Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 37




Bóng đèn đã được thay lại.

Lý Lập ngồi đó hồn xiêu phách lạc, dùng giấy lau vết máu trên cổ mình. Đây thực sự là máu của ông ta sao? Mặc dù ông ta có thể cảm nhận được cổ mình bị mảnh vỡ của bóng đèn cứa phải, nhưng… làm sao một vết cắt nhỏ lại có thể chảy nhiều máu đến thế? Hơn nữa, ông ta nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo khi máu nhỏ xuống!

Quỷ tha ma bắt…

Ông ta chẳng nghe lọt tai được lời nào khác của cảnh sát, chỉ nghe thấy họ sẽ tạm giữ Nguy Quân, Lý Quế Lan và Vương Hưng Quốc. Lúc này ông mới hoàn hồn, thắc mắc sao việc kết âm hôn lại dẫn đến bị bắt giữ?

Cảnh sát còn nói, nếu chứng cứ xác thực và khởi tố thành công, tòa án sẽ kết án Nguy Quân và những người khác tù giam, với mức án dưới 3 năm tù có thời hạn.

Lý Lập nghe mà choáng váng, trước tiên anh nói: “5000 tệ tôi nhận là tiền lì xì thôi, chuyện này không liên quan gì đến tôi, không lẽ còn định buộc tội cả tôi nữa sao?” Ông ta nhìn hai luật sư đối diện, không nhịn được nói với họ: “Phán Phán lấy đâu ra tiền mà mời luật sư chứ? Trong di thư của con bé có nhắc gì đến việc kiện ba mẹ con bé không? Chắc chắn là không có, con bé đó rất hiếu thảo, các vị kiện ba mẹ con bé thì chẳng phải sẽ khiến con bé chết không nhắm mắt hay sao?”

“Không tôn trọng cô ấy, dồn cô ấy đến đường cùng, rồi còn muốn lợi dụng cả di thể cô ấy, đó mới là điều khiến cô ấy chết không nhắm mắt.” Hiểu Sơn Thanh nói không chút do dự.

Lý Lập là người làm ăn, nên khéo léo hơn vợ chồng Nguy Quân nhiều. Anh ta mặt tái nhợt nhưng giọng điệu vẫn rất lịch sự nói với Diệp Đồng Trần và những người khác: “Thưa luật sư, chuyện này đều có thể hòa giải riêng được mà, đâu đến nỗi buôn bán di thể. Kết âm hôn cũng khá phổ biến, cần gì phải lên tòa án chứ? Mấy ngày trước, thằng nhóc trộm xe của tôi cùng lắm cũng chỉ bị kết án 1 – 2 năm, sao lại phải kết án nặng đến 3 năm chỉ vì kết âm hôn cho con gái mình?”

Khi ông ta nhắc đến chuyện này, Ngụy Phán Phán đang đứng đó đột nhiên lên tiếng: “Luật sư Diệp, chị nói với ông ta rằng nếu ông ta ta chịu viết thư thông cảm cho Mạch Tử thì tôi sẽ không kiện ông ta nữa.”

Diệp Đồng Trần nhìn về phía cô ấy.

Trông cô ấy còn buồn hơn cả khi khóc, nhưng vẫn bàn bạc với Diệp Đồng Trần: “Chị cứ nói tôi ủy thác chị kiện ông ta tội bỏ rơi con, trừ phi ông ta hòa giải với Mạch Tử và không đòi Mạch Tử bồi thường.”

Diệp Đồng Trần thầm thở dài, người càng thiện lương càng sống khổ sở, giống như sư phụ của cô vậy.

Nhưng cô không muốn như thế.

Vì vậy cô truyền âm hỏi Phán Phán: “Cô không cần nghĩ cho người khác, chỉ cần nói cho tôi biết, cô có muốn ông ta bị trừng phạt không?”

Phán Phán nhìn cô rồi lại nhìn Lý Lập và Ngụy Quân. Họ đã từng đau buồn vì cái chết của cô không? Đã từng cảm thấy ăn năn chưa?

Vào khoảnh khắc kết thúc sinh mệnh, trong lòng cô nghĩ rằng: Phải dùng cái chết để khiến họ hối hận, khiến họ đau khổ.

Nhưng có vẻ như bọn họ chẳng hề như vậy.

Suốt hai mươi năm qua, dường như chỉ có cô ấy là người chịu đựng nỗi đau. Cô ấy phải chịu đựng mỗi ngày, đã khóc khi biết ba mẹ mua bánh sinh nhật cho em trai, cũng đã khóc khi bị ba mẹ ép bỏ học cấp ba để đi làm. Nhưng sau đó, cô ấy khóc càng ngày càng ít, bởi cô ấy cho rằng mỗi ngày sống đều là quá trình cắt thịt đền ơn cha, moi xương báo đáp mẹ… Khoảnh khắc chết đi, cô ấy đã được giải thoát, nhưng không ai trong số họ nghĩ rằng mình đã làm sai.

“Sám hối chẳng có tác dụng gì đâu.” Diệp Đồng Trần nhìn cô ấy, truyền âm nói: “Chỉ có trừng phạt mới có tác dụng thôi.”

Chỉ có trừng phạt mới có tác dụng…

Phán Phán nhìn họ, từng người một run rẩy sợ hãi, lau nước mắt, không phải vì ăn năn mà vì sợ hãi.

Sợ ngồi tù, sợ cô ấy hóa thành ác quỷ đến tìm họ…

Phán Phán chưa kịp trả lời thì bên ngoài có cảnh sát bước vào, là nữ cảnh sát quen thuộc Vương Mẫn Mẫn. Cô ấy nhìn Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh rồi nói: “Chúng tôi đã điều tra Mạch Tử, người từng bị bắt trước đó. Cậu ấy sống trong khu xóm trọ, hàng xóm nói cậu ấy còn có một em gái, các anh chị có biết chuyện này không?”

Hiểu Sơn Thanh thấy tim mình thót lại.

Diệp Đồng Trần chưa kịp nói gì thì Ngụy Quân đã quay đầu nói trước: “Thưa đồng chí cảnh sát, tôi biết. Có phải là một bé gái khoảng bốn, năm tuổi không? Bé hơi bị điếc, anh ta nói đó là em gái mình, nhưng hai người trông chẳng giống nhau chút nào.”

Tất nhiên là không giống rồi, Mạch Tử là trẻ mồ côi, trốn ra từ trại trẻ mồ côi, làm sao có thể có em gái được chứ.

Vương Mẫn Mẫn và các đồng nghiệp đã làm rõ những điều này trong quá trình điều tra về Mạch Tử trong hai ngày qua. Cô vẫy tay gọi Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đến để tìm hiểu tình hình.

****

Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh theo Vương Mẫn Mẫn vào một phòng thẩm vấn khác.

Vương Mẫn Mẫn nói với vẻ nghiêm túc: “Chúng tôi đang tìm kiếm bé gái đó. Nếu tình hình đúng như vậy, Mạch Tử có thể bị tình nghi bắt cóc trẻ em.”

“Cô bé đó hiện đang ở văn phòng luật của chúng tôi.” Diệp Đồng Trần thành thật nói: “Cô bé quả thật tự xưng là em gái của Mạch Tử, đến văn phòng luật nhờ chúng tôi bào chữa cho Mạch Tử.” 

Vương Mẫn Mẫn nhíu mày.

Diệp Đồng Trần nói tiếp: “Tôi đã liên lạc với gia đình cô bé, muốn đưa cô bé về nhà, nhưng tình hình khá phức tạp, nên tạm thời đưa cô bé về văn phòng luật và dự định ngày mai sẽ đến đồn công an địa phương để báo cáo.”

Hiểu Sơn Thanh bỗng nhớ ra, từ khi Miêu Miêu đến, có vẻ như Diệp Trần đã nhờ dì Hà đi tìm ai đó, không biết có phải là đi tìm gia đình của Miêu Miêu không? Làm sao Diệp Trần biết được gia đình của Miêu Miêu là ai chứ?

Diệp Đồng Trần quả thật đã nhờ dì Hà đi tìm cha mẹ ruột của Miêu Miêu. Việc tìm cha mẹ ruột của Miêu Miêu không khó, dùng tóc của cô bé để truy tìm rất nhanh đã tìm được.

Nhưng quả thực tình hình cũng phức tạp, bên này cô còn chưa kịp thu xếp xong thì cảnh sát đã điều tra ra hàng xóm của Mạch Tử.

Vương Mẫn Mẫn gọi người trong đội của mình, cùng Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đến văn phòng luật để gặp cô bé.

Khi ra khỏi đồn cảnh sát đã gần mười một giờ, Diệp Đồng Trần cảm thấy đầu nặng chân nhẹ và lạnh run. Hiểu Sơn Thanh đưa áo phao của mình cho cô, không để cô kịp từ chối đã kéo khóa lên cho cô.

Cậu chỉ mặc vest và áo khoác dài lên xe.

****

Đến văn phòng luật đúng mười một giờ, bên trong vẫn còn một ngọn đèn nhỏ sáng.

Cảnh sát dừng lại, Hiểu Sơn Thanh và Diệp Đồng Trần mở cửa văn phòng nhưng chỉ thấy dì Hà ở đó.

Dì Hà lặng lẽ chỉ xuống dưới bàn.

Diệp Đồng Trần đi tới, cúi xuống, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt như thú con dưới bàn. Cô bế Miêu Miêu ra và nói với cô bé: “Đừng sợ, cảnh sát là người tốt, họ sẽ giúp em và anh trai em.”

Miêu Miêu hiểu nửa vời, Hiểu Sơn Thanh liền dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói với cô bé.

Miêu Miêu nhìn cảnh sát bên ngoài với vẻ căng thẳng, ra dấu hỏi: Họ sẽ bắt em đi sao? Bắt đi trại trẻ mồ côi ạ?

“Không đâu.” Diệp Đồng Trần vuốt mái tóc đen rối của cô bé, nói: “Họ sẽ đưa em đi tìm gia đình của em.”

Miêu Miêu không hiểu.

Diệp Đồng Trần nắm lấy bàn tay nhỏ của Miêu Miêu, truyền âm vào tâm trí cô bé: “Miêu Miêu, đừng sợ, chị là luật sư Diệp đây.”

Miêu Miêu bất ngờ mở to mắt, nhìn về phía Diệp Đồng Trần.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé “nghe” thấy tiếng người rõ ràng như vậy.

Diệp Đồng Trần lại chậm rãi truyền âm để nói với cô bé: “Em có muốn cứu anh trai không?”

Miêu Miêu lập tức gật đầu.

“Vậy em có thể làm theo lời luật sư Diệp nói được không?” Diệp Đồng Trần hỏi.

Cô bé lại nhanh chóng gật đầu.

“Bây giờ các chị cảnh sát sẽ đưa em về nhà.” Diệp Đồng Trần nói với cô bé: “Em đừng sợ, anh trai em là người tốt, chúng ta chỉ cần cho họ biết anh trai em là người tốt là được rồi.”

Miêu Miêu nghe đến “về nhà” bắt đầu có chút phản kháng, khẽ nói: Không muốn.

Vương Mẫn Mẫn bước vào, dịu dàng chào cô bé: “Chào em, đừng sợ, chị và các anh đến đưa em về nhà đây.”

Miêu Miêu nhìn họ, mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, nắm chặt lấy tay Diệp Đồng Trần, không ngừng nói: “Không muốn, không muốn… Không có ba, ba vứt em vào thùng rác… Không muốn về…”

Cô bé có vẻ rất sợ hãi, khóc rất dữ dội.

Diệp Đồng Trần ôm đầu cô bé áp vào vai mình, vuốt ve lưng cô bé, nhẹ nhàng truyền âm nói: “Đừng sợ Miêu Miêu, giờ đến lượt em cứu anh trai rồi, em phải can đảm một chút, được không?”

Miêu Miêu vẫn đang khóc, nhưng khi nghe thấy giọng Diệp Đồng Trần, cô bé tựa má mềm mại vào vai cô, rất nhẹ nhàng gật đầu, muốn cứu anh trai.

“Ngoan lắm.” Diệp Đồng Trần nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé.

Cô bế Miêu Miêu lên xe cảnh sát, không để Đới Dã và dì Hà đi theo, chỉ có Hiểu Sơn Thanh đi cùng.

Suốt chặng đường, Miêu Miêu rất ngoan ngoãn nép trong lòng Diệp Đồng Trần, không khóc nữa.

Vương Mẫn Mẫn lấy một miếng chocolate đưa cho cô bé, cô bé lắc đầu, cố gắng nói: “Anh trai nói, ăn kẹo buổi tối răng sẽ mọc sâu.”

Nói không rõ lắm, Vương Mẫn Mẫn phải nhờ Hiểu Sơn Thanh phiên dịch mới hiểu được câu này, cô hỏi Miêu Miêu: “Anh trai có đối xử tốt với em không?”

Miêu Miêu nghe hiểu, lập tức gật đầu: “Tốt ạ, anh trai tốt lắm, anh trai là người tốt, cảnh sát có thể không bắt anh trai được không ạ?”

Vương Mẫn Mẫn không hiểu sao trong lòng cảm thấy hơi buồn. Chính cô ấy và đội trưởng đã bắt Mạch Tử, khi bắt được thì Mạch Tử đang nằm dưới xe sửa chữa, người đầy bẩn thỉu, từ dưới gầm xe bò ra không hề chống cự, cũng không bỏ chạy, chỉ hỏi: Có thể cho cậu ấy giao đồ trước được không, nếu không thì chuyến này sẽ uổng công.

Họ thẩm vấn cậu ấy hỏi có biết di thể được đưa đi đâu không? Để làm gì?

Cậu ấy chỉ nói: Ông chủ bảo đưa đến Hưng Sơn để chôn cất.

Ngoài ra không biết gì hết.

Liệu một người như vậy có thể bắt cóc trẻ em không?

Xe chạy gần bốn tiếng đồng hồ mới đến địa chỉ mà Diệp Đồng Trần đã cung cấp.

Miêu Miêu đã ngủ thiếp đi trong lòng cô.

Khoảng hai ba giờ sáng, nơi này trông như một ngôi làng hoang, sương mù dày đặc  và lạnh thấu xương.

Diệp Đồng Trần dùng áo phao quấn chặt Miêu Miêu, đi theo cảnh sát xuống xe, men theo một con đường nhỏ tìm thấy một bãi thu mua phế liệu, một khoảng đất hoang lớn chất đầy đồ phế thải.

Cảnh sát gọi mãi cũng không có ai đáp lại.

Miêu Miêu đã tỉnh dậy, co ro trong lòng Diệp Đồng Trần, khẽ nói: “Không nghe thấy, ba.”