ngăn cản đã mở ra xem.

Bunche và Hussey thích ghi chú cho bức ảnh, Kha Cẩn vốn rất thông minh, nhìn ghi chú liền hiểu, mấy bức ảnh này có thể giải thích một vài chuyện đã xảy ra.

Cho nên cậu ta liền yên lặng nghiêm túc ngồi xem, thỉnh thoảng mới nhỏ giọng hỏi Joe vài câu.

Mãi đến một lúc sau, cậu ta mới nhẹ nhàng “a” một tiếng.

“Sao thế?” Đám người ngồi trên ghế sô pha xung quanh đều nhìn về phía cậu ta.

“Người này…” Kha Cẩn chần chờ một lát, chia sẻ màn hình, một đoạn video mà cậu ta đang xem liền hiện ra ở trước mặt mọi người.

Đoạn video này không xa lạ gì với Yên Tuy Chi và Cố Yến, trước đó họ họ đã từng xem, là dùng từ khoá về kẻ dọn đường, hình xăm Át bích và nốt ruồi sau cổ để tìm kiếm.

Đó là video mà Hussey quay được sau khi án nổ xảy ra. Nội dung là một cảnh bắt giữ, cảnh sát giải nghi phạm từ trên tầng xuống, bên cạnh là người đứng xem, mà xa hơn chút nữa có quán đồ ăn sáng, “kẻ dọn đường” ngồi trong đó, đưa lưng về phía ống kính, không nhanh không chậm đã ăn hết bữa sáng.

Lúc này Kha Cẩn đang chỉ vào kẻ dọn đường chỉ để lộ bóng lưng chứ không nhìn thấy toàn mặt kia.

Yên Tuy Chi nhìn chằm chằm mọi hành động của kẻ đó trong video, hỏi Kha Cẩn: “Người này sao vậy?”

Theo bọn họ biết, Joe còn chưa nói với Kha Cẩn quá nhiều việc liên quan đến anh em Manson, ít nhất là còn chưa nhắc đến kẻ dọn đường, mà chính Kha Cẩn lại quên đi quá nhiều chuyện. Cho nên… bây giờ cậu ta chọn trúng người này video, nhất định có lý do gì khác.

Kha Cẩn kéo video về sau một đoạn, trong video kẻ dọn đường vừa ăn sáng xong, rút giấy trên bàn ra lau miệng, sau đó gấp giấy mấy lần, để xuống bên cạnh cái bát.

“Có thể trông thấy gã đang gấp giấy không?” Kha Cẩn hỏi.

Đám người gật đầu.

“Có lẽ kiến thức của tôi hơi hạn hẹp, nhưng thói quen gấp giấy và cách gấp này rất đặc biệt. Trước lúc này tôi cũng đã thấy có người làm như vậy, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau, cùng đến từ một chỗ.”

“Chỗ nào?”

“Cô nhi viện Milan ở Decama mà tôi từng sống trước khi trưởng thành.” Kha Cẩn nói.

Đám người liếc nhau.

Trùng hợp, theo bọn họ biết, kẻ dọn đường cũng từng sống ở cô nhi viện đó.

Kha Cẩn nhớ lại: “Cô nhi viện Mila rất lớn, có rất nhiều hộ lý, bình thường một hộ lý chỉ có thể trông coi bốn năm đứa trẻ, nhỏ là hai người, lớn thì từ hai đến ba người. Có một dì hộ lý, có lẽ là mắc bệnh thích sạch sẽ và chứng ám ảnh cưỡng chế, cho rằng sau khi cơm nước xong không thể vo viên khăn lau miệng ném ở trên bàn, như thế là không lễ phép, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của người ngồi cùng bàn. Cho nên bà ấy yêu cầu những đứa trẻ mà mình chăm sóc phải gấp phẳng khăn tay theo cùng một kiểu, đặt ở trên bàn, phải bảo đảm người khác nhìn thấy mặt sạch sẽ phẳng phiu nhất, bà ấy gọi đây là phép lịch sự cao cấp.”

Cậu ta dừng một chút, nhíu nhíu mày, lại thêm một câu: “Trí nhớ của tôi không tốt, mấy năm qua đã không nhớ rõ, nhưng ở trong những chuyện tôi có thể nhớ lại, người gấp khăn giấy sau bữa ăn kia… tên là Li · Connor.”

Sắc mặt của mọi người ở đây đều biến đổi.

“Đúng, chính là đương sự khiến tôi bối rối thật lâu đó.” Kha Cẩn nói, “Nhưng mà mọi người không cần lo lắng nhìn tôi như vậy, tôi đã không phải bệnh nhân rồi.”

Thấy Kha Cẩn đúng là không biến hóa cảm xúc rõ ràng, lúc này Yên Tuy Chi mới bắt đầu nghĩ lại.

Anh chưa thật sự gặp được kẻ dọn đường kia, nhưng có thể thấy được tính cách của đối phương thông qua các manh mối.

Bản chất của kẻ dọn đường kia là tự ti, từ nhỏ đã phải sống trong trại mồ côi và cô nhi viện, đó là một… trải nghiệm nhục nhã đối với gã. Nhưng gã cũng không chán ghét cô nhi viện hay là viện mồ côi, mà cho rằng cuộc sống đó là hèn hạ, gã chán ghét hèn hạ. Cho nên gã mới có thể thản nhiên tiếp nhận thân phận “kẻ dọn đường”, bởi vì khi nắng giữ cuộc sống của người khác đến khi chết, gã sẽ có loại cảm giác cao thượng.

Trước kia Yên Tuy Chi không cho rằng kẻ dọn đường sẽ giữ lại thói quen của cô nhi viện, nhưng nghe Kha Cẩn nói vậy, anh đã thay đổi suy nghĩ.

Bởi vì vị hộ lý kia nói “đây là phép lịch sự cao cấp”, mà lấy tính cách của kẻ dọn đường, gã thật sự có thể duy trì thói quen đó chỉ vì một câu nói, cho dù gã đã thay đổi bao nhiêu gương mặt.

Laura khó hiểu hỏi: “Có phải bây giờ chúng ta đã có hết những thứ cần có, chỉ thiếu… người kia?”

Cố Yến gật đầu: “Ừm.”

Bây giờ những chứng cứ mà bọn họ có, gần như có thể xuyên thành một sợi dây hoàn chỉnh, nếu như có thể bắt được kẻ dọn đường, vậy sẽ có thể nắm được tất cả, ngồi đợi công lý sáng tỏ.

Lúc mọi người ở đây đang trầm ngâm suy tư, Hussey ở bên cạnh hơi thẹn thùng giơ tay: “Tôi… Tôi đã chụp được người như thế này.”

“Cậu chụp được?”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người cậu phóng viên trẻ tuổi.

“Có một lần, tôi thích chụp những người và chuyện đặc biệt trong cuộc sống.” Hussey không biết cách giải thích lắm, “Dù sao… đã chụp được là tôi sẽ có ấn tượng.”

“Khá lắm!” Lúc này Bunche chính là tay già đời, nhìn vẻ mặt của mọi người một cái, liền biết có chuyện lớn. Ông ta vỗ lưng Hussey, hỏi: “Ảnh đâu? Còn không?”

Cố Yến lại giơ máy thông minh của mình lên: “Tôi không nhìn thấy bức ảnh như vậy trong máy cậu.”

“Bởi vì những cái đó quá nát, tôi sợ ảnh hưởng đến công việc bình thường, cứ cách một khoảng thời gian sẽ chuyển chúng sang lưu ở chỗ khác.” Hussey nói, “Có thì có, hơn nữa hẳn là mới chụp được trong năm nay, nhưng tôi cũng nhớ không nổi cụ thể là ngày nào, không ở trong máy thông minh, tôi phải trở về tìm một chút.”

“Lúc nào có thể tìm được?”

“Cái này rất khó tìm theo từ khoá được, nếu thật sự phải lật từng bức ảnh, có thể sẽ mất chút thời gian.” Hussey ngẫm nghĩ nói, “Hai ngày đi, hai ngày sau tôi tìm được sẽ gửi cho mọi người.”