Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 82




Diệp Đồng Trần mang theo di cốt của Hiểu Thanh Tĩnh trở về Hàng Châu ngay trong ngày hôm đó.

Bạch An tuy không hiểu cô muốn di cốt này để làm gì, nhưng vẫn ghi nhớ di nguyện của Hiểu Thanh Tĩnh – sau khi anh qua đời, mọi thứ của anh đều thuộc về Diệp Trần, chỉ cần Diệp Trần muốn thì cố gắng hết sức để đáp ứng.

Hiểu Thanh Tĩnh có ơn với gia đình họ, vì vậy Bạch An hy vọng sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành di nguyện của Hiểu Thanh Tĩnh, chăm sóc tốt cho cô Diệp.

Trên đường về, Bạch An mới hỏi một câu: “Cô Diệp định an táng di cốt này như thế nào?”

“Mang về đạp quán Bão Nhất.” Diệp Đồng Trần bịa ra một cái cớ: “Trước đây Hiểu Thanh Tĩnh từng nhờ tôi, nếu có cơ hội hãy chôn cất di cốt này ở nghĩa trang của đạo quán Bão Nhất.”

Bạch An cũng không hỏi thêm nữa, thật ra anh ta cũng không biết di cốt đó là của ai, chỉ biết từ khi ông nội anh ta đi theo ông nội của Hiểu Thanh Tĩnh, di cốt này đã được chôn cất trong phần mộ tổ tiên nhà họ Hiểu, có lẽ là di cốt của người thân cận với ông nội Hiểu Thanh Tĩnh.

Diệp Đồng Trần cũng không hoàn toàn nói dối, cô thật sự định chôn cất thân xác này của Hiểu Thanh Tĩnh vào trong lăng mộ của mình, anh không muốn xa cách cô vậy thì hãy chôn cất cùng nhau.

Lý do quan trọng hơn là cô muốn dùng di cốt của thân xác này để tìm kiếm Hiểu Thanh Tĩnh chuyển thế.

Cô không đọc được thông tin về chuyển thế của anh từ trong ký ức của Hiểu Thanh Tĩnh, có lẽ ngay cả Hiểu Thanh Tĩnh cũng không biết kiếp cuối cùng của ác quả này sẽ chuyển thế thành ai.

Thêm vào đó, Diệp Đồng Trần không thể chắc chắn sau khi giải trừ cấm thuật Đổi Mệnh, chuyển thế “kiếp cuối cùng” của Hiểu Thanh Tĩnh sẽ phát triển như thế nào, liệu có còn mang theo ký ức của kiếp trước hay không?

Cô muốn thông qua di cốt của thân xác này để tìm kiếm tung tích chuyển thế của anh, giống như cách Hiểu Thanh Tĩnh tìm thấy Hiểu Sơn Thanh và tìm thấy cô.

****

Đến Hàng Châu đã hơn sáu giờ tối, trời tối rất sớm, lại thêm trời âm u, sáu giờ hơn trời đã gần như tối đen.

Khu tham quan đạo quán Bão Nhất đã đóng cửa.

Diệp Đồng Trần gửi tin nhắn cho Hiểu Sơn Thanh báo bình an, bảo Bạch An về nghỉ ngơi, định đợi đến khi trời tối hẳn sẽ một mình mang di cốt đến đạo quán làm phép tìm kiếm tung tích chuyển thế của Hiểu Thanh Tĩnh.

Tiễn Bạch An xong, Diệp Đồng Trần ôm hộp đựng di cốt, tay kia mở cửa văn phòng luật, hai người đang ngồi xổm bên đường phía sau đột nhiên vội vàng chạy tới.

“Là luật sư Diệp phải không?”

“Đúng là luật sư Diệp rồi! Chúng tôi cuối cùng cũng đợi được cô!”

Diệp Đồng Trần quay đầu lại nhìn thấy một cặp vợ chồng, cả hai đều khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo phao, đeo găng tay len hình quả bóng, người đàn ông đeo tai nghe màu xanh quân đội, trông bụi bặm, không giống người Hàng Châu.

Có vẻ như là đến tìm luật sư.

Diệp Đồng Trần vốn định nói văn phòng luật tạm thời chưa mở cửa, nhưng nhìn thấy hai người xách theo túi lớn túi nhỏ, trong túi ni lông còn đựng vài ổ bánh mì và trứng gà, đoán chừng họ đến từ nơi khác, tự mang theo lương khô đợi ở ngoài văn phòng luật đã lâu.

Trời lạnh như vậy, Diệp Đồng Trần bèn mở cửa mời họ vào, cô cẩn thận định mang hộp di cốt vào phòng ngủ của mình, rồi lại ra ngoài rót hai ly nước nóng cho họ: “Uống cho ấm người đã.”

“Luật sư Diệp không cần phiền vậy đâu, chúng tôi không khát.” Người phụ nữ đứng im không dám ngồi, nhận lấy một ly nước đưa cho người đàn ông, sau đó mới nhận lấy ly còn lại, khum tay hơ nóng.

Người đàn ông đã ngồi xuống ghế sofa, cũng không nói gì.

Cuộc trò chuyện sau đó đều là do người vợ nói chuyện với Diệp Đồng Trần.

Đặc biệt là khi nghe Diệp Đồng Trần nói: Văn phòng luật vẫn chưa bắt đầu làm việc.

Người vợ liền áy náy và lo lắng nói: “Tôi biết, tôi biết, sáng nay đến đã thấy văn phòng luật khóa cửa, bảo vệ của đạo quán nói mọi người đang nghỉ lễ, nhưng chúng tôi đến bằng xe lửa, đi một chuyến rất vất vả, nếu không phải thực sự gặp phải chuyện khó khăn, chúng tôi cũng sẽ không đến làm phiền cô vào ngày Tết…” Nói đến đây, cô ấy sắp khóc: “Luật sư Diệp, cô đã giúp đỡ rất nhiều người như vậy, nhất định phải giúp chúng tôi với.”

Người đàn ông trên ghế sofa uống một ngụm nước.

Diệp Đồng Trần có một khoảnh khắc cảm thấy anh ta không phải hơn 40 tuổi, mà là 3 – 4 tuổi, người phụ nữ trước mặt cũng không giống vợ anh ta, mà giống như mẹ già.

Cho đến khi người phụ nữ vừa khóc vừa kể với Diệp Đồng Trần, họ lặn lội đường xa đi tàu hỏa đến đây là vì con trai của họ đã bị ôm nhầm.

Người đàn ông trên ghế sofa mới tức giận nói: “Bị ôm nhầm mười tám năm! Chúng tôi nuôi con trai của người khác mười tám năm, bây giờ cuối cùng cũng tìm được con trai ruột của mình, nhưng đối phương nhất quyết không chịu đổi lại! Chúng tôi muốn kiện nhà bọn họ! Còn muốn kiện bệnh viện bồi thường! Năm đó là do bệnh viện làm sai, mới khiến chúng tôi nuôi con trai của người khác mười tám năm! Luật sư Diệp, vụ kiện này cô nhất định phải giúp chúng tôi.”

“Bị ôm nhầm mười tám năm?” Diệp Đồng Trần không muốn nói chuyện với người đàn ông, liền hỏi người phụ nữ: “Hai người đã làm xét nghiệm DNA chưa?”

“Làm rồi, còn báo cảnh sát nữa.” Người phụ nữ lấy từ trong túi ra rất nhiều giấy tờ, có kết quả xét nghiệm DNA, còn có một số giấy tờ lộn xộn sau khi họ báo cảnh sát.

Cô ấy nói với Diệp Đồng Trần, mấy năm trước đã có người nói con trai cô ấy không giống nhà chồng, vì chuyện này mà chồng cô ấy còn cãi nhau với cô ấy rất nhiều lần, nghi ngờ đứa bé này là cô ấy ngoại tình sinh ra. Cô ấy không chịu nổi cơn tức này, kéo chồng và con trai đi làm xét nghiệm DNA, kết quả đứa bé thật sự không có quan hệ huyết thống với chồng cô ấy.

Lúc lấy kết quả xét nghiệm, chồng cô ấy đã động tay đánh cô ấy. Để chứng minh sự trong sạch của mình, cô ấy nhất quyết muốn làm xét nghiệm DNA của cô ấy và con trai, kết quả cũng không có quan hệ huyết thống, lúc này mới biết là bị ôm nhầm.

Lúc đó họ đã báo cảnh sát, muốn kiện bệnh viện đỡ đẻ năm xưa tìm lại con trai ruột của mình. Cảnh sát điều tra hơn một năm mới tìm được con trai ruột của họ, xác định là năm xưa ở bệnh viện sau khi sinh đã ôm nhầm con.

Gia đình bị ôm nhầm con kia ban đầu cũng rất hợp tác, làm xét nghiệm DNA gì đó, nhưng không ngờ sau khi gặp lại con trai ruột của mình, nhà đó lại trở mặt, không đồng ý đổi lại con.

“Tại sao lại không đồng ý đổi lại con?” Diệp Đồng Trần hỏi, theo lẽ thường thì đồng ý hợp tác cũng là muốn tìm lại con ruột của mình.

Hai người đều im lặng, người phụ nữ chảy nước mắt, khàn giọng nói: “Bởi vì Hiểu Hiểu có vấn đề về trí tuệ…”

Chồng cô ấy phẫn nộ nói: “Đứa bé này sinh ra đã bị thiểu năng trí tuệ! Là vấn đề của nhà bọn họ, vợ chồng chúng tôi mười tám năm nay vất vả nuôi nấng đứa trẻ thiểu năng này, bọn họ không những không biết ơn, vậy mà ngay cả con trai ruột cũng không cần! Luật sư Diệp, hổ dữ còn không ăn thịt con, cô nói xem những người làm cha mẹ như bọn họ sao lại nhẫn tâm như vậy?” Lại nói: “Bây giờ tôi nghi ngờ năm xưa có phải là nhà bọn họ biết mình sinh ra đứa con thiểu năng, cố ý tráo đổi con trai của tôi không!”

Người phụ nữ khóc càng thêm đau lòng, cô ấy vừa đau lòng cho đứa con ngốc nghếch mà mình nuôi nấng, vừa đau lòng vì không thể tìm lại được con trai ruột của mình.

Người đàn ông lấy điện thoại di động của mình ra, lật đến một bức ảnh đưa cho Diệp Đồng Trần xem: “Luật sư Diệp cô xem, đây là con trai ruột của tôi, khuôn mặt, đôi mắt, cái miệng của nó gần như giống hệt tôi!”

Diệp Đồng Trần nhận lấy điện thoại xem bức ảnh, bức ảnh là một chàng trai 17 – 18 tuổi đang tạo dáng ngầu với ván trượt, lông mày và đôi mắt quả thực có hơi giống người đàn ông này, nhưng thần thái lại khác biệt một trời một vực.

Nếu cô không nhìn nhầm, chàng trai trong ảnh mặc toàn đồ hiệu, đôi giày vài chục triệu, ván trượt trên tay cũng không rẻ.

“Còn nữa, luật sư Diệp lật sang ảnh sau.” Người đàn ông bảo cô lật sang ảnh sau.

Vài bức ảnh phía sau đều là chàng trai này, có ảnh trượt tuyết, ảnh đi máy bay, ảnh tốt nghiệp ở trường… Bức nào cũng cười rạng rỡ, bức nào cũng cần gia cảnh sung túc mới có thể chi trả.

Còn người đàn ông trước mắt lại đang dùng một chiếc điện thoại Android rất cũ, số tiền mua chiếc điện thoại này thậm chí còn không đủ mua một chiếc tai nghe của nam sinh trong ảnh.

Diệp Đồng Trần có thể nhận ra cậu nam sinh này được nuôi dưỡng rất tốt, thậm chí là tốt hơn cả con ruột trong nhà.

Lúc này cô hoàn toàn hiểu rõ, tại sao đối phương lại đột nhiên không muốn đổi lại đứa trẻ, thử hỏi bản thân bỏ ra biết bao nhiêu tiền bạc, tâm sức, yêu thương để nuôi nấng đứa trẻ, bỗng một ngày phát hiện ra đó không phải con ruột của mình, mà một đứa trẻ khác thiểu năng trí tuệ mới là… Thật khó có thể chấp nhận ngay lập tức.

Hơn nữa…

“Cậu nam sinh trong ảnh có tự nguyện đổi lại không?” Diệp Đồng Trần hỏi họ: “Theo quy định của pháp luật, con cái từ 8 tuổi trở lên phải được sự đồng ý của bản thân đứa trẻ, nếu cậu ấy không đồng ý, các người kiện tụng cũng vô ích.”

Cậu nam sinh kia cũng không muốn đổi lại.

Hai người họ sững sờ.

Người đàn ông trước mắt càng thêm tức giận: “Tôi là ba ruột của nó! Là ba ruột có quan hệ huyết thống! Nếu nó không đồng ý phụng dưỡng tôi, chẳng lẽ pháp luật không quản sao?”

Người phụ nữ đang khóc kéo anh ta lại, bảo anh ta đừng nói như vậy, rồi quay sang nói với Diệp Đồng Trần: “Ý chúng tôi không phải vậy, chúng tôi cũng không phải muốn đón nó về nhà, tôi biết gia đình chúng tôi điều kiện không tốt, tôi chỉ… chỉ là muốn thường xuyên được gặp nó…” Cô ấy lại khóc.

Diệp Đồng Trần rút giấy đưa cho cô ấy.

Người đàn ông nói: “Khóc lóc có ích gì, nói năng cũng không rõ ràng.” Anh ta tự mình nói với Diệp Đồng Trần: “Luật sư Diệp, trước đây chúng tôi từng xem cô xử lý vụ án, bỏ rơi con cái là phạm pháp đúng không? Vậy bây giờ họ không cần đứa con ruột của mình, tôi không thể kiện họ sao? Con ruột của họ bây giờ sắp bệnh chết rồi, chúng tôi không có tiền đưa nó đi phẫu thuật, nếu họ không quan tâm không bỏ tiền, tôi sẽ kiện họ! Luật sư Diệp, cô nhất định phải giúp chúng tôi.”

Diệp Đồng Trần nhíu mày: “Xin lỗi, tôi không giúp được hai người.”

Người phụ nữ đang khóc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, dường như không ngờ cô sẽ từ chối nhận vụ án của họ.

Nhưng Diệp Đồng Trần quả thực không định nhận vụ án này, cả hai bên đều có lý lẽ riêng, nhưng cũng đều có sự ích kỷ của riêng mình: “Tôi khuyên hai người nên cố gắng hòa giải riêng, nếu làm ầm ĩ đến tòa án, con ruột của hai người sẽ càng thêm căm hận hai người.”

Cô nói tiếp: “Đứa trẻ bị bệnh vẫn nên nhanh chóng đưa đi bệnh viện, nếu hai người không đưa nó đi bệnh viện mà dẫn đến nó xảy ra bất trắc, hai người có khả năng cấu thành tội bỏ rơi con cái.”

Người phụ nữ sững sờ: “Chúng tôi, chúng tôi không có bỏ rơi…”

“Sao lại cấu thành tội bỏ rơi con cái?” Người đàn ông đứng dậy hỏi Diệp Đồng Trần: “Chúng tôi đã nuôi nó mười tám năm rồi! Bệnh của nó là bẩm sinh, không phải do chúng tôi hành hạ, chúng tôi vì chữa bệnh cho nó mà đã cạn kiệt gia sản, bây giờ tìm được ba mẹ ruột của nó, rõ ràng họ giàu có như vậy mà không muốn bỏ ra một đồng, ngược lại chúng tôi lại có tội sao?”

Giọng anh ta rất to.

Khiến cho Hiểu Sơn Thanh đẩy cửa bước vào còn tưởng ai đang cãi nhau với cô, vội vàng chạy đến ngăn cản người đàn ông đó nói: “Nói chuyện tử tế! Xin đừng ồn ào!”

Người phụ nữ đang khóc cũng vội vàng kéo chồng mình lại, sợ anh ta lại cãi nhau với luật sư, liền đẩy anh ta ra ngoài chờ, rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Đồng Trần.

Hiểu Sơn Thanh vội vàng đỡ cô ấy dậy.

Người phụ nữ lại vừa khóc vừa nói: “Luật sư Diệp, xin cô hãy cứu lấy Hiểu Hiểu!” Hiểu Hiểu chính là đứa trẻ mà họ đã bế nhầm, dường như sợ người đàn ông bên ngoài nghe thấy, cô ấy đè thấp giọng nói: “Từ khi biết Hiểu Hiểu không phải con ruột của chúng tôi, gia đình đã không cho phép chi tiền chữa bệnh cho nó nữa, tôi không có công việc cũng không có tiền tiết kiệm, thật sự là không còn cách nào khác. Hiểu Hiểu dạo này sốt liên miên, nếu không mau chóng tìm ba mẹ ruột của nó đưa nó đến bệnh viện tốt chữa trị, tôi thật sự sợ nó…”

Cô ấy nghẹn ngào không nói nên lời, cúi đầu muốn dập đầu với Diệp Đồng Trần: “Luật sư Diệp, dù chỉ là cô đi giúp chúng tôi nói chuyện với ba mẹ ruột của Hiểu Hiểu một chút, trước tiên chữa bệnh cho con…” Trong lòng cô ấy rất rõ ràng, chồng cô ấy thật sự có thể nhẫn tâm không chữa bệnh cho đứa trẻ thiểu năng trí tuệ không có quan hệ huyết thống này nữa, vì vậy mới nghĩ đến việc tìm Diệp Đồng Trần, gửi gắm hy vọng duy nhất vào việc Diệp Đồng Trần giúp đỡ để ba mẹ ruột của Hiểu Hiểu đưa nó đi chữa bệnh.

“Chị mau đứng lên, đứng lên rồi nói.” Hiểu Sơn Thanh nghe mà đau đầu, giải thích: “Luật sư Diệp cô ấy cũng đang bị bệnh, gần đây cô ấy không nhận bất kỳ vụ án nào. Chị vẫn nên nhanh chóng tìm luật sư khác phù hợp hơn, trước tiên đưa đứa trẻ đi bệnh viện, dù thế nào cũng không thể để cậu ấy bệnh chết được.”

“Chị có thời gian ở đây quỳ xuống ép buộc tôi bằng đạo đức, chi bằng sớm đưa con của chị đi chữa bệnh.” Diệp Đồng Trần lên tiếng: “Nói với chồng chị, hai người và đứa trẻ đó đã cấu thành quan hệ ba mẹ nuôi con nuôi, nếu anh ta không chữa bệnh cho đứa trẻ, là vi phạm pháp luật và sẽ bị phạt tù.”

Người phụ nữ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

Bên ngoài vang lên tiếng xe ba bánh điện.

Diệp Đồng Trần nhìn ra ngoài thì thấy người đàn ông vừa ra ngoài kia đang lái một chiếc xe ba bánh cũ kỹ từ ven đường đến, dìu một nam sinh cao gầy xuống xe, kéo cậu ấy vào trong rồi nói: “Quỳ xuống dập đầu với luật sư Diệp.”

Cậu nam sinh đó quá gầy, gầy như que củi, bị đẩy một cái liền ngã xuống chân Diệp Đồng Trần, dường như đau đến mức hít vào một hơi.

“Hiểu Hiểu.” Người phụ nữ vội vàng đỡ cậu ta dậy, rồi tức giận nói với người đàn ông: “Anh kéo nó xuống xe làm gì! Nó còn đang sốt…”

Diệp Đồng Trần cúi đầu nhìn nam sinh ngã dưới chân, cậu ấy mặc áo khoác quân đội, bên trong là chiếc áo phao không vừa người, quần cũng ngắn một đoạn, lộ ra mắt cá chân, đôi tất trên mắt cá chân đỏ đỏ vàng vàng như thể dịch mủ đã khô.

Tim cô bỗng nhiên đập mạnh, ngồi xổm xuống nhìn chân cậu nam sinh, kéo ống quần lên thì thấy bên trong cậu ấy quấn băng gạc, bên dưới băng gạc là mụn mủ và máu me, cổ họng cô đột nhiên thắt lại.

Đây chỉ là mụn mủ thông thường sao? Chỉ là trùng hợp sao? Đứa trẻ này tên là Quách Hiểu.

“Quách Hiểu.” Diệp Đồng Trần gọi cậu ấy, bảo cậu ấy ngẩng đầu lên.

Nhưng cậu ấy dường như cái gì cũng không hiểu, cúi đầu run rẩy sợ hãi, nghe thấy người đàn ông bảo cậu ấy dập đầu, cậu ấy liền ngoan ngoãn dập đầu.

Diệp Đồng Trần đưa tay đỡ lấy đầu cậu ấy, lại gọi: “Quách Hiểu, cậu… cậu còn nhận ra tôi không?”

Cô nâng mặt cậu ấy lên, nhìn thấy một gương mặt rất xa lạ, không phải dung mạo của Tiểu Thanh Tĩnh sau khi hoàn tục, cũng không phải dáng vẻ của nhóc què Bình An, càng không phải là diện mạo của Hiểu Thanh Tĩnh ở thế giới này.

Đó là một gương mặt gầy gò đến mức sắp biến dạng, nhợt nhạt không chút máu, nhưng ngũ quan lại rất thanh tú, đôi mắt hơi cụp xuống, con ngươi đen láy, hốc mắt đỏ ửng vì gió lạnh, nhìn cô với vẻ sợ hãi.

Cậu ấy lập tức rụt người về phía sau, tránh khỏi tay cô, muốn trốn đến nơi an toàn, nhưng lại bị người ba nuôi túm lấy cổ áo quát lớn: “Bảo mày cầu xin luật sư Diệp thì mày nói chuyện đi!”

“Đủ rồi.” Diệp Đồng Trần hất tay anh ta ra, mí mắt giật giật, lý trí mách bảo cô rằng đây không thể là Tiểu Thanh Tĩnh đầu thai chuyển thế, nếu anh đầu thai chuyển thế cũng phải là vừa mới đầu thai thành trẻ con mới đúng, nhưng Quách Hiểu này đã 18 tuổi rồi.

Hơn nữa chẳng phải cô đã gánh chịu quả báo rồi sao? Cho dù Tiểu Thanh Tĩnh có đầu thai chuyển thế thành người này cũng không nên có quả báo mới đúng.

Chỗ nào cũng không trùng khớp, nhưng cô lại không nhẫn tâm được, nhìn thấy cậu ấy giống như nhìn thấy nhóc què Bình An ngày trước…

Cậu ấy đang bị sốt.

“Hiểu Sơn Thanh, cậu lái xe đến chưa?” Diệp Đồng Trần hỏi Hiểu Sơn Thanh: “Trước tiên đưa cậu ấy đến bệnh viện đi.”

“Được.” Hiểu Sơn Thanh lập tức gật đầu, cúi người muốn đỡ Quách Hiểu.

Quách Hiểu lại sợ hãi rụt người về phía sau, rúc vào cạnh ghế sofa.

Người mẹ nuôi của cậu ấy vội vàng nói: “Nó có chút vấn đề về trí tuệ, rất sợ người lạ, để tôi, để tôi.” Cô ấy dìu Quách Hiểu nói: “Hiểu Hiểu đừng sợ, những người này đều là người tốt, là muốn đưa con đến bệnh viện, con xem đây là luật sư Diệp, là người tốt…” Cô ấy nói mà tự trách bản thân, kìm nén nước mắt, cô ấy biết rõ bản thân mình vô liêm sỉ đến nhường nào, chính vì biết luật sư Diệp là người tốt, nên mới đến làm khó người ta.

Quách Hiểu ngẩng đầu cẩn thận nhìn Diệp Đồng Trần, cô cũng đang nhìn cậu ấy, gọi: “Quách Hiểu, đừng sợ.”