Luật Sư Hạng Nhất

Chương 117




Yên Tuy Chi tựa vào cạnh cửa, không nhanh không chậm nhấn nút thang máy cho mọi người, giống như là thuận miệng trả lời một câu: "Đúng vậy, thật là kỳ quái."



Cố Yến đứng sau cảnh sát liếc qua, cũng không nói nhiều.



Hai người này luôn có dáng vẻ bình thản như vậy, cho nên Joe thiếu gia cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường.



Hắn ta lầu bầu đôi câu, thang máy đã đến nơi.



Anh chàng cảnh sát này khá chuyên nghiệp, không thích nói nhiều, trừ chuyện công thì cũng không trao đổi nhiều với mọi người.



Là người đầu tiên vào thang máy, cũng là người cuối cùng đi ra, từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt nghiêm túc khi làm việc.



Quản gia chờ ở bên ngoài cửa thang máy vừa thấy bọn họ liền chào một cái, sau đó nhập mật mã lên cánh cửa điện tử.



Cảnh sát nhìn lướt qua toàn bộ hành lang, xác nhận cửa ra vào cùng với lối đi an toàn ở tầng này, hỏi quản gia: "Cả tầng này đều do anh phụ trách?"



"Ý anh chỉ là phục vụ hay là bảo vệ?"



"Đều có."



"Phục vụ là do tôi phụ trách chính, an toàn có bảo vệ chuyên môn, loại tầng lầu sang trọng này sẽ được sắp xếp từ 6-8 người, nhưng bởi vì xảy ra chuyện, bây giờ bọn họ đều đang họp khẩn cấp dưới tầng."



Cảnh sát gật đầu một cái, lại hỏi: "Bình thường chỗ đứng của bảo vệ ở đâu?"



"Cửa thang máy, bên cạnh cửa mật mã điện tử, cạnh lối đi an toàn. Chủ yếu là ở ba chỗ đó." Quản gia nói.



"Anh thì sao? 24 giờ đều ở đây?"



Quản gia chỉ một phòng đơn ở cuối hành lang, "Tôi đều ở đó, cơ bản theo kiểu gọi là đến."



Cảnh sát gật đầu một cái, "Cho nên nếu như trong phòng có người ra vào, hoặc là có người rời đi, ít nhất đều sẽ có người nhìn thấy?"



"Tôi nghĩ thế."



"Được, cảm ơn." Cảnh sát nói.



Cửa mật mã mở ra, quản gia làm động tác mời, dẫn bọn Joe vào cửa, mình thì ở bên ngoài.



"Tôi có thể xem cấu tạo căn phòng này chứ?" Cảnh sát hỏi Joe, trong cuộc đối thoại vừa rồi đã biết được hắn ta là chủ nhà.



Joe gật đầu, "Dĩ nhiên, cứ tùy ý."



Hắn ta dẫn Kha Cẩn ngồi ngay ngắn trong phòng khách, ánh mắt đi theo cảnh sát, có chút hiếu kỳ: "Chúng tôi là người hiềm nghi sao? Trước kia tôi cũng từng gặp vài vụ án, bởi vì không có hiềm nghi, lúc bọn họ làm biên bản đâu có nghiêm túc như vậy."



Cảnh sát mở giao diện làm việc trong máy thông minh ra, ghi chép đơn giản mấy câu, giải thích: "Cách làm việc khác nhau thôi, yêu cầu của những sở cảnh sát khác nhau cũng sẽ có sự linh hoạt khác nhau. Cảnh sát trưởng yêu cầu chúng tôi ghi chép tỉ mỉ một chút, cũng không phải cho rằng mọi người có hiềm nghi. Tôi có thể chụp ảnh chứ?"



Joe nhún vai một cái, "Tự tiện, dù sao cũng phải phối hợp với công việc của mọi người."



"Cảm ơn."



Cảnh sát đi một vòng trong phòng lớn, cũng dùng máy thông minh chụp lại.



"Được rồi." Cảnh sát nhìn lướt qua, "Chỗ nào dễ lập biên bản hơn? Ghế sa lon được không?"



"Dĩ nhiên là được."



Cảnh sát mở máy thu âm ra đặt lên bàn trà nhỏ, "Trước tiên mọi người nói xem mình đến khách sạn này lúc nào đi."



Joe: "Chạng vạng tối hôm qua, hơn bốn giờ hay là năm giờ nhỉ?"



Cố Yến: "4:50."



Cảnh sát có chút kinh ngạc, "Nhớ rõ vậy sao?"



Anh chàng cảnh sát mắc bệnh nghề nghiệp, cứ gặp phải câu trả lời ngoài dự đoán đều sẽ ôm chút nghi ngờ.



Yên Tuy Chi nhớ tới ngày vừa vào luật sở, cong mắt mỉm cười nói: "Thầy của tôi có một bộ luật sắt, lúc nào cũng phải đến sớm hơn thời gian đã hẹn mười phút."



Cảnh sát viên: "Ồ?"



Yên Tuy Chi: "Đây là kết quả của việc bị chương trình đại học đầu độc."



Joe phụt cười một tiếng, phụ họa nói: "Quả thật, trước kia Kha Cẩn cũng có tật xấu này, là từ giờ học đàm phán gì đó đúng không?"



Hắn ta nửa giải thích nửa đùa giỡn nói với cảnh sát: "Toàn bộ người trong học viện pháp luật của bọn họ đều có độc, đặc biệt chú trọng những thứ này, tám phần là bởi vì viện trưởng trước kia là một đại ma vương mặt cười, yêu cầu quá cao, cứ quen là được rồi."



"..."



Tay Yên Tuy Chi đang cầm cốc nước lên dừng một chút, liếc Joe thiếu gia, thầm nói đúng là nói bậy nói bạ, tôi làm gì có tật xấu này.



Cảnh sát gật đầu một cái, "Ồ, không trách. Cho nên tối hôm qua tiệc rượu bắt đầu lúc 5 giờ?"



"Đúng."



"Mới vừa nói đến thời gian... mấy người đi cùng nhau?" Cảnh sát hỏi.



"Gặp được ở cửa." Joe cũng không hề giấu giếm, "Nói chính xác là tôi biết tật xấu của Cố, mới đặc biệt chọn thời gian như vậy, có thể gặp được chính xác."



"Sau đó vẫn ở trong hội trường?" Cảnh sát hỏi.



"Đúng, chính là vườn kính vừa rồi đó."



"Nửa đường có rời đi không?"



Joe twừnm fắt nhìn: "Đi WC xó tính khônm? Tôi đi 3 gần?"



Cảnh sát vốn chỉ hỏi theo thói quen, nhưng nếu Joe thiếu gia phối hợp như vậy, hắn ta cũng đành hỏi tiếp, "Đều là một mình?"



Joe lắc đầu: "Không phải, đi cùng Kha Cẩn."



Cảnh sát: "..."



Hắn ta giật giật bút điện tử, lướt hai cái trên giao diện, nhưng lại có chút không biết nên ghi thế nào.



"Ừm... Hai người thì sao?" Cảnh sát yên lặng dời đối tượng, hỏi Yên Tuy Chi và Cố Yến.



Yên Tuy Chi vô cùng tự nhiên chuyển ánh mắt hỏi thăm sang chỗ Cố Yến: "Đi hai lần?"



Cảnh sát: "..." Tại sao cậu phải hỏi người khác...



Hắn giật giật bút, lại không biết nên ghi cái gì.



Cũng may Yến Tuy Chi lại nói: "Hôm qua chúng tôi không uống thứ gì, đi hai lần cũng là bởi vì tôi muốn rửa tay, một người đi có chút nhàm chán."



Cảnh sát: "..."



Không phải chứ, rửa tay còn có thể kéo nhau đi nữa sao???



"Tiệc rượu kết thúc lúc nào?" Cảnh sát cảm thấy cần phải nhảy qua vấn đề đi vệ sinh này.



"Tầm 10 giờ?" Joe nói.



"Sau đó liền trở về đây?" Cảnh sát hỏi Cố Yến và Yên Tuy Chi, "Trong thời gian này hai người có đến dãy nhà kia không? Ý tôi là, hai người vốn được sắp xếp cho phòng ở đó, có hành lý để ở đó không? Hay là trực tiếp vào ở đây luôn?"



"Có đi." Yên Tuy Chi nói, "Đi nhìn phòng một cái, nhưng cũng không có hành lý ở đó."



"Cho nên trên thực tế phòng 406 đó trống không?"



"Gần như thế."



Cảnh sát gật đầu, ghi xuống, "Như vậy gần đây cậu có gặp chuyện phiền toái gì không? Ví dụ như vô tình đắc tội người nào, hoặc là trêu chọc người nào đó? Có tình huống nào tương tự không?"



Giáo sư Yên thầm nói, vậy thì nhiều.



Nhưng anh vẫn mỉm cười lắc đầu một cái, "Nhìn tôi giống dễ đắc tội với ai sao?"



Cảnh sát vội vàng nói: "À tôi không có ý này."



"Ặc... tối hôm qua mấy người chia ra ở phòng nào?"



Joe chỉ mấy cái, "Phòng này, phòng này còn có phòng này, ba phòng."



"Bốn người, ba phòng?" Cảnh sát hỏi, "Chia thế nào?"



Joe: "Hai chúng tôi uống rượu, thực tập sinh ở bên kia, Kha Cẩn ở chỗ này. Nhưng sao cái này cũng phải hỏi nữa? Có liên quan gì đến vụ án?"



Nói xong lời này, Yên Tuy Chi có chút ngoài ý muốn liếc Joe thiếu gia một cái.



Sở dĩ hắn ta nói như vậy, có tám chín phần mười là nghĩ đến việc luật sư và thực tập sinh qua lại quá thân mật sẽ ảnh hưởng với Cố Yến.



Bình thường vị thiếu gia này có chút cẩu thả, chắc tất cả tỉ mỉ đều dùng ở trên người Kha Cẩn và Cố Yên rồi.



Cảnh sát bị Joe hỏi ngược một câu, liền không hỏi nhiều nữa, đổi một đề tài: "Căn cứ theo ghi chép việc báo cảnh sát, là hôm qua anh phát hiện phòng 406 có ánh sáng đúng không?"



"Đúng." Joe chỉ chỉ phòng ngủ của mình, "Ở trước cửa sổ, đi qua thấy. Vừa rồi anh cũng đã xem bố cục rồi đấy, rất dễ nhìn thấy phía đối diện."



"Sau đó buổi sáng mấy người đến phòng giám sát phải không?"



"Đúng vậy, muốn biết rõ có chuyện gì xảy ra." Joe nói, "Tránh để buổi tối tôi lại không ngủ được."



"Phát hiện giám sát có vấn đề cũng là mấy người?"



"Ừ."



Cảnh sát lại hỏi một ít thời gian, cùng với động tĩnh của những người khác từ tối hôm qua đến bây giờ mà bọn họ biết.



Nhìn hắn ta có vẻ vô cùng nghiêm túc, những vấn đề có thể nghĩ tới đều hỏi một lần, ghi chép cẩn thận, trước sau tốn tầm hai giờ, cho đến khi quản gia đưa bữa trưa tới, hắn ta mới đứng dậy nói: "Được rồi, cảm ơn đã phối hợp."



Trước khi đi, cảnh sát lại hỏi bọn họ một câu: "Thật sự không gặp phải phiền toái gì sao? Hoặc nếu như mấy người có phỏng đoán gì, cũng có thể nói cho tôi. Dẫu sao, nếu như tối hôm qua hai người không tạm thời thay đổi chỗ ở, có thể hôm nay sẽ có kết quả khác. Tôi nghĩ có lẽ sẽ có chút liên quan đến cậu."



"Tôi cũng rất khó hiểu." Yên Tuy Chi nói, "Nhưng mà... Có lẽ đối phương chỉ là muốn tìm một phòng trống để đặt chân?"



Cảnh sát có vẻ còn có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, "Mấy ngày nay nếu như còn cần gì, có lẽ mấy người phải phối hợp một chút."



"Đương nhiên là được."



"Ngoài ra, nhưng đồng nghiệp khác của tôi vẫn còn đang lập biên bản với những vị khách khác. Buổi chiều mấy người tạm thời đừng rời khỏi phòng."



Có kinh nghiệm ở đảo Yaba lần trước, Joe rất phối hợp gật đầu một cái, "Được rồi."



Cảnh sát dặn dò xong liền rời đi.



Bữa trưa ăn trong phòng.



Bởi vì không tiện đi ra ngoài, rất nhiều chỗ giải trí trong khách sạn cũng không được dùng, mục đích ban đầu của tiệc rượu không thể tiến hành như đã định được.



Joe dẫn Kha Cẩn đến ngồi chỗ có ánh mặt trời thoải mái nhất trong phòng khách, mình thì cực kì nhàm chán lên máy chạy bộ, định luyện tập tiếp bài đang dở lúc sáng.



Cố Yến và Yên Tuy Chi thì ngồi ở trên ghế sa lon xem hồ sơ.



Joe bật máy chạy bộ đến tốc độ cao, vừa chạy, miệng còn không yên, "Biên bản kia, cậu cảnh sát kia, thật đúng là, nhiều vấn đề không cần thiết."



Bởi vì chạy bộ, tiết tấu hắn ta nói chuyện theo số lần hô hấp, chia thành từng đoạn một như vậy.



"Rất rõ ràng là đang thử." Yên Tuy Chi nói.



"Khó trách, lúc, hai người làm biên bản, nói ít như vậy." Joe theo bản năng trả lời một câu.



Nói xong hắn ta lại cảm thấy không đúng chỗ nào.



"Thử? Thử cái gì?" Joe có chút buồn bực.



Nói chính xác hơn, người bình thường sẽ không bởi vì đối phương hỏi thêm mấy câu mà cảm thấy là đang "thử" chứ? Trừ khi thật sự có lời để thử.



Joe đột nhiên phát hiện quả thật chuyện này có rất nhiều nghi vấn.



Ví dụ như tại sao phòng thực tập sinh lại trở thành mục tiêu? Trừ khi thực tập sinh này có chỗ đặc biệt...



Hay như tại sao cảnh sát hỏi thêm mấy câu, thực tập sinh này lại rất cảnh giác? Có cái gì để cảnh giác chứ? Trừ khi có ẩn tình...



Chỗ đặc biệt? Ẩn tình?



Joe cẩn thận suy nghĩ lại một chút...



Ssh — bình thường có mấy chuyện này còn đỡ, đến lúc gộp chung vào, hắn ta mới phát hiện thực tập sinh này đâu chỉ có chút đặc biệt, mà giống như từ khi xuất hiện, chưa từng có chỗ nào mà không đặc biệt cả...



Thứ mà thực tập sinh nên có cậu ta không có, thực tập sinh không có cậu ta lại có tất cả.



Có lúc Cố Yến còn chưa lên tiếng, cậu ta đã nhắc đến trước, nào có dáng vẻ của một cậu sinh viên?



Còn có Cố Yến phá lệ vô số lần vì cậu ta...



Hắn ta đã từng cho là Cố Yến chỉ bởi vì Yên viện trưởng mới phá lệ, ai ngờ...



Joe thiếu gia nghĩ tới đây, đột nhiên sững sờ.



Cố Yến tốn mười năm vì viện trưởng, thật sự có thể dời sự chú ý đi dễ như vậy sao?



Thậm chí từ khi cậu thực tập sinh này xuất hiện, thái độ của Cố Yến đối với án nổ cũng không giống trước, giống như...



HỬ????????



Chờ một chút!



Joe ngơ ngác.



Trong đầu hắn ta đột nhiên xuất hiện một phỏng đoán kinh người!



Mặc dù rất hoang đường, nhưng nếu như phỏng đoán này là thật! Hình như tất cả đều có thể nói xuôi được...



Trong nháy mắt đó, hắn ta đã nắm bắt được trọng điểm.



Lần đầu tiên Joe được thử tâm trạng này, giống như có người quay đầu tạt cho hắn ta một chai bia ướp lạnh vậy.



Hắn ta đội mấy cục đá trên đầu, nhìn hai người đang trò chuyện vụ án trên ghế sa lon, vẻ mặt hoảng hốt dò xét một câu: "...Viện trưởng Yên?"



Sau đó, hắn ta nhìn thấy thực tập sinh đó không ngẩng thèm đầu lên đã đáp một câu, "Nói."



Joe: "..........................."



Đáp xong chữ kia, cậu thực tập sinh đột nhiên phản ứng kịp, ngẩng đầu nhẹ nhàng "a" một tiếng, nói "Xin lỗi..."



Nhưng xin lỗi cũng không hiệu nghiệm nữa rồi.



Joe thiếu gia đã ngu.



Cả người đều đông lại.



Bi kịch luôn xảy ra mà không có dấu hiệu nào.



Người thì đông cứng, mà máy chạy bộ vẫn hoạt động.



Vì vậy hắn ta hơi lệch trọng tâm, rầm một tiếng, bị máy chạy quăng xuống đất.



Trên mặt vẫn còn biểu tình "WTF?"