Luật Sư Hạng Nhất

Chương 143




Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!

“Thật ra mà nói, tôi không biết.”

Lão viện trưởng cười khan hai tiếng, nói: “Nếu không sao gọi là ẩn danh chứ, tất cả hồ sơ thủ tục, bao gồm thư xác nhận và thư cảm ơn chúng tôi gửi đến, lúc bọn họ ký tên đều không lộ diện. Cuối cùng thứ chúng tôi nhận được chỉ có tiền vốn, cùng với chữ ký rất… ừm…”

Cố Yến: “…”

Rất… ừm… là ý gì?

Lão viện trưởng cũng biết có lẽ tập đoàn sau lưng này là mấu chốt với bọn họ. Ông đắn đo chốc lát mới nói: “Nếu không như vậy đi, tôi nghĩ cách lấy ít hồ sơ năm đó cho các cậu. Đương nhiên những phần bảo mật thì không được, một lão già như tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy. Nhưng thư xác nhận và thư cảm ơn, tôi vẫn có thể thử một chút, các cậu có cần không?”

Bây giờ đương nhiên là càng nhiều manh mối càng tốt.

Dù là chỉ là một manh mối nhỏ.

“Không thể tốt hơn nữa, làm phiền.” Cố Yến nói.

Lão viện trưởng: “Nhưng cần chút thời gian, tôi phải liên lạc với vài người bạn cũ. Hy vọng bây giờ bọn họ không bận lắm —”

Ông nhìn đồng hồ, “— Chắc giờ này đang họp, hoặc xử lý chuyện phiền toái. Cậu biết đấy, mấy chuyện phiền toái chẳng có mắt gì cả, không đến vào ban ngày mà cứ chọn giờ tan việc mà xuất hiện.”

Có lẽ là sợ tâm trạng của bọn họ nặng nề, lão viện trưởng liền trêu ghẹo đôi câu, còn nháy mắt với Cố Yến và Yên Tuy Chi một cái như trẻ nhỏ.

Yên Tuy Chi cười, tiếp lời: “Cực kì thấu hiểu, đây đại khái là thần bí quy luật thần bí nào đó của thế giới.”

Quy luật thần bí quả nhiên được ứng dụng rộng rãi.

Lão viện trưởng liên lạc với bạn bè tốn không ít thời gian, những cuộc truyền tin đều vang lên tiếng máy bận.

“Tôi đã bảo mà.” Lão viện trưởng nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói: “Chắc phải đến tối họ mới có thời gian rảnh.”

Thời gian ở Tửu Thành trôi qua nhanh hơn Decama rất nhiều.

Giống như mới chỉ nói được mấy câu, gọi được mấy cuộc, chân trời đã ửng đỏ.

Cuối cùng Joe và Kha Cẩn cũng đi ra khỏi căn phòng đóng chặt cửa.

“Vừa rồi nhận được truyền tin của Laura, cô ấy đi nhờ một người bạn vận chuyển hàng tư nhân, tối nay là có thể đến.” Joe quơ quơ máy thông minh về phía Yên Tuy Chi và Cố Yến.

Cổ họng của hắn ta rất khàn.

“Trời ạ, tên nhóc này.” Lão viện trưởng vừa nghe thấy giọng nói của hắn ta, liền nhét chén trà qua, “Uống hai hớp nhuận giọng đi, sao lại khàn như vậy.”

Joe nhận ý tốt của ông, từ từ uống một ít, nói: “Không sao, chỉ là nói hơi nhiều chút.”

Vẻ mặt hắn ta có chút mệt mỏi, tơ máu trong mắt chưa tiêu. Nhưng trạng thái tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Cố Yến quan sát hắn ta từ trên xuống dưới, thấy yên tâm, không nói gì, chỉ vỗ vai hắn ta một cái.

Joe không thể quen thuộc hơn với cách quan tâm của anh bạn mình, nói: “Yên tâm, không điên được đâu.”

Hắn ta đưa chén nước cho Kha Cẩn, nhìn đối từ từ uống từng hớp từng hớp, trầm giọng nói: “Trước kia có vài người không hiểu chuyện nói, Kha Cẩn rất lệ thuộc vào tôi, là tôi đang chống đỡ cậu ấy. Thành thật mà nói, có một đợt tôi cũng tự luyến cho rằng như vậy. Nhưng sau đó mới phát hiện, thật ra cậu ấy đang chống đỡ cho tôi…”

“Vừa nãy liên lạc với đám bạn, tôi cũng có chút không khống chế được mình. Trong đầu đều đang chửi tổ tông tên dọn đường kia, chỉ có một suy nghĩ rằng nếu để tôi tìm được gã, tôi phải hành hạ gã thế nào, phải bắt gã quỳ xuống khóc hối tiếc cầu xin tha thứ ra sao, làm sao để gã nổi điên mất khống chế, tuyệt vọng bất lực… Làm sao mới chơi chết gã được.”

Joe nói xong thì trầm mặc một hồi, lại cười chế giễu: “Trong đầu toàn là những thứ này, tôi cũng không chắc lúc truyền tin có vô tình nói ra đôi câu điên khùng nào không nữa.”

Cho nên toàn bộ quá trình hắn ta đều đứng ở góc tường, một khoảng thời gian dài vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Nhưng khi tôi thấy ánh mắt của cậu ấy, những lời điên khùng kia lại không nói ra được.”

Hắn ta chỉ cần nhìn Kha Cẩn, trong đầu sẽ vang lên giọng nói đã từng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái của đối phương, nghiêm trang nói đùa: “— Không được không được, không được quấy nhiễu suy luận của tớ. Tớ đang rất bực, cậu đừng có quấy rối. Tớ định đập từng chứng cứ một lên mặt tên cặn bã kia, quang minh chính đại. Loạn dân chỉ biết “chụp bao bố đánh một trận” như cậu, đừng dạy hư tớ.”



Không biết có bao nhiêu lời tương tự như vậy thay nhau vang lên trong đầu hắn ta, những suy nghĩ điên cuồng đã dần bị nhấn chìm xuống.

Chỉ cần Kha Cẩn ở bên cạnh, hắn ta luôn có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, phấn chấn, thậm chí cố gắng cười hai cái.

Rồi sau đó, hình như mọi chuyện không còn bết bát như trước nữa.

“Vừa rồi tôi đã hứa với cậu ấy, phải thu thập đủ chứng cứ, quang minh chính đại đóng đinh tên súc sinh kia vào pháp trường. Như vậy chờ cậu ấy… chờ cậu ấy khôi phục, có lẽ sẽ có thể vui vẻ được một chút, thuận tiện gỡ bỏ cái mác loạn dân cho tôi.”



Đám bạn bè của Joe cho dù có thần thông quảng đại, cũng phải tốn ít thời gian mới có thể cho ra kết quả.

Vì vậy bọn họ tạm biệt lão viện trưởng, đi đến chỗ dừng chân đã đặt trước.

Khẩu vị đặt khách sạn của Joe ở Tửu Thành cũng nhất trí với Cố Yến, đều đặt ở khách sạn Ngân Trà trên đại lộ Cam Lam. Ban đêm ở chỗ đó khá yên tĩnh, thích hợp nghỉ ngơi. Nhưng từ sau khi chuyện chim Mục Đinh bị khơi ra, hắn ta lại cảm thấy chỗ đó quá yên tĩnh, ngược lại không còn thấy yên tâm nữa, liền đổi sang đặt ở khu buôn bán phồn hoa nhất Tửu Thành.

Lúc nói đến chuyện này, bọn họ đang trong sân trước của viện mồ côi.

Những thanh niên đến giúp đỡ lúc này mới vừa nghỉ ngơi, vừa giãn gân cốt vừa tán gẫu chuẩn bị về nhà.

Joshua · Dale nhìn Yên Tuy Chi và Cố Yến một cái, chạy tới. Vốn còn đang gãi đầu nhăn nhó, vừa nghe Joe nói đến khách sạn, lúc này mới sáng mắt lên, “Mấy anh muốn ở lại phố Song Nguyệt sao?”

“Đúng.” Cố Yến gật đầu.

“Vậy thì quá tốt. Nếu đến phố Song Nguyệt thì sẽ gần chúng tôi lắm…” Joshua · Dale nói, “Bà nội Kitty muốn mời các anh ăn cơm, có được không?”

“Bà nội Kitty?” Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn nhau, cảm thấy cách xưng hô này có chút thú vị, “Cậu đang nói đến bà Kitty · Bell cạnh nhà cậu?”

Joshua · Dale gật đầu một cái, “Ừ, chính là bà.”

Yên Tuy Chi nhíu mày, “Cậu lợi hại đó, chưa chi đã lừa được một bà nội rồi?”

“Cái gì gọi là lừa chứ!” Joshua · Dale đỏ mặt, trợn mắt nhìn Yên Tuy Chi.

Một thời gian không gặp, Yên Tuy Chi vẫn có thể chọc cho tên nhóc này đỏ mặt tía tai.

Joshua · Dale thấy mình không nói lại được, quăng ra một câu: “Mấy anh chờ đó.”

Cậu ta quay đầu chạy ra ngoài cổng, sau đó kéo một người qua.

Đó là một nam sinh lớn hơn cậu ta mấy tuổi, nhưng ở trong mắt bọn Yên Tuy Chi, vẫn là tiểu quỷ.

“Anh nói đi.” Joshua đẩy nam sinh kia đến trước mặt mọi người, mình thì đứng bên cạnh canh gác.

“Ặc… Tôi tên là Chester, lần trước đã gặp.” Nam sinh kia vừa thấy Yên Tuy Chi liền áy náy, “Ờm… Chân anh có ổn không?”

Yên Tuy Chi: “Rất ổn, nếu không bảo nó chào hỏi cậu nhé?”

Chester: “…”

Cố Yến: “…”

Vừa thấy người nào đó lại bắt đầu không nói tiếng người, Cố Yến đành nói: “Bà Kitty · Bell sao rồi?”

Chester được giải thoát ra khỏi tình cảnh mặt đỏ tía tai, lập tức nói: “Không sao. Đã khôi phục lâu rồi, hiện tại bà đang rất khỏe.”

Cố Yến gật đầu một cái.

“Là thế này.” Chester nói, “Joshua nói với tôi là các anh đến, tôi lại nói với bà Kitty, bà bảo tôi mời các anh đến ăn tối. Coi như là để tôi… nhận lỗi vì đã tạt nước lần trước, cùng với cảm ơn về vụ án.”

Thấy bọn Yên Tuy Chi có ý từ chối, Joshua · Dale lại bổ sung: “Tối nay Chester có thể vào cửa ngủ hay không, thì phải xem bữa tối này.”



Đến nhà của Kitty · Bell, bọn họ phát hiện ra biến hóa thật lớn.

Bức tường vốn ngăn cách giữa nhà Joshua và Kitty đã được phá ra, xây một cánh cửa có thể nối thẳng giữa hai bên, tương đương với việc gộp hai nhà thành một.

Bà lão từng bị thương nămg viện này vẫn không hết lòng tốt bụng, nhận hai anh em bị ảnh hưởng bởi vụ án vào dưới cánh của mình, cho bọn họ một vị trưởng bối có thể ỷ lại và một ngôi nhà.

Nhưng cho dù đã hợp lại, căn nhà này vẫn không quá lớn, bàn ăn vẫn là kiểu bàn dài nhỏ cũ, miễn cưỡng có thể xếp đủ mọi người.

Cho dù là Yên Tuy Chi, Cố Yến hay là Joe hoặc Kha Cẩn đều không thấp, lúc ngồi xuống có hơi chen chúc.

Trải nghiệm ăn cơm thế này, đối với Yên Tuy Chi bọn họ mà nói, gần như cho tới bây giờ chưa từng có, người duy nhất từng được trải nghiệm chính là Kha Cẩn. Khi cậu ta còn bé ở cô nhi viện đã hiểu được bầu không khí chen chen chúc chúc, tay chạm tay, có lúc còn không có chỗ để tay này rồi. Nhưng bọn họ có một người phụ nữ cực kì dịu dàng chăm sóc, cho nên cuộc sống khi đó không quá mức u ám với cậu ta, thậm chí thỉnh thoảng còn có chút nhớ nhung.

Dĩ nhiên, những điều này cũng chỉ là bọn Joe và Cố Yến từng nghe Kha Cẩn nói.

Lúc nghe, thật ra thì Joe không hiểu lắm tại sao chật chội như vậy mà còn vui vẻ được. Nhưng bây giờ, bọn họ đang ngồi tay chạm tay, mỗi người lại cảm thấy cũng không tệ lắm.

Em gái Rosi của Joshua · Dale vừa nhìn thấy Yên Tuy Chi và Cố Yến, liền cười híp cả mắt.

Cô bé nấp ở cạnh cửa không dám đi vào, cười với bọn họ xong liền nghiêng đầu chạy mất. Một lát sau lại chạy như bay vào phòng, nhét hai viên kẹo vào trong tay Yên Tuy Chi, tiếp đó cũng cho Cố Yến hai viên.

Cô bé còn rất xa lạ với Joe cùng Kha Cẩn, nếu là trước kia căn bản sẽ không để ý. Nhưng lần này – lần đầu tiên cô bé lại đưa kẹo cho họ.

Joshua · Dale đánh giá: “Cô nhóc mừng như điên.”

Đây là lòng tốt thuần túy nhất, trực tiếp nhất của trẻ nhỏ, ai cũng không cự tuyệt được.

Nhưng lúc Rosi đưa kẹo cho Kha Cẩn, những người khác vẫn lặng lẽ lau mồ hôi. Loại hành động bất ngờ này rất dễ lôi Kha Cẩn từ trong thế giới của mình ra, từ đó khiến tâm trạng mất khống chế.

Kha Cẩn nhìn chằm chằm viên kẹo trong lòng bàn tay, ngây người một lúc lâu mới phản ứng được.

Cậu ta bóc một viên trong đó, ngậm vào trong miệng. Lại qua một lúc lâu, mới bỏ một viên vào trong tay Joe.

Vì vậy… Joe thiếu gia cũng mừng như điên.