Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 56




Tuyết ở bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, hiếm lắm mới tích được một lớp tuyết thật dày. Con hồ ly kia vẫn còn đang ngồi xổm trên nền tuyết trước cửa, trên đầu và người nó không có tuyết đọng lại.

Diệp Đồng Trần cũng xác định được rằng con hồ ly kia không có thực thể, cô đang nhìn thấy chính là linh thể của nó.

Ăn lẩu xong, Hiểu Sơn Thanh lại dẫn Miêu Miêu và những người khác ra trước cửa văn phòng luật để đắp người tuyết nhỏ.

Diệp Đồng Trần sợ lạnh nên chỉ đứng ở cửa nhìn. Trong khi đó, con hồ ly kia cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, không hề bị bất kỳ ai làm kinh động. Dường như nó chỉ đang chờ đợi một phản ứng từ cô mà thôi.

Khi đồng hồ gần điểm chín giờ, Hiểu Sơn Thanh cùng Đới Dã và dì Hà chuẩn bị ra về.

Ban đầu, Miêu Miêu định ở lại ngủ cùng Diệp Đồng Trần, nhưng cô đã tìm cớ thuyết phục cô bé ra về. Bởi lẽ, cô cảm nhận được rằng con hồ ly kia đến đây vì mình, và đêm nay chắc hẳn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Đợi tiễn tất cả mọi người về hết, Diệp Đồng Trần vờ như không nhìn thấy con hồ ly kia, khóa cửa lại, vào nhà tắm chuẩn bị vệ sinh cá nhân.

Nhân gian có quy tắc của nhân gian, cô không muốn lạm dụng pháp thuật để phá vỡ những quy luật vốn có của dương gian. Có lẽ con hồ ly kia chỉ tình cờ đi ngang qua và đang thử xem liệu cô có thể nhìn thấy nó hay không.

Nhưng vừa rửa mặt xong, cô ngẩng đầu đã nhìn thấy một gương mặt xuất hiện phía sau mình trong gương  —— Một người đàn ông búi tóc kiểu đạo sĩ, đôi mắt màu hổ phách, đang dịu dàng mỉm cười với cô.

Là sư phụ.

Diệp Đồng Trần nhìn gương mặt quen thuộc mà xa xăm trong gương ngắn ngủi vài giây. Sau đó, cô vung tay lên, những giọt nước liền ngưng tụ thành sương mù. Trong làn sương ấy, ngón tay cô nhanh như chớp vẽ một đạo bùa chú, rồi đột ngột vỗ mạnh về phía sau.

Một tiếng “bùm” trầm đục vang lên phía sau, cùng với đó là một tia sáng trắng bị bắn văng ra khỏi phòng tắm.

Cô nghe thấy tiếng hồ ly kêu rất khẽ, giống như tiếng rên rỉ đau đớn.

Quả Hồng Nhỏ trên ghế sofa phát ra tiếng gừ đe dọa. Có một số loài chó mèo sẽ nhìn thấy được linh thể.

Diệp Đồng Trần bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Quả Hồng Nhỏ trên ghế sofa toàn thân xù lông, đang nhìn chằm chằm vào một vật thể màu trắng ở dưới đất. Đó chính là hồ ly lông trắng, bộ lông trên người nó đều ướt sũng, co người lại như thể rất đau, trốn dưới ghế sofa phát ra tiếng kêu yếu ớt, vừa uất ức vừa sợ hãi.

Dáng vẻ này của nó khiến cho Diệp Đồng Trần thấy bất ngờ. Cô cho rằng con hồ ly này là yêu quái tương đối lợi hại, bởi vì nó không sợ kết giới được cô thiết lập ở bên ngoài văn phòng luật, có thể tự mình bước vào đây, lại còn có thể nhìn trộm được nội tâm của cô, hóa thành dáng vẻ của sư phụ.

Nhưng sao chỉ đánh một cái đã thành ra thế này rồi?

Diệp Đồng Trần đi qua, hồ ly lông trắng liền run lẩy bẩy. Dù đuôi đã ướt sũng, nó vẫn cố gắng vẫy vẫy như muốn lấy lòng cô.

Trong khi đó, Quả Hồng Nhỏ trên ghế sofa cũng đang anh dũng dùng móng vuốt đánh vào nó dưới ghế sofa, nó cũng chỉ phát ra tiếng yếu ớt.

Diệp Đồng Trần bị chọc cười. Cô đưa tay giữ chặt chú mèo cam Quả Hồng Nhỏ đang hung hăng tấn công, rồi ngồi xuống nhìn con hồ ly lông trắng nhút nhát kia và hỏi: “Nếu ngươi có khả năng dò xét lòng người và biến hóa, sao lại không tránh được đòn tấn công này?”

Trong cổ họng của hồ ly lông trắng phát ra giọng người, lạ thay lại là giọng đàn ông, có điều rất rụt rè: “Tôi không có tài năng gì ghê gớm đâu, chỉ là có thể cảm nhận được ham muốn của con người và bắt chước hóa thân mà thôi…”

Diệp Đồng Trần vung tay qua đầu nó, và lập tức hiểu được ý của nó. Thật sự nó không phải là một hồ yêu hay hồ tiên có pháp lực cao cường, mà chỉ là một linh thể u hồn. Khả năng cảm nhận ham muốn của con người và biến hóa chỉ là một chút kỹ năng bản năng của nó với tư cách là một hồ ly nhỏ.

Đôi mắt xanh của nó rụt rè nhìn Diệp Đồng Trần: “Tôi tưởng cô muốn gặp ông ấy nên mới hóa thân cho cô xem…”

Vậy nên, nó đang lấy lòng cô ư?

Diệp Đồng Trần ngạc nhiên nhìn nó, chợt nhớ đến Tiểu Thanh Tĩnh mà cô từng nuôi. Con mèo ngốc nghếch ấy, trước khi khai linh, thường bắt chuột và ếch từ bên ngoài mang về bỏ vào bát cho cô…

Đúng là đang cố lấy lòng cô, báo đáp cô.

Diệp Đồng Trần đành bó tay với nó, bèn cầm khăn lông lau khô nước trên thân giúp hồ ly lông trắng kia.

Nó bị lau đến nỗi lông xù lên hết cả nhưng không dám cử động, chỉ ngây ngô nhìn cô.

Khi Diệp Đồng Trần lau xong, bộ lông trắng của nó đã rối bù như một quả cầu lông. Cô cố nén cười và hỏi: “Ngươi từ đâu đến? Đến tìm ta có việc gì?”

Hồ ly lông trắng rất muốn rũ rũ bộ lông, nhưng lại không dám. Nó ngồi chồm hổm ở đó, nhìn cô và chú mèo cam đang tỏ vẻ hung dữ, rồi nói: “Tôi đến từ Trại Vân Quế.”

“Trại Vân Quế?” Diệp Đồng Trần nghe cái tên địa danh xa xôi này, thoáng ngẩn người. Cô nhớ rằng cái trại cổ này đã “tuyệt tích” từ hơn trăm năm trước rồi. Nó nói nó đến từ cái trại đã tuyệt tích từ lâu này, vậy có phải nó đã chết hơn trăm năm rồi không?

Diệp Đồng Trần thầm nghĩ, điều này không hợp lý. Nếu một linh thể u hồn không sớm nhập luân hồi, thì chẳng bao lâu sau sẽ tan biến thành mây khói. Làm sao có thể tồn tại hơn trăm năm?

Hơn nữa, trại cổ đó cách Hàng Châu rất xa, ngay cả bây giờ đi máy bay cũng phải mất hơn sáu tiếng đồng hồ. Cô hỏi: “Ngươi nói là ngươi từ Trại Vân Quế vượt đèo lội suối, phiêu bạt đến tìm ta sao? Ngươi đã phiêu bạt bao lâu rồi?”

Nó lập tức lắc đầu đáp: “Tôi không phải lúc nào cũng phiêu bạt. Tôi bị người ta dùng bùa chú phong ấn, mang đến một đạo quán tối om. Sau đó, ngay trước khi họ cởi bỏ bùa chú để làm phép, tôi đã tự mình trốn thoát. Rồi tôi phiêu bạt một ngày và tìm được đến chỗ cô.”

Phức tạp như vậy sao?

“Có người dùng bùa chú phong ấn ngươi, đưa ngươi đến Hàng Châu?” Diệp Đồng Trần ngồi trên sofa hỏi nó.

Nó lại lắc đầu: “Là mang đến một đạo quán. Tôi không chắc đạo quán đó có nằm ở Hàng Châu mà cô nhắc đến hay không. Tôi đã bị phong ấn suốt đường đi, chẳng trông thấy gì cả.” Nó có chút sốt ruột bảo: “Bọn họ nói cô là Thiên Sư, cô có thể trông thấy tôi và giúp tôi đúng không?”

“Ai nói vậy?” Diệp Đồng Trần hỏi nó.

“Những con quỷ hoang dã tôi gặp trên đường.” Hồ ly lông trắng cụp tai xuống, nhẹ nhàng vẫy cái đuôi xù xì để lấy lòng: “Họ nói đúng không ạ?” Nó bò lại gần như muốn làm nũng với Diệp Đồng Trần: “Cô sẽ giúp tôi chứ?”

Nhưng Quả Hồng Nhỏ trong ngực Diệp Đồng Trần lập tức xù lông phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo nó, giơ móng vuốt lên định đánh nó.

Nó bị dọa cho sợ hãi co rúm đầu lại, nhắm mắt run rẩy, nhưng không bỏ chạy. Trông nó như thể dù có bị đánh chết cũng quyết tâm làm vui lòng Diệp Đồng Trần.

Diệp Đồng Trần không khỏi bật cười trước vẻ đáng thương mà lấy lòng của hồ ly lông trắng. Cô giữ chặt móng vuốt của Quả Hồng Nhỏ, không cho nó đánh, rồi dùng mu bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt đầu hồ ly nhỏ.

Hồ ly lông trắng lập tức nằm sấp xuống, dùng đầu cọ vào tay cô, vẫy đuôi lia lịa, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Thật biết làm nũng.

Đã vuốt ve rồi, Diệp Đồng Trần thở dài hỏi nó: “Ngươi muốn ta giúp gì?”

Hồ ly lông trắng lập tức phấn chấn hẳn lên, áp sát vào lòng bàn tay Diệp Đồng Trần nói: “Cứu chủ nhân của tôi! Cầu xin cô cứu chủ nhân của tôi!”

“Chủ nhân?” Diệp Đồng Trần hỏi chủ nhân nó là ai, đã xảy ra chuyện gì.

Dường như hồ ly lông trắng sợ cô sẽ hối hận, nhanh chóng nói liền một mạch. Chủ nhân của nó tên là Kim Linh Nhi, đã chết cực kỳ lâu rồi, nhưng đột nhiên có người đào mộ chủ nhân nó lên, mang hồn phách của chủ nhân đi mất.

“Hồn phách của Kim Linh Nhi cũng đã lưu lại nhân gian hơn trăm năm sao?” Diệp Đồng Trần hỏi kỹ.

“Bởi vì chủ nhân bị hiến tế.” Hồ ly lông trắng nằm dưới bàn tay cô, tai cụp xuống, có chút buồn bã nói: “Hồn phách của cô ấy đã bị lão tộc trưởng giam trong minh khí ngậm trong miệng, cho nên hồn phách của cô ấy vẫn luôn ở trong thi thể, không thể đi đầu thai.”

Nó luôn ở bên cạnh chủ nhân, hồn phách cũng ngủ trong minh khí của chủ nhân, không biết mình đã ngủ bao lâu. Rồi một nhóm người đào mộ chủ nhân lên, lấy minh khí ngậm trong miệng chủ nhân ra, phong ấn bằng bùa chú rồi mang đi. Nó cũng ở trong đó, nhân lúc những người này sau đó mở bùa chú để làm phép, nó mới trốn thoát ra, muốn tìm người cứu chủ nhân, và tìm đường đến được văn phòng luật này.

Nghe đến đây, Diệp Đồng Trần mới hiểu ra. Minh khí ngậm trong miệng là vật được đặt vào miệng người chết sau khi qua đời, thường là đồng tiền, bạc, hoặc Ngọc thiền*, với mục đích giữ cho thi thể không bị phân hủy.

* “Thiền” có nghĩa là con ve. Ngọc thiền là con ve bằng ngọc. Người ta tin rằng, táng Ngọc thiền cùng người đã khuất mang hàm ý linh hồn của người đã khuất sẽ tái sinh, thoát khỏi chốn bụi trần nhơ bẩn để đến với thế giới khác tốt đẹp hơn.

Nhưng thực tế đó chỉ là mê tín, thi thể vẫn sẽ phân hủy như bình thường.

Tuy nhiên, có một số pháp thuật tà môn có thể giam giữ hồn phách người chết trong minh khí ngậm trong miệng, nhét vào miệng thi thể. Như vậy, dù người đã chết, nhưng hồn phách không rời khỏi thể xác, không nhập luân hồi, quả thật có thể khiến thi thể trăm năm không phân hủy. Nhưng đối với vong hồn bị giam cầm, điều này vô cùng đau đớn. Vì vậy, cách đây trăm năm, pháp thuật này đã bị cấm.

Diệp Đồng Trần không hiểu những kẻ đào mộ, lấy đi minh khí định làm gì.

Đầu tiên, cô nghĩ có phải là Thẩm Xác đã làm việc này? Nhưng sau đó lại nghĩ, hiện giờ Thẩm Xác đã không còn khả năng sử dụng pháp thuật nữa.

“Ngươi có nhìn thấy kẻ dùng bùa chú phong ấn ngươi không?” Diệp Đồng Trần hỏi: “Hoặc ngươi còn nhớ đạo quán làm pháp sự ở đâu không?”

Hồ ly lông trắng lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Sau khi mở quan tài, tôi đã bị phong ấn bằng bùa chú, nên chẳng thấy gì cả. Nhưng tôi nhớ đạo quán mà tôi đã trốn thoát.”

Diệp Đồng Trần thả Quả Hồng Nhỏ vào ổ, dứt khoát khoác chiếc áo lông thật dày và dẫn theo hồ ly lông trắng ra ngoài. 

Cô tìm đến đạo quán kia theo lời chỉ dẫn của nó, không ngờ đó không phải là một đạo quán, chỉ là một ngôi nhà riêng.

Diệp Đồng Trần đứng trước cửa nhà, dùng linh thức đi một vòng bên trong. Cô không cảm nhận được sự hiện diện của đạo sĩ nào có linh lực, cũng không cảm ứng được vị trí của minh khí mà hồ ly lông trắng đã nói.

“Ngươi chắc chắn người đã nhìn thấy đạo sĩ chứ?” Diệp Đồng Trần tự hỏi liệu đám người đó đã di chuyển đi nơi khác chăng.

Hồ ly lông trắng gật đầu một cái, bảo rằng nó có nhìn thấy một người mặc trang phục đạo sĩ.

Tuy nhiên, người mặc trang phục đạo sĩ chưa chắc là đạo sĩ thật.

Diệp Đồng Trần bảo hồ ly lông trắng tự mình vào trong tìm kiếm, xem có thể tìm thấy minh khí chứa hồn phách chủ nhân của nó, hoặc vị đạo sĩ mà nó đã nhìn thấy không.

Chẳng bao lâu sau, nó đã quay ra. Đúng là nơi này chính là chỗ nó đã trốn thoát, nhưng minh khí đã không còn ở đó nữa, những người trong đó cũng đã đi mất. Căn nhà này hoàn toàn không có một bóng người.

“Chủ nhân sẽ gặp chuyện gì không ạ? Liệu hồn phách có bị tan biến không?” Nó càng thêm lo lắng, vì không còn cảm nhận được khí tức của minh khí chủ nhân nữa.

Diệp Đồng Trần cũng đứng giữa tuyết, thông qua nó sử dụng pháp thuật Tìm Vật để tìm kiếm khắp Hàng Châu. Nhưng dù tay chân cô đã cóng lạnh, vẫn không cảm nhận được chút khí tức nào của minh khí mà nó đã từng ở bên trong.

Ngay cả khi minh khí bị vỡ hay bị luyện hóa, cũng có thể tìm thấy dấu vết tồn tại. Không thể nào không tìm thấy gì như thế này.

Điều này chỉ có thể nói rằng có người đã dùng pháp thuật để cách ly minh khí.

“Có lẽ tạm thời chưa có chuyện gì đâu.” Diệp Đồng Trần bế hồ ly lông trắng lên và nói: “Nếu có người muốn lấy hồn phách chủ nhân ngươi ra, họ sẽ tìm cách phá vỡ minh khí đó, khi ấy ta sẽ cảm nhận được vị trí của minh khí.” Nhưng hiện giờ không cảm nhận được, có lẽ vì người đó chưa có khả năng phá vỡ minh khí, lại sợ cô tìm ra, nên tạm thời đã phong ấn minh khí lại.

Phải chăng là Thẩm Xác?

Cô đưa hồ ly lông trắng đến bệnh viện nơi Thẩm Xác đang nằm. Hiện tại, hắn ta đã bị liệt nửa người, vẫn còn đang điều dưỡng trong bệnh viện, cũng không hề rời khỏi đó. Cô cũng không cảm nhận được linh lực của hắn ta đã hồi phục.

Không phải hắn ta, vậy vẫn còn thuật sĩ khác ư?

“Phần mộ của chủ nhân ngươi ở đâu?” Diệp Đồng Trần hỏi hồ ly nhỏ: “Nếu mộ của cô ấy bị đào, chắc sẽ có người báo cảnh sát chứ?” Dù là mộ từ trăm năm trước, ngay cả khi cô ấy không có hậu nhân, việc đào mộ vẫn là hành vi vi phạm pháp luật.

Hồ ly lông trắng chỉ nhớ nơi chủ nhân nó bị chôn sống vào năm đó, nhưng sau một trăm năm, nơi đó bây giờ tên là gì nó cũng chẳng biết nữa.

Đã là nửa đêm, mười hai giờ rưỡi.

Diệp Đồng Trần suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gửi một tin nhắn WeChat cho Tống Minh Minh: [Ngủ rồi?]

Cô có thể hỏi xem phía cảnh sát có ai báo án không.

Mấy giây sau, Tống Minh Minh đã trả lời cô: [Vẫn chưa, đang xử lý vụ án.]

Anh ấy lại hỏi: [Sao thế?]

Diệp Đồng Trần trả lời: [Tôi nằm mơ thấy có một ngôi mộ cổ ở một trại cổ bị người ta đào, đánh cắp cổ vật trong mộ.]

Rất nhanh sau đó, Tống Minh Minh gọi điện trực tiếp cho cô. Lần này anh ấy gọi thẳng: “Diệp pháp sư, nói rõ hơn xem nào? Cô nói trại cổ đó có phải là Trại Vân Quế đã biến mất trăm năm không?”

Diệp Đồng Trần giật mình. Không lẽ vụ án anh ấy đang xử lý chính là vụ đào trộm mộ này? Nhưng Trại Vân Quế ở tận Quảng Tây, làm sao vụ án này lại đến tay cảnh sát Hàng Châu được chứ?

Nhưng Tống Minh Minh không hề tiết lộ với cô về vụ án mà anh ấy đang xử lý, điều đó có nghĩa là không thể tiết lộ với bên ngoài. Cô cũng không hỏi, chỉ nói: “Đúng là trại cổ đó, tôi mơ thấy một ngôi mộ của một cô gái trong trại cổ bị những kẻ trộm mộ đào lên, lấy đi cổ vật trong mộ, và hình như bọn chúng là người ở Hàng Châu?”

Cô nghe thấy Tống Minh Minh thấp giọng thán phục một tiếng: “Thần kỳ ghê.”

Tuy anh ấy không tiện tiết lộ tình tiết vụ án, nhưng câu cảm thán này đã khiến Diệp Đồng Trần đoán được bảy tám phần. Có lẽ đám người đó thực sự là từ Hàng Châu, cảnh sát cũng đã điều tra đến Hàng Châu, nên Tống Minh Minh đang phối hợp với cảnh sát Quảng Tây để điều tra vụ án?

“Pháp sư Diệp, Đại pháp sư Diệp, trong mơ cô có thấy diện mạo của đám trộm mộ đó không?” Giọng Tống Minh Minh tha thiết: “Hoặc tung tích, nơi ẩn náu của họ?”

Diệp Đồng Trần nghĩ đến căn nhà tư nhân đó, đối chiếu địa chỉ và nói với Tống Minh Minh: “Trong mơ, tôi mơ hồ thấy đám người đó dường như đang ẩn náu ở số ba mươi mấy đường Tư Đồn, trước cửa có một cây ngô đồng. Không nhớ rõ chi tiết lắm.” Cô lại khiêm tốn nói thêm: “Chỉ là một giấc mơ, không biết thật giả thế nào, nên tôi không dám báo cảnh sát, chỉ hỏi ý kiến cảnh sát Tống trước.”

“Tốt, tốt lắm! Luật sư Diệp làm rất đúng, rất chính xác!” Tống Minh Minh hào hứng nói: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, nếu nhớ ra điều gì thì liên lạc với tôi ngay. Bây giờ tôi không tiện nói với cô, để sau tôi sẽ nói.”

Nói xong, anh ấy liền cúp điện thoại.

Diệp Đồng Trần cảm thấy hơi an tâm hơn. Cô lạnh đến nỗi không còn hơi ấm trên người, dẫn theo hồ ly nhỏ trở về văn phòng luật và nói với nó: “Đừng lo, cảnh sát đã bắt đầu điều tra rồi. Thời đại này cảnh sát rất giỏi.” Cô thấy khó giải thích cho hồ ly nhỏ rằng, sau một trăm năm, thế giới này camera giám sát khắp nơi, đôi khi cảnh sát còn lợi hại hơn cả thuật sĩ. Đã tra ra được đám người đó, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm thấy họ.

Tuy hồ ly nhỏ gật đầu cảm ơn cô, nhưng suốt đêm nó vẫn co ro ở một góc cửa, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ khẽ của nó, trông thật là đáng thương.

Diệp Đồng Trần gọi nó đến ngủ cạnh giường mình. Nó cũng rất ngoan ngoãn, không lên giường, chỉ co ro nằm trên tấm thảm dưới giường, vẫn cứ trông mong nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một cách đáng thương: “Tôi chưa bao giờ xa chủ nhân lâu đến thế này…”

Một đêm có phải là lâu không?

Diệp Đồng Trần mở mắt ra nhìn nó. Nó gối đầu lên trên chân mình, lúc nằm sấp, lúc ngồi chồm hổm, bồn chồn lo lắng. Cô liền nghĩ liệu mèo có như thế này không? Nếu Tiểu Thanh Tĩnh rời xa cô, nó có bồn chồn lo lắng như thế không?

Cô nhớ đến nhóc què Bình An, cậu ta vẫn đang tìm cô ư? Hay là đã luân hồi chuyển thế, quên cô và bắt đầu một kiếp mới rồi?

****

Đêm đó, Diệp Đồng Trần cũng ngủ chập chờn. Mỗi lần tỉnh giấc, cô đều thấy hồ ly lông trắng đang ngồi chồm hổm trên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Khi mặt trời ló dạng, tuyết đọng đã tan đi khá nhiều. Bên ngoài đạo quán Bão Nhất, một đạo sĩ đang quét tuyết.

Cô lại thử cảm ứng minh khí kia một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy.

Bên phía Tống Minh Minh thì vào khoảng ba bốn giờ sáng đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat: [Luật sư Diệp, chuyện cô mơ thấy vụ trộm mộ tạm thời đừng tiết lộ cho bất kỳ ai, cảnh sát đã can thiệp.]

Cô đoán chắc cảnh sát đang truy bắt đám người này, nên không thể khinh suất làm kinh động bọn chúng.

Diệp Đồng Trần đi qua vuốt ve đầu hồ ly nhỏ, trấn an nó.

Ánh nắng quá đẹp, người đến khu thắng cảnh cũng đông dần lên.

Bởi vì chương trình << Đúng Vậy, Thưa Thẩm Phán >> vẫn còn chưa bắt đầu ghi hình trực tiếp kỳ mới, cho nên văn phòng luật đã khôi phục lại việc kinh doanh và livestream như bình thường.

Diệp Đồng Trần ăn sáng, đợi Hiểu Sơn Thanh đến liền bật livestream.

Chuyện này làm cho những khán giả cũ ngồi đợi livestream kích động chết rồi, chưa đầy một lát, hot search #PhápSưDiệpLivestreamRồi# đã đứng trên top 5.

Trong phòng live, tất cả mọi người đều khen cô kính nghiệp ——

[Không ngờ hôm nay sẽ live đấy! Hu hu hu, vợ cũng chuyên nghiệp quá rồi, chương trình chỉ mới kết thúc một ngày, hôm sau cô lại mở live rồi!]

[Vợ biết một ngày tôi không được nhìn thấy cô thì toàn thân sẽ ngứa ngáy đúng không?]

[Còn tưởng rằng sẽ nghỉ ngơi mấy ngày đấy, không thể không nói mức độ kính nghiệp của luật sư Diệp idol đã đánh bại fan là tôi rồi, khóc lóc thảm thiết.]

Hiểu Sơn Thanh bưng cà phê tới, thò đầu vào phòng live hỏi: “Vì sao không khen tôi? Luật sư Hiểu cũng rất kính nghiệp đấy.”

[Ha ha ha ha, đúng thế đúng thế, Hiểu Cẩu cũng rất kính nghiệp!]

[Hiểu Cẩu bất mãn rồi, Hiểu Cẩu cũng cần được khích lệ.]

[Luật sư Hiểu, chân của cậu sao rồi? Đã tháo nẹp thép ra chưa?]

[Luật sư Hiểu, sao cổ cậu đỏ thế?]

“Qua hai hôm nữa tôi sẽ tháo.” Hiểu Sơn Thanh gãi gãi cổ: “Không biết bị dị ứng gì nữa, vừa đến văn phòng luật là ngứa.”

Diệp Đồng Trần ngẩng đầu nhìn cổ cậu, lại quay đầu nhìn hồ ly lông trắng đang ngồi xổm trên cửa sổ, thầm nghĩ: Thể chất của Hiểu Sơn Thanh có vẻ rất nhạy cảm với những linh hồn ma quỷ, cho nên rất thích hợp để thông linh. 

Còn chưa đầy bao lâu, phòng live đã trực tiếp vượt quá 20 triệu người xem trực tuyến, dưới phần bình luận rất náo nhiệt, nhưng lại không có nhiều người kết nối.

Bởi vì lần này Hiểu Sơn Thanh trực tiếp viết tiêu đề của phòng live là — [Tư vấn pháp luật, ngoài vấn đề pháp luật không kết nối mic! Không được hỏi về huyền học!]

Điều này đã giúp ngăn cản một bộ phận lớn muốn nối mic để hỏi về vấn đề huyền học.

[Tại sao hôm nay lại chẳng có ai nối mic nhờ tư vấn thế nhỉ?]

[Muốn hỏi pháp sư Diệp xem liệu năm nay tôi có làm giàu được không, lại sợ luật sư Hiểu block tôi.]

[Những người thật sự gặp vấn đề pháp lý có lẽ cũng không dám nhờ tư vấn đâu nhỉ, sợ bị pháp sư Diệp nhìn thấu mình đang nói dối.]

[Ha ha ha ha, sợ nguyên cáo biến thành bị cáo.]

[Sao hôm nay lại không nhìn thấy phú bà Tay cầm dao mổ giết rồng nhỉ? Cô ấy rất hiếm khi bỏ lỡ livestream của luật sư Diệp đấy.]

Cả đám người đều đang @Tay cầm dao mổ giết rồng.

Thật đúng là đã @ cho người xuất hiện.

****

Điện thoại của Cố Ninh không ngừng có thông báo, chương trình livestream của người cô đặc biệt theo dõi đã bắt đầu.

Cố Ninh đang ở trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng thuộc tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần. Sáng sớm nay, Kỷ Diệu Quang đã đích thân đến nhà cô ấy hẹn cô ấy đi chơi, nói rằng tuyết đã rơi, muốn đưa cô ấy đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng để ngắm tuyết.

Nếu là trước đây, Cố Ninh sẽ chẳng thèm đếm xỉa gì đến Kỷ Diệu Quang.

Nhưng không hiểu sao từ sau bữa tiệc tối hôm đó, mỗi lần gặp Kỷ Diệu Quang, cô ấy đều cảm thấy hắn ta đẹp đến mức làm rung động lòng người, như thể bị hắn ta bỏ bùa vậy. Chỉ cần bị hắn ta nhìn là cô cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua… Đầu óc quay cuồng, cô đã đồng ý.

Lúc này, Cố Ninh đang ngồi trong khu nghỉ dưỡng, ấn mở livestream của luật sư Diệp, đầu óc hơi tỉnh táo lại một chút, gửi tặng trước vài món quà, sau đó hỏi dưới phần bình luận ——[Hu hu, vợ có thể vẽ một lá bùa cho tôi được không?]

[Phú bà tới rồi!]

[Phú bà online cầu bùa.]

[Ha ha ha, sao phú bà còn đi đầu làm mấy việc mê tín dị đoan thế này nữa vậy!]

Diệp Đồng Trần cũng nhìn thấy Tay cầm dao mổ giết rồng, hỏi cô ấy: “Cô muốn bùa gì?”

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Bùa giải mê tình…]

Diệp Đồng Trần với Hiểu Sơn Thanh cùng trầm mặc trước màn hình một lúc.

[Ha ha ha ha, tôi cũng muốn cầu! Có loại bùa này hay không thế! Tôi sẵn sàng dùng tiền mua!]

[Trời ạ! Phú bà lại là người yêu đương mù quáng? Xảy ra chuyện gì thế, không phải đã nói không cưới không sinh sẽ mãi bình an hay sao! Không phải cô rất ghét đàn ông hay sao?]

[Phú bà mau tỉnh táo lại đi! Yêu đương mù quáng sẽ có rủi ro đấy!]

Cố Ninh nhìn những dòng bình luận trong phòng live vừa tán đồng vừa hối hận. Đúng thế! Chính xác! Đàn ông chẳng có ai tốt cả! Đặc biệt là tên đó, còn là đứa con riêng đáng ghét của nhà họ Kỷ! Sao cô ấy có thể mê muội đầu óc vì Kỷ Diệu Quang được chứ!

Cô định gõ chữ nhờ luật sư Diệp mắng cho cô tỉnh! Giúp cô trừ tà, thì một bàn tay đưa đến trước mắt cô, đặt xuống một tách cà phê.

“Cô Cố, cà phê của em đây.” Bàn tay kia chậm rãi thu hồi lại.

Cố Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Diệu Quang ngồi xuống phía đối diện. Khuôn mặt hắn ta trắng đến phát sáng, màu trắng ấy làm nổi bật một chút sắc hồng trên môi, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng long lanh như làn nước xuân, nhìn cô ấy khiến cô ấy không thể rời mắt.

Hắn ta ngồi đó mỉm cười, khiến Cố Ninh có ảo giác “hào quang rực rỡ”.

Không phải ảo giác của cô ấy, ngay cả cặp đôi nam nữ uống cà phê ở bàn bên cạnh cũng nhìn về phía anh ta, nhìn đến ngẩn ngơ.

Cô ấy nhìn hắn ta, nghe hắn ta nói: “Thật xin lỗi, anh đi lâu quá, để em nhàm chán đến mức phải xem livestream. Anh xin lỗi em.”

Hắn ta đến gần Cố Ninh, đặc biệt nhìn cô ấy, giống một con hồ ly bị thương, bảo: “Có thể tha thứ cho anh không?”

Cố Ninh như bị trúng tà, liền bấm tắt livestream….

****

Trong phòng live, Diệp Đồng Trần vừa mới hỏi: “Không có bùa giải mê tình đâu, thường chỉ có cầu duyên tối thôi. Cô gặp phải người đàn ông tồi sao Tay cầm dao mổ giết rồng?”

Nhưng Tay cầm dao mổ giết rồng đã rời khỏi phòng live.

Hiểu Sơn Thanh có chút nghi hoặc, gần đây Cố Ninh lại xem mắt nữa ư? Gặp được đối tượng vừa ý rồi? Yêu đương thì yêu đương thôi, sao còn phải giải mê tình nhỉ?

Diệp Đồng Trần đợi một lúc vẫn không nhận được đáp lại từ Tay cầm dao mổ giết rồng, lại chờ được một người nối mic.

Cô kết nối, phía đối diện không bật camera, còn dùng máy biến giọng nữa.

Bên trong phát ra giọng nói của một người phụ nữ đã được làm biến âm: “Luật sư Diệp, có thể xin một lá bùa trấn trạch đuổi tà không ạ? Tôi sẵn sàng trả tiền.”

“Sao hôm nay có nhiều người xin bùa chú thế nhỉ?” Hiểu Sơn Thanh nhíu mày, nhấn mạnh: “Xin chào, phòng livestream của chúng tôi không làm những việc mê tín dị đoan…”

Chưa nói hết, đối phương đã vội vã nói: “Đừng cúp, xin đừng cúp máy. Luật sư Diệp, xin hãy coi như cứu giúp đứa trẻ. Con tôi ham chơi chạy một vòng trong nghĩa trang, về nhà thì như bị ma nhập vậy, cười ha hả vô cớ, đi đứng không vững, lại còn sốt cao không dứt. Đã đến bệnh viện nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân. Chúng tôi đã hết cách, chỉ có thể liều một phen đến cầu xin cô. Xin hãy cho một lá bùa để chúng tôi thử xem, cứu lấy đứa trẻ!”

Nghiêm trọng như vậy sao? Đến bệnh viện cũng vô dụng à?

Hiểu Sơn Thanh nghiêm túc lắng nghe, nhìn thoáng qua Diệp Đồng Trần.

Dưới phần bình luận cũng vô cùng ngạc nhiên ——

[Chuyện này nghe nghiêm trọng quá đi, đến bệnh viện cũng vô dụng sao? Bác sĩ nói thế nào vậy?]

[Bé con bao lớn rồi? Có đến bệnh viện lớn không? Nghiêm trọng như vậy vẫn nên đi khám bác sĩ đi!]

[Đúng vậy đó, tuy rằng tôi tin huyền học, nhưng con bệnh thì vẫn nên đi khám bác sĩ, cầu bùa cũng vô dụng thôi.]

[Người ta đã nói đến bệnh viện cũng vô dụng rồi, bây giờ đã tuyệt vọng đến mức chuyện gì cũng có thể thử, muốn thử một chút. Luật sư Diệp cứ vẽ cho một lá bùa đi, dù chỉ mang đến một chút tác dụng tâm lý tích cực cũng được mà?]

[Đúng vậy đó đúng vậy đó, còn chưa chắc đâu? Khi còn bé tôi cũng từng bị dọa cho co giật, cũng là bà nội tìm một người gọi hồn để chữa khỏi bệnh cho tôi. Tuy là mê tín, nhưng thử một chút cũng đâu có tổn hại gì đúng không!]

Chạy một vòng trong nghĩa trang, cười không ngừng, sốt cao, đi lại không vững…

Diệp Đồng Trần nhìn phần bình luận, nói với người đang nối mic: “Như vậy đi, cô bật video lên cho tôi xem đứa trẻ, tôi biết một ít kiến thức về Trung y.”

Tuy nhiên, đối phương gấp gáp nói: “Con không ở bên cạnh, đang ở phòng cấp cứu. Luật sư Diệp, xin hãy cho chúng tôi một lá bùa để cứu đứa trẻ. Chúng tôi sẵn sàng trả bất kỳ giá nào…”

“Con của cô đã đến nghĩa trang phải không?” Diệp Đồng Trần hỏi: “Chỉ chạy một vòng trong nghĩa trang thôi sao? Không đào mộ người khác chứ?”

Đối phương bỗng im bặt như thể bị nghẽn mạng.

Hiểu Sơn Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng không hiểu. Ý Diệp Trần là… đứa trẻ của người này đã đào mộ người khác sao?

“Cô vẫn còn ở đó chứ?” Diệp Đồng Trần thấy người này vẫn chưa ngắt kết nối, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này nhé, tôi sẽ vẽ một lá bùa cho cô trước. Cô cho tôi địa chỉ, tôi vẽ xong sẽ gửi đến cho cô.”

Thật sự định vẽ bùa sao? Vẽ bùa trên livestream luôn?

Hiểu Sơn Thanh lo lắng phòng phát trực tiếp sẽ bị cảnh báo vì làm những việc mê tín dị đoan.

Người đang kết nối sau một lúc mới trả lời: “Được, tôi sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn riêng cho cô. Cô cứ gửi đến bệnh viện là được.”

Hiểu Sơn Thanh giúp Diệp Đồng Trần kiểm tra tin nhắn riêng, địa chỉ mà người này gửi đến đúng là một bệnh viện lớn ở Hàng Châu.

“Cô… cần dụng cụ đặc biệt gì để vẽ bùa không?” Hiểu Sơn Thanh hỏi khẽ. Mặc dù cậu không tin vào những thứ này, nhưng sau nhiều chuyện đã xảy ra, cậu cũng có phần dao động. Nếu lá bùa này có thể mang lại chút an ủi tâm lý cho phụ huynh của đứa trẻ thì cũng tốt. “Giấy vàng? Chu sa?” Cậu thấy trong phim đều như vậy, có cần cậu đi mua không?

“Không cần.” Diệp Đồng Trần tùy tiện xé một mảnh giấy trắng, không dùng bút, không dùng mực, chỉ nhúng ngón tay vào cốc nước bên cạnh, rồi nhanh chóng vẽ một lá bùa lên giấy.

Cô đang suy đoán: Người đang kết nối bên kia có phải là một trong đám người đào mộ không? Nếu đúng vậy, dám kết nối trực tiếp để xin bùa chú, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng đến tính mạng, buộc phải làm như vậy, và họ tin rằng cảnh sát sẽ không tìm ra họ.