Luật Sư Hạng Nhất

Chương 121




Liên quan tới cái chết của nhân viên trực phòng giám sát Bari • Johnson, tất cả nhân viên sở cảnh sát vẫn đang khẩn trương điều tra.



Khách khứa trong khách sạn Hanjin Garden không có một ai là đơn giản, sở cảnh sát khu Pháp Vượng không dám xem thường, gần như điều động toàn bộ cảnh lực, vừa điều tra Bari, vừa tra người xông vào phòng số 406.



Tiến triển điều tra của bọn họ là cơ mật của sở cảnh sát, không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài được, nếu không sẽ dễ dàng bứt dây động rừng.



Bên ngoài còn có nhiều paparazzi và phóng viên theo dõi toàn bộ quá trình, cho nên đám cảnh sát trong khách sạn đều có tính cảnh giác rất cao, ai nấy đều nói năng thận trọng.



Toàn bộ buổi chiều, trong khách sạn Hanjin Garden náo nhiệt dị thường, lại yên lặng dị thường —



Nhiều người hơn bất cứ lúc nào, bầu không khí cũng u ám hơn bất cứ lúc nào.



Đến lúc dùng cơm tối, bầu không khí này rốt cuộc mới hòa hoãn một ít.



Có vẻ cảnh sát đã rút nhỏ vòng hiềm nghi, rất nhiều khách khứa được tự do hoạt động lần nữa.



Trong đó có một bộ phận rất kiêng kị với mạng người, không muốn ở thêm trong khách sạn dù là một đêm, không thèm ăn cơm mà ầm ĩ muốn rời đi trước, lại bị cảnh sát trưởng Tiêu đứng trong sân ngăn lại.



"Các quý ông quý bà, đương nhiên cũng không phải là chúng tôi muốn hạn chế tự do của mọi người." Cảnh sát trưởng Tiêu nói, "Mà là vụ án lần này quả thực có chút kì quái, vì sự an toàn của mọi người, xin hãy cố gắng không đi lại vào ban đêm. Nếu như nhất định phải đi, lựa chọn tốt nhất là sáng mai."



Bộ phận khách kia rất bất mãn, xảy ra ít tranh chấp với anh ta trong sân.



Cảnh sát trưởng Tiêu dùng vẻ mặt quan tài nói: "Tôi thay tổ tiên cảm ơn mọi người đã hỏi thăm sức khỏe, nhưng tôi vẫn phải nói, khuyên mấy người nên ở lại một đêm, thật ra áp lực lớn nhất là tất cả nhân viên sở cảnh sát chúng tôi, bởi vì chúng tôi phải bảo đảm mấy người ở một đêm an toàn, phụ trách về lời nói của mình. Nếu như không phải lo nghĩ cho mấy người, tôi cần gì phải đi gây sự."



Lời của anh ta đã thành công thuyết phục một nhóm người, cuối cùng chỉ còn hai ba vị khách kiên quyết rời khỏi khách sạn, còn lại đều lựa chọn trời sáng sẽ đi.



Mà đám khách có bối cảnh hùng hậu hơn kia, có lẽ hay được thấy mưa gió, ai nấy đều cực kì ổn định, người ăn cơm thì ăn, người uống rượu bàn luận thì bàn.



Joe nhoài người trên lan can tầng hai, nhìn đám người túm năm tụm ba nói chuyện bên dưới, xùy một tiếng, cảm khái nói: "Haiz cậu xem, chẳng thể nhìn ra được sáng nay có án mạng từ trên mặt bọn họ luôn."



Cố Yến đứng ở bên cạnh hắn ta, rũ mắt nhàn nhạt quét một vòng, "Bình thường."



Đây không phải lần đầu tiên bọn họ giao thiệp với những người này, cũng đã nắm tính tình của đám người đó như lòng bàn tay.



"Chả có ý nghĩa gì." Từ trước đến giờ Joe đại thiếu gia không thể chung sống được với đám người đó, "Nếu cả mạng người cũng thấy bình thường như vậy thì cuộc sống này đúng là không có ý nghĩa. Tám chín phần anh chàng cảnh sát trưởng Tiêu kia là một tên ngốc, để một đám sói chung với nhau thể nào cũng xảy ra chuyện, còn không bằng xua tan sớm đi chút."



Cố Yến liếc hắn ta một cái.



Tên ngốc này lại còn thích giễu cợt người khác.



"Trong những người này còn có nghi phạm còn chưa tìm ra." Cố Yến nói.



Sở cảnh sát không tiện nói rõ, nếu đã lo lắng đắc tội với người khác, thì sẽ mượn lý do không an toàn để cố gắng giữ lại nhiều người nhất có thể.



Một là không dễ kinh động đến đối phương, thứ hai là nếu như cuối cùng giải trừ được hiềm nghi, cũng không cần lo lắng ầm ĩ không vui.



"Vậy sao?" Joe hỏi.



Hắn ta vẫn luôn dùng máy thông minh nhắn tin với ai đó, thỉnh thoảng lại trả lời đôi câu.



"Kinh nghiệm nói vậy." Cố Yến nói.



Trên khu ghế sa lon phía sau bọn họ không xa, Yên Tuy Chi đang chậm rãi ăn tối.



Kha Cẩn yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, trạng thái cũng không tệ lắm.



Joe quay đầu nhìn một cái, "Thành thật mà nói, trước kia tôi còn thấy ghen tị, thầm nói một thực tập sinh nho nhỏ có thể khiến người ta thích như vậy sao? Làm sao ngay cả Kha Cẩn cũng đối với cậu ta đặc biệt hơn chứ. Bây giờ tôi đã biết... thật ra thì điều này còn khiến người ta rất vui vẻ, nói rõ ở một phương diện khác Kha Cẩn bén nhạy hơn tôi nhiều, có lẽ sẽ có một ngày cậu ta đột nhiên sẽ tốt lên."



Máy thông minh lại rung hai cái, Joe cắn lưỡi nhìn, vẻ mặt có chút không biết làm sao.



Hắn ta trả lời mấy chữ đơn giản, qua loa lấy lệ đối phó với đối phương, lại hỏi Cố Yến: "Nhắc tới tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là cậu biết đó là viện trưởng từ lúc nào? Chẳng lẽ nhìn một cái liền nhận ra, cho nên mới nhận làm thực tập sinh?"



Cố Yến: "Không phải."



Cho dù hắn có điên rồ thế nào, cũng không đến nỗi nhìn thấy một người hơi tương tự liền nghi ngờ đối phương là Yên Tuy Chi.



Cố Yến nhớ lại tình hình ngày đó: "Lần đầu tiên gặp tpầy ấy ở luật sở, tôi rất không thích."



Hắn không thích bất kỳ người nào tương tự Yên Tuy Chi, bởi vì cho dù giống nhau như thế nào, những người đó đều không phải là Yên Tuy Chi, nhưng lại sẽ luôn khiến hắn nhớ tới Yên Tuy Chi.



Loại cảm giác này quá khó chịu, không ai sẽ thích cả.



"Thật hay giả?" Joe nói.



"Thật." Cố Yến dựa vào lan can, nhìn về phía Yên Tuy Chi, lại lãnh đạm nói: "Fizz sắp xếp tpầy ấy đến chỗ tôi, tôi rất bài xích, một lòng muốn tìm lý do chuyển tpầy ấy ra ngoài tầm mắt, càng xa càng tốt."



Loại tâm trạng và ý tưởng này chiếm ưu thế, cho tới ngày đó hắn hiếm thấy có chút không bình thường lặp đi lặp lại.



"Vậy tại sao cậu lại nhận ra?" Joe thật sự tò mò.



"Bởi vì thấy được số tài sản ít ỏi còn lại." Cố Yến nói.



"À, tôi biết mà." Joe nói, "Từ trước đến giờ cậu luôn mềm lòng."



Cố Yến không lên tiếng.



Mềm lòng sao?



Có lẽ vậy.



Chẳng qua là khi đó thấy số tài sản còn lại, hắn không nhịn được nghĩ, nếu như Yên Tuy Chi thật sự gặp phải loại chuyện này, trong người không có đồng nào còn gặp trắc trở khắp nơi... Lại bỗng dưng có chút khó chịu.



"Cho nên thật ra thì cậu cũng vất vả lắm mới nhận ra?" Joe vừa nói, lại hài lòng gật đầu một cái, "Như vậy tôi liền thấy cân bằng, chứng tỏ sức quan sát của tôi miễn cưỡng tạm được."



"Cũng không phải, hôm đó muộn một chút đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Nếu khí chất tương tự còn có thể nói là trùng hợp, nhưng ngay cả giọng điệu thỉnh thoảng để lộ cũng giống thì quá hiếm thấy."



Joe: "...Phải, đi một vòng vẫn là tôi ngu nhất."



Cố Yến liếc hắn ta một cái.



Joe nghiêng đầu nhìn về chỗ ghế ngồi, lại thu hồi tầm mắt thật nhanh, tiếp tục nghịch máy thông minh.



Trong thời gian này vẫn đang nhắn tin câu có câu không.



Cố Yến không nhanh không chậm uống xong ly rượu trong tay, đột nhiên mở miệng: "Cậu nhịn cả một buổi chiều, rốt cuộc muốn hỏi zhầy ấy cái gì?"



"Cái gì?" Joe bị vạch trần bất thình lình, theo bản năng phản bác một câu, sau đó lại thở dài, "Được rồi, sao cậu biết tôi có điều muốn hỏi thầy ấy."



"...Đứng ở đây năm phút, cậu nhìn sang bên kia không dưới mười lần, trong lúc phát ngốc còn cắn móng tay một lần, còn không ngừng dùng máy thông minh." Cố Yến không nhịn được cay nghiệt một câu, "Mà rất vinh hạnh, tôi lại có mắt."



Ý nói, không mù đều có thể nhìn ra.



"Haiz... Chị tôi, quý cô Younis á! Có thể là bả bị cú điện thoại buổi trưa kích thích, cứ kéo tôi thảo luận về chuyện trước kia của cáo già." Joe nói, "Còn về viện trưởng... đúng là tôi có chuyện muốn hỏi thầy ấy."



Joe vừa nói, lại quay đầu nhìn về phía ghế ngồi, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Yên Tuy Chi.



Yên Tuy Chi: "?"



Joe lập tức sợ hãi thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía đám ghế đó, huých Cố Yến, "Thật ra thì hỏi cậu cũng không khác lắm. Cậu có biết viện trưởng từng làm vụ án nào liên quan đến chữa bệnh chưa? Từ rất lâu rồi ấy."



"Theo tôi biết chỉ có một vụ." Cố Yến nói.



Joe gãi đầu, trên mặt có vẻ rầu rĩ, "Cho nên đúng là vụ mà cậu từng viết báo cáo phân tích đó? Cậu nói nếu như tôi trực tiếp đi hỏi thầy ấy chi tiết vụ án kia, thầy ấy có thể không vui không?"



Dẫu sao vụ án đó đã mang đến cho Yên Tuy Chi không ít chỉ trích, dưới tình huống như vậy, rất ít người sẽ tình nguyện nhắc lại chuyện xưa.