Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Con người nha, vào lúc quan trọng luôn có vài hành động tiềm thức của đà điểu.
Quý cô Laura rất điển hình.
Cô trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi lâu như bằng một thế kỷ vậy, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Cậu đang cố ý dọa tôi đúng không?”
Kinh hãi quá độ, cổ họng cô như bị nứt ra, giọng nói cực kì nhẹ.
“Cậu —” Cô hắng giọng, muốn khiến khí thế của mình không yếu đi, “Có phải bởi vì tối hôm qua tôi không hỏi mà đã bóp má cậu, lại đùa cậu nhiều lần như vậy, cho nên bây giờ cậu bắt đầu đùa tôi không?”
Logic này giống như đã được thành lập.
Quý cô Laura càng nói càng cảm thấy có khả năng, thành công cho mình một mũi tiêm chấn định, sắc mặt dần dần khá hơn một chút.
Yên Tuy Chi: “…”
Anh cũng đã nói với Laura rồi, hy vọng cô sẽ quên đi một màn hôm qua, kết quả hôm nay cô nàng xui xẻo này cứ nhất định phải nhắc lại một lần.
Không phải tìm đường chết, thì chính là đang chạy trên đường tìm cái chết, ngày này mạnh hơn ngày khác. Đây đúng là chuyện mà Laura có thể làm được.
Yên viện trưởng bội phục gật đầu.
Ngôn ngữ tay chân cực kì tinh thâm, quý cô Laura đáng thương lý giải sai ý nghĩa của cái gật đầu này.
Cô như túm được một cọng cỏ cứu mạng, lập tức thở ra một hơi thật dài: “Đúng không? Là cố ý làm tôi sợ sao, tôi đã nói rồi… nhưng tôi không thể không thừa nhận cậu dọa rất thành công. Vừa rồi tim tôi còn ngừng đập kìa!”
“Bây giờ lòng bàn tay cũng toàn mồ hôi.” Laura chìa hai cái móng vuốt ra, đúng thật là sáng lấp lánh.
Tố khổ có bằng có chứng, Yên Tuy Chi cũng có chút không đành lòng.
Anh đi đến cạnh bàn ăn, tùy ý đặt bát lên đó, kéo ghế ra ngồi đối diện với Laura.
Anh đang nghĩ nên nói thế nào mới uyển chuyển hơn, mới có thể giảm được sự kích động cho cô nàng này.
Nhưng Laura có sở trường tìm đường chết căn bản không cho anh cơ hội —
Cô rút giấy sát khuẩn ra lau tay mình, lại nhìn Yên Tuy Chi: “Được, dọa cũng đã dọa rồi, cũng đã trả thù được rồi. Bây giờ không đùa nữa, tôi nên gọi cậu là gì?”
Yên Tuy Chi đan hai tay đặt trên mặt bàn, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, “Được, không đùa nữa.”
Anh ngẫm nghĩ, nói: “Tên đầy đủ chắc cô cũng không thể gọi được rồi, hoặc cứ gọi theo thói quen trước kia của cô đi, thầy hoặc giáo sư, tùy ý.”
“… … … …”
Giáo sư Yên đã dùng chất giọng dịu dàng nhất, nhưng vẫn vô dụng như cũ.
Nhìn trạng thái cứng đơ này, có lẽ tim của quý cô Laura lại ngừng đập rồi.
Cố Yến cũng kéo ra một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Yên Tuy Chi, bình tĩnh bổ sung một câu: “Thầy không được, gọi giáo sư đi.”
“…”
Yên Tuy Chi tức giận nhìn về phía hắn.
Rốt cuộc Joe cũng bỏ chăn ra, ngồi thẳng người, vội ho một tiếng nói: “Hoặc gọi viện trưởng giống tôi á.”
Phản ứng của bọn họ đã hoàn toàn xác nhận thân phận của Yên Tuy Chi.
Không khí lại khiến người ta ngạt thở một lần nữa.
Nhìn sắc mặt Laura —
Không nhìn được, quý cô Laura đã quay mặt đi rồi, hoàn toàn ngỏm.
Ngỏm không đến năm giây, bỗng nhiên cô lại nổ xác.
“Khoan, chờ một chút! Cậu làm gì đó?” Joe cách cô gần nhất, lanh tay lẹ mắt bắt lấy cô.
Laura: “Tìm dây thừng.”
“Tìm dây thừng?” Joe thiếu gia không hiểu, “Cậu tìm dây thừng làm gì?”
Laura: “Treo ngược.”
Joe: “…”
Hắn ta đột nhiên cảm thấy quỳ gối trên máy chạy bộ lúc trước cũng không có gì mất mặt, nhìn xem, còn có người muốn biểu diễn tự sát đây này.
“Đừng quậy nữa.” Joe thiếu gia khuyên bảo như một người bạn, “Dây thừng thì phải hỏi khách sạn, không có ở đây đâu. Vả lại, cậu có thể treo ở đâu được?”
Laura bị hắn ta lôi kéo trở lại trên ghế, sau khi chán nản một lát mới đưa tay túm chặt chăn bông của hắn ta, kéo lên che kín mặt mình.
“Cho cậu cho cậu.” Joe thiếu gia rất rộng lượng.
Laura bọc mình dưới chăn bông, sụp đổ nói: “Tôi đã làm gì… Không muốn sống nữa…”
Chắc cô không muốn sống thật, che phủ mình không có một kẽ hở, không nhúc nhích giống như một ngôi mộ.
Yên Tuy Chi dở khóc dở cười: “Không thở gấp nữa?”
“Không thở gấp.” Laura ồm ồm nói, “Không muốn lộ mặt.”
Joe thiếu gia cực kì cảm khái: “Một màn quen thuộc cỡ nào chứ, giống như đã từng quen biết. Lần trước hai người nhìn tôi có giống vậy không?”
“Cho nên các cô các cậu bị làm sao vậy?” Yên Tuy Chi tức giận hỏi, “Tôi nhớ lại một chút xem, năm đó tôi từng làm gì với mấy người hả?”
Joe ngoan ngoãn khoát tay, nói trái lương tâm: “Không có không có.”
Luật sư Cố rất lý tính: “Hỏi ở trước mặt, thầy trông mong có thể nghe được đáp án gì?”
Yên Tuy Chi “chậc” một tiếng, “Hỏi cậu sao?”
Chắc bởi vì không chỉ một mình mình mất mặt, còn có người tiên phong là Joe.
Cũng có thể là thái độ của Yên Tuy Chi rất bình thản, lực chú ý cũng không hề đặt hoàn toàn lên người Laura, vừa lúc quan tâm đến tâm lý mất mặt của Laura.
Thế là cô bình tĩnh lại một chút, ồm ồm mở miệng: “Giáo sư… thật là giáo sư sao?”
“Cô cảm thấy thế nào?” Yên Tuy Chi nói.
Đã gọi là giáo sư luôn rồi, còn có thể cảm thấy thế nào được.
“Ngài thật sự không xảy ra chuyện gì trong vụ nổ kia sao?” Laura lại hỏi.
“Xem như thế đi.”
“Phần mộ cũng không phải thật?”
“Đại khái được xử lý như những vụ nổ bình thường, đặt một vài thứ mang tính kỷ niệm.”
“Về sau gửi tin cho ngài sẽ không phải là không có hồi âm thật sao?”
“Đương nhiên.” Yên Tuy Chi dịu dàng nói.
“Tiệc rượu mùa đông còn có thể tiếp tục sao?”
“Nếu như mọi người muốn tụ họp.”
“Muốn.” Cuối cùng Laura xốc chăn lên, lộ ra đôi mắt đỏ ửng, “Cực kì muốn.”
Cô dùng hai cánh tay che mắt, dưới lòng bàn tay trắng nõn là chóp mũi đỏ rực.
Qua nửa ngày, cô mới hít mũi, thả tay xuống, đỏ mắt cười với Yên Tuy Chi, “Thế thì quá tốt rồi…”
“Có vậy mà cũng khóc.” Yên Tuy Chi rút một tờ giấy ra đưa cho cô.