Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Yên Tuy Chi híp mắt tỉnh lại, vô ý thức đưa tay ra dò xét hai lần, phát hiện bên cạnh rỗng tuếch.
Mở mắt ra, tụt huyết áp khiến anh phản ứng hơi chậm, mờ mịt hai giây mới chống người dậy nói: “Cố Yến?”
Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai trả lời.
Yên Tuy Chi sửng sốt, tỉnh táo trong nháy mắt.
Đồng hồ trên tường thể hiện thời gian ở khu Pháp Vượng là 4:32 rạng sáng, ngoài cửa sổ một vùng tăm tối, bóng đêm vẫn chưa tan.
Yên Tuy Chi nhíu mày lại, đứng dậy kéo cửa phòng ra.
Bên trên hành lang không phải ánh đèn sáng lạnh quen thuộc, lại còn bị ảnh hưởng bởi tụt huyết áp, anh nheo mắt lại, đưa tay che đi ánh sáng, trong nháy mắt không biết mình đang ở chỗ nào.
Thẳng đến khi trông thấy Cố Yến đứng bên trên cầu thang, tay ấn tai nghe, thấp giọng nói chuyện, lúc này mới nhớ tới đây không phải là biệt thự của Cố Yến, mà là văn phòng tầng hai của Nam Thập Tự.
Tối hôm qua bọn họ xem tài liệu vụ án đến khuya, liền ngủ ở văn phòng.
Logo bên cạnh tai nghe của Cố Yến cực kì quen mắt.
Yên Tuy Chi giơ tay lên, trên màn hình cảm ứng của nhẫn thông minh hiện ra là đang trò chuyện với bác sĩ Lâm Nguyên.
Anh không nhịn được bật cười.
Trong văn phòng có trải thảm, anh không lập tức lên tiếng, mà ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa.
“Ừm, ở văn phòng.” Cố Yến nói, “Hai ngày nay thầy ấy ngủ không được tốt lắm, vừa ngủ chưa đến một giờ.”
Chắc đầu bên kia Lâm Nguyên nói cái gì đó.
Cố Yến lại nói: “Được, làm phiền.”
Nói xong, trên màn hình màn hình máy thông minh hiện ra bên phía Lâm Nguyên đã tắt máy.
Yên Tuy Chi thu màn hình về, lúc này mới từ phía sau lưng đi qua sờ tai Cố Yến, “Lấy trộm tai nghe của tôi, nghe trộm điện thoại, hả?”
Cố Yến sững sờ, quay đầu nhìn anh: “Sao lại tỉnh rồi, làm ồn đến thầy sao?”
Nhờ phúc của Lâm Nguyên, xung đột sửa đổi gen dẫn đến phản ứng đau đớn đã được tiêu trừ đến mức có thể xem nhẹ, không ảnh hưởng tới suy nghĩ và sinh hoạt bình thường của Yên Tuy Chi.
Nhưng còn có một số ảnh hưởng lưu lại — trạng thái ngủ của anh rất kém cỏi.
Vất vả lắm ba giờ mới ngủ được, cho nên Cố Yến không hy vọng có bất kỳ tiếng động gì đánh thức anh.
“Không.” Yên Tuy Chi lắc đầu: “Hiệu quả cách âm rất tốt, vừa rồi gọi cậu không thấy trả lời, suýt nữa cho rằng anh em Manson không kìm nén được đến đào góc tường của tôi.”
Cố Yến vịn lan can, tùy ý hất cằm về một hướng nào đó bên ngoài, “Gần đây luôn có phóng viên gác đêm, anh em Manson còn không chưa mức lỗ mãng như thế.”
“Đúng là chưa đến mức.” Yên Tuy Chi nói, “Chỉ là tôi mới dậy không phản ứng kịp mà thôi, quan tâm sẽ bị loạn. Lâm Nguyên gọi đến nói cái gì?”
“Hắn ta dùng thiết bị phân tích dự đoán hướng đi phát triển của đoạn gen, phát hiện ra một vài thứ, hy vọng chúng ta đi qua đó nhìn một chút.”
“Thứ gì?” Yên Tuy Chi hỏi, “Hắn ta còn úp úp mở mở sao?”
“Không phải úp úp mở mở. Thiết bị vẫn còn đang phân tích, hắn ta gọi để chứng thực một vài chi tiết trước thôi.” Cố Yến nhìn thời gian, “Ngủ tiếp một lát nữa nhé?”
Yên Tuy Chi lắc đầu, “Không ngủ nữa, lạnh — được rồi, quá lạnh. Tôi xuống phòng trà bên dưới ăn chút gì lót bụng đã.”
Vừa nói xong, anh liền phát hiện Cố Yến hơi nhíu mày lại.
“Sao thế?” Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến nói: “Không có gì, nuôi lâu như vậy, cuối cùng một vài người cũng đã biết chủ động tránh cái lạnh, cho dạ dày một đường sống rồi, tôi rất vui mừng.”
“Vâng, để cậu quản thành cụ già luôn.” Yên Tuy Chi tức giận chìa tay ra, “Trả tai nghe đây.”
Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang.
Yên Tuy Chi mở thùng giữ nhiệt trong phòng trà tìm một cái bánh ngọt, Cố Yến tựa ở bên quầy bar rót cho mình một cốc cà phê.
Cửa phòng trà đang mở, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân bình bịch.
Hai người sững sờ, nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy một nữ quỷ tóc tai bù xù… một quý cô loạng choạng bước vào.
“Fizz?”
Thấy nữ quỷ sắp va vào tủ lạnh, Cố Yến đưa tay cản lại, “Sao cô lại ở đây?”
Cô Fizz phản ứng chậm ba giây, cuối cùng đuổi chạy một nửa cơn buồn ngủ, gãi đầu sống dở chết dở hừ hừ nói: “Tăng ca…”
“Không phải hôm qua cô đã lái xe về sao?” Thấy cô lục lọi trong tủ lạnh, Yên Tuy Chi thuận tay nhét vào tay cô một cốc sữa bò vừa ấm.”
“Đừng nói nữa…”
Fizz uống ừng ực ừng ực xong nửa cốc, làm động tác cảm ơn với Yên Tuy Chi.
“Không phải hôm qua truyền dịch làm mất thời gian sao, còn chưa làm xong việc nữa.” Cô ngáp một cái rõ to, cầm cốc sữa bò nói: “Lúc đầu muốn mang về làm, kết quả phát hiện quên chuyển tài liệu vào máy thông minh, nên lại phải vòng về.”
Cô chán nản “haiz” một tiếng, “Bị sốt rất dễ làm hỏng đầu óc.”
Quý cô này đội mái tóc bù xù uống xong một cốc sữa bò, lúc này mới kịp phản ứng hỏi: “Sao hai ngươi cũng không đi về vậy? Lại là vụ án kia à?”
Yên Tuy Chi nói: “Đúng vậy, dù sao văn phòng có ăn có uống, ở một đêm cũng không lỗ.”
“Có lí.” Fizz lại xoa vai, “Chỉ là ngủ ở ghế sô pha không thoải mái lắm, Nếu có cơ hội tôi sẽ phải khóc lóc om sòm với văn thư, nhanh chóng mở một căn phòng nghỉ trong phòng làm việc. Mấy luật sở nhỏ khác còn có, thế mà chúng ta lại không có, quá keo kiệt.”
Cố Yến: “Nếu tôi nhớ không nhầm, cô từng nói với với Adams rồi mà?”
“Ừ, đúng.” Fizz hừ một tiếng, “Anh đoán anh ta trả lời thế nào?”
“Hửm?”
“Anh ta nói, phải xem có đáng để chuẩn bị phòng nghỉ hay không, điều đó được quyết định bởi bên trong luật sở có bao nhiêu kẻ độc thân, anh xem Nam Lư có nhiều luật sư độc thân nhất, cho nên họ xứng đáng có nhiều phòng nghỉ nhất.”
Từng làm luật sư độc thân ở luật sở Nam Lư – Yên Tuy Chi: “…”
Fizz thấp giọng, hất cằm lên, bắt chước giọng điệu lúc trước của Adams, “Luật sư có gia đình bình thường đều không tăng ca ở văn phòng, cô nhìn xem, trên tầng có mấy luật sư còn độc thân đâu?”
Cô duỗi ra một ngón tay, lắc lắc trước mặt Cố Yến: “Một người, chỉ có một luật sư Cố thôi.”
Cố Yến: “…”
Cô nàng này bắt chước xong, lại làm vẻ mặt khóc tang gào một tiếng, “Tôi nói với anh ta, đừng quên dưới tầng còn có một người là tôi, huống hồ không phải chính Adams cũng là một kẻ FA sao, vậy mà còn có mặt mũi chế giễu người khác.”
Cố Yến vốn muốn nói, luật sư có gia đình ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn theo gia đình tăng ca ở văn phòng, nhưng nhìn vẻ mặt khóc tang cứ như thật của cô nàng này, với lòng cảm thông dành cho bạn bè, luật sư Cố tạm thời giữ lại cho cô một cái mạng của cẩu độc thân.
Đơn giản lấp đầy bụng, cơn tụt huyết áp của Yên Tuy Chi mới hòa hoãn lại, anh thu thập đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện với Cố Yến.
Fizz ôm một cốc cà phê mới pha, hỏi bọn họ: “Đi về à?”
“Đi bệnh viện.” Yên Tuy Chi nói.
“Hai người không ngủ được, chuyên gia cũng không ngủ sao?” Fizz tưởng bọn họ đi tìm chuyên gia điều tra tình trạng sinh lý của đương sự.
Yên Tuy Chi cũng không giải thích nhiều, chỉ lắc máy thông minh nói: “Chính là chuyên gia gọi điện đến đánh thức bọn tôi.”
“Ông trời của tôi ơi, đều là người sắt cả. Vậy hai người chú ý một chút, lúc tôi trở về còn thấy có phóng viên ngồi xổm bên ngoài luật sở đấy.” Fizz phất phất tay với bọn họ, vẫn ngáp một cái thật dài, nước mắt rưng rưng đi về phòng làm việc của mình, “Tôi lười vận động, đi ngủ một giấc chờ ngày mai chấm công đây.”
5 giờ sáng.
Cố Yến và Yên Tuy Chi gần như căn đúng thời gian đi vào phòng thí nghiệm của Lâm Nguyên.
Bác sĩ Lâm đang rửa mặt ở vòi nước của phòng thí nghiệm, thấy bọn họ đến, để cả khuôn mặt vẫn còn nhỏ nước gõ một chuỗi chữ cái lên “bàn phím ảo”, tiếp theo đưa màn hình của thiết bị phân tích ra cho bọn họ xem, “Nhìn đi!”
Hai vị đại luật sư thấy được sách trời đầy màn hình: “…”
“Học thuật có chuyên công(*).” Yên Tuy Chi tức giận nói, “Làm phiền dùng tiếng người phiên dịch một chút.”
(*) Trích từ câu “Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công” của Hàn Dũ (là một tác gia kiệt xuất thời Đường). Nghĩa là “Biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa”.
Lâm Nguyên kịp phản ứng, ha ha hai tiếng, cho bọn họ xem một đồ thị trước: “Cái điểm ở giữa này, đại diện cho đoạn gen lấy được trong cơ thể anh. Anh nhìn mấy đường nét đi ra từ chỗ này đi, đây chính là hướng phát triển của đoạn gen đó dưới những điều kiện khác biệt… Phải hình dung cái mà anh em Manson muốn làm như thế nào nhỉ, tạm thời gọi là ‘Thuốc cấm gen’ đi. Muốn phát triển thành thuốc cấm gen, chỉ có mấy con đường như thế.”
Hắn ta lại chỉ vào mấy điểm trên mỗi đường, giải thích: “Những điểm này đại diện cho những kết quả tương đối ổn định sẽ xuất hiện trong quá trình nghiên cứu, điểm phổ biến chính là thành quả mang tính giai đoạn. Dù sao không có khả năng một lần là xong mà.”
Hai người gật đầu.
“Ý của cậu là, nghiên cứu mà anh em Manson làm mấy năm nay, bao gồm cả những kết quả vào những thời kỳ khác nhau, đều ở trên biểu đồ này?” Yên Tuy Chi hỏi.
Lâm Nguyên gật đầu, “Đúng. Đương nhiên, bọn họ đi theo một đường trong đó, có lẽ ở giữa sẽ có khó khăn, lại lệch sang một đường khác. Nhưng cũng có thể coi như đều ở trong này.”
“Thiết bị này cũng thật lợi hại, nếu 30 năm trước có thể tạo ra được, chắc hẳn Manson đồng ý bỏ ra giá trên trời để có nó.”
Lâm Nguyên sờ lên góc thiết bị như con trai con gái mình, “Bảo bối cục cưng này là do Xuân Đằng bỏ ra gần ba mươi năm lặng lẽ tạo nên.”
Hắn ta cảm khái xong, lại nghiêm mặt nói: “Sau khi có được dự đoán về những con đường này rồi, tôi lại dùng những số liệu này để xây dựng lên mô hình đoạn gen.”
“Tương đương với việc mô phỏng kết quả có thể xảy ra của mỗi giai đoạn?”
“Không sai!” Lâm Nguyên nói, lại ấn mở một biểu đồ khác, “Sau đó tôi dùng những bản mô phỏng đoạn gen kia để so sánh, vì không để đánh rắn động cỏ, tôi dùng số liệu của kho nội bộ bệnh viện Xuân Đằng, bao gồm tất cả những người đã từng kiểm tra gen ở bệnh viện Xuân Đằng.”
Kiểm tra gen cũng không phải được tổ chức thường xuyên, nhưng bệnh nặng khó giải quyết liên quan đến việc này, cần có người nhà hoặc người giám hộ của bệnh nhân đồng ý.
Giống như việc lây nhiễm lần này, cũng kiểm tra từng người sau khi thông báo cho từng bệnh nhân.
Đương nhiên, cũng có người đặc biệt chủ động đến xin kiểm tra, ví dụ như Yên Tuy Chi.
“Đây là kết quả so sánh ban đầu.” Lâm Nguyên mở giao diện kết quả ra, “Kho số liệu quá lớn, vẫn còn đang tiếp tục so sánh. Đây là kết quả so sánh theo thời gian từ nay về trước. Cho nên những cái nhảy ra đầu tiên chính là kiểm tra gần đây nhất, hai người có cảm thấy thông tin rất quen mắt không?”
Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn từng thông tin được đưa ra kia.
“Nào chỉ là quen mắt, mấy giờ trước còn được nhìn thấy trong hồ sơ mà.”
Tất cả bọn họ đều là người bị hại của án Ông lắc đầu.
Căn cứ vào những chứng cứ ở hiển trường mà cảnh sát điều tra ra, cùng với biểu hiện mỗi lần lấy lời khai của kẻ tình nghi số 1, người bị hại của án Ông lắc đầu có là ngẫu nhiên, gần như đều là những người già không nơi nương tựa, có mất tích cũng sẽ không được phát hiện ngay.
Mà sở dĩ kẻ tình nghi giam những người già này lại một chỗ, là vì để tiện cung cấp cho thí nghiệm thuốc phạm pháp.
Đây cũng là thứ mà đại chúng được biết cho tới nay.
Nhưng kết quả so sánh này của Lâm Nguyên nói rõ, trong cơ thể những người già bị hại này đều có đoạn gen không bình thường, ăn khớp với một kết quả của giai đoạn nào đó mà Manson nghiên cứu. Mà kết quả cho thấy, thời gian tồn tại của những đoạn gen này dài tới hơn mười năm, mấy tháng gần đây mới có dấu hiệu sinh động.
“Cho nên, án Ông lắc đầu… căn bản không phải tìm người ngẫu nhiên để thí nghiệm thuốc quy mô nhỏ, mà là nhà Manson mượn vụ án này để tiêu hủy chứng cứ hiện ra sau hơn mười năm?” Lâm Nguyên kinh hãi suy đoán.
“Không chỉ vậy.” Cố Yến nói, “Nhưng mà vẫn phải cái quan luận định(*).”
(*) Cái quan luận định: đậy nắp hòm (quan tài) rổi mới có thể khen chê hay dở. Ý là muốn khen chê hay phê phán một người nào đó thì đừng vội kết luận.
Nếu như việc này cứ được kết án như vậy, kẻ tình nghi bị định tội, bị bỏ tù. Từ nay về sau khi nhắc lại những người bị hại này, dù có điều tra thêm được dấu vết gì trên người họ, cũng sẽ chỉ được nhận định là “kết quả của thí nghiệm nghiên cứu thuốc phạm pháp lúc trước”, chứ không liên quan gì đến Manson.
Mười phút trôi qua, thông tin của người bị hại đã chiếm hết cả màn hình, mãi mà không có cái tên mới xuất hiện.
Ngay khi bọn họ định thu hồi tầm mắt, thảo luận về án Ông lắc đầu trước, dưới cùng màn hình đột nhiên xuất hiện một thông tin mới.
Ánh mắt của ba người đều dừng lại trên thông tin kia —
Kết quả trùng khớp 303
Tên họ: Kha Cẩn