Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 28




Trên khóa trường mệnh có treo một chiếc chuông, phát ra tiếng leng keng khi di chuyển.

Chương Phúc An dường như đang nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của bé con khi đeo chiếc khóa trường mệnh này, rồi mỉm cười nói một câu: “Được, làm phiền chưởng quỹ rồi.” Ông dùng một cái túi bằng vải đỏ gói kỹ lại bỏ vào túi trong tay áo, trả tiền rồi rời khỏi tiệm vàng.  

Diệp Đồng Trần ở trong khóa trường mệnh nghe thấy người trong tiệm vàng bắt đầu bàn tán khi họ còn chưa đi được bao xa ——

“Kẻ mất giống nuôi vợ và con thay người ta mà còn vui vẻ như thế à?”

“Ngươi nói nhỏ thôi. Chương công công hiện là người có mặt mũi nhất trong cung đấy, lại rộng rãi nữa. Hai tháng nay, hắn đã mua bao nhiêu trang sức vàng của tiệm chúng ta rồi.”

“Có tiền cách mấy cũng chỉ là tên đàn ông mất giống, đúng không? Không biết hắn cầm cố vợ người ta để làm gì nữa? Ngươi nói xem, liệu bọn thái giám có vấn đề gì về tâm lý không, mà lại coi vợ con người khác như báu vật thế?”

“Miệng mồm tích đức một chút. Chương công công cũng là kẻ đáng thương, nhận cầm một người vợ để chăm sóc mình, ai ngờ lại bị Triệu Dũng lừa. Tên Triệu Dũng đó trông có vẻ thật thà chất phác, vậy mà vợ đã mang thai được bốn tháng rồi còn cố tình lừa người ta là chưa có thai. Ai đời lại đi cầm cố một người vợ đang mang bầu chứ?”

“Tôi thấy đúng là một đằng muốn đánh, một đằng muốn chịu đòn thôi. Chương công công có trả lại đâu? Còn vui vẻ tận hưởng cảm giác làm ba nữa chứ. Chẳng biết vợ của Triệu Dũng đã dùng thủ đoạn gì…”

Những lời lẽ khó nghe ấy, Diệp Đồng Trần có thể nghe thấy rõ ràng, cô đoán Chương Phúc An hẳn cũng đã nghe thấy. Nhưng ông chỉ đi về phía trước, như thể chẳng thèm để tâm, lại như thể đã nghe mãi thành quen.

Chương Phúc An bước đi trên con phố dài tấp nập, mỉm cười chào hỏi mọi người quen biết. Ông ghé vào tiệm bán hoa quả khô trên phố mua mơ khô và mận chua, rồi lại mua thêm khoai lang nướng còn nóng hổi, ôm trong tay trở về ngôi nhà nhỏ của mình ở ngõ Mạo Nhi.

Ông đã dùng số tiền dành dụm nửa đời để mua căn nhà này, trong sân có trồng một cây táo lớn ông rất thích. Chỉ là trước đây trong nhà chỉ có ông với một quản gia bị què, vắng vẻ đến mức lá rụng đầy đất, trông không hề giống một ngôi nhà chút nào cả.

Bây giờ thì khác, ông đẩy cửa ra liền có thể thấy quần áo đang phơi ngoài sân, sân vườn được quét sạch sẽ. Dưới gốc cây táo có trải một tấm chiếu rơm, bên trên trải một tấm chăn bông dày mới may được một nửa, chăn bông mới phơi dưới ánh mặt trời trắng như tuyết.

Bước vào nhà, ông có thể nghe thấy tiếng gà con kêu ríu rít bên trong vườn rau xanh, dường như trong bếp đang nấu canh thịt, mùi thơm khiến lòng ông sôi sục.

Nhưng chỉ nhìn thấy nhóc què đang làm ngựa gỗ trong sân, không hề nhìn thấy Phượng Tiên.

“Phượng Tiên đâu rồi?” Chương Phúc An đóng cửa sân lại rồi hỏi. Khoai nướng nên ăn lúc còn nóng, nguội rồi sẽ không ngon nữa. Ông bước qua đưa một củ khoai nướng cho nhóc què.

Nhóc què nhận lấy khoai nướng, bĩu môi nhìn vào phòng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay chồng cô ấy đến tìm. Họ nói chuyện riêng sau lưng ta một hồi lâu, chẳng biết đã bàn bạc chuyện gì. Sau khi tiễn người đi, cô ấy liền vào phòng.”

Nụ cười trên mặt Chương Phúc An dần phai nhạt. Triệu Dũng đến tìm bà ư? Ông thầm tính ngày tháng, chẳng phải còn ba tháng nữa mới đủ nửa năm sao? Phải đợi qua Tết bà mới rời đi cơ mà.

“Ăn khoai đi, đừng có lắm mồm sau lưng người khác.” Chương Phúc An khẽ nhắc nhở nhóc què, lại bưng củ khoai lang nướng đi vào phòng.

Vén rèm lên, ông nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ, bước vào trong thì thấy Vương Phượng Tiên luống cuống quay lưng lại lau mặt, lại cầm rổ kim khâu bảo: “Lão gia trở về rồi, có đói bụng không? Ta dọn dẹp một chút rồi đi dọn cơm ngay.”

Chương Phúc An bước tới, cố gắng nhìn gương mặt đang cúi thấp của bà.

Diệp Đồng Trần cũng nhìn thấy rõ ràng dung mạo của mẹ Triệu Bảo Châu. So với trong ký ức của Triệu Bảo Châu, bà ấy có vẻ gầy đi một chút. Đôi mày mảnh mai, đôi mắt nhỏ nhắn, đôi môi xinh xắn, tất cả tạo nên vẻ thanh tú. Chỉ có điều, cuộc sống vất vả đã khắc lên gương mặt ấy những nét khổ cực. Lúc này, đôi mắt bà ấy đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc xong.

“Sao cô lại khóc?” Chương Phúc An hỏi bà: “Xảy ra chuyện gì rồi? Hay là Bình An chọc cô giận sao?”

Nhóc què tên Bình An ngồi trong sân cãi lại: “Ta không có!”

Vương Phượng Tiên vội vàng lắc đầu, nói: “Không có không có, Bình An đối với ta rất tốt. Hôm nay cậu ta còn giúp ta làm rất nhiều việc nữa đấy.”

“Vậy cô mệt lắm rồi sao?” Trong lòng Chương Phúc An rất rõ ràng, có lẽ bà khóc vì chồng mình – Triệu Dũng. Nhưng nếu bà không muốn nói, vậy ông sẽ không ép hỏi bà, chỉ đưa củ khoai lang nướng trong tay cho bà rồi nói: “Bây giờ thân thể cô nặng nề, đừng làm mấy việc trong nhà nữa. Ngày mai ta tìm một bà vú lớn tuổi đến chăm sóc cô.”

“Không thể được, ta vốn được cầm để hầu hạ ngài mà.” Vương Phượng Tiên kinh sợ, thậm chí cũng không dám nhận củ khoai lang nướng kia, chỉ rơi nước mắt nói: “Ngài không chê ta mang thai, ta đã rất cảm kích rồi. Sao có thể tìm người hầu đến hầu hạ người hầu được, không thể được.”

Chương Phúc An khẽ thở dài, kéo tay bà lại đặt khoai nướng vào lòng bàn tay bà, chỉ nói một câu: “Ta không hề xem cô là người hầu.”

Nhưng ông còn có thể nói gì nữa chứ? Xem bà là nữ chủ nhân? Nói ra sẽ khiến bà chê cười chết mất. Chiếc khóa trường mệnh trong ngực bỗng trở nên nặng trĩu, ông cũng không còn mặt mũi nào để lấy ra đưa cho bà.

Rõ ràng đêm hôm ấy, ông sốt đến mê man, đã nói với bà: Ông thành tâm nhận đứa bé trong bụng bà làm con nuôi. Nếu bà không chê, có thể xem nơi này là một gia đình khác của mình.

Nhưng hôm nay đã hạ sốt và tỉnh táo lại, ông lại ngại ngùng khi phải nói thành lời.

“Ta đi dọn cơm, nhân lúc khoai lang còn nóng thì ăn vài miếng đi.” Chương Phúc An đặt hoa quả khô trong tay xuống: “Mơ chua khô cô thích ăn đấy.” Nói xong thì quay người ra khỏi phòng.

Vương Phượng Tiên cầm củ khoai lang nướng nóng hôi hổi trong lòng bàn tay mà nước mắt lăn dài như hạt châu. Đời này bà chưa từng được ai đối xử tốt như vậy cả. Ngay cả ba mẹ ruột của bà cũng chưa từng nhớ rõ bà thích ăn gì, bình thường có thể được ăn cơm no là đã tạ ơn trời đất rồi…

Nhưng ông càng đối xử với bà tốt như vậy, bà càng thấy áy náy.

****

Trong sân có đặt một cái bàn nhỏ, đồ ăn được bưng ra, hai người ngồi trong sân ăn cơm.

Canh thịt là canh đuôi trâu mà Chương Phúc An thích uống, tất cả đều là những món ông thích ăn. Từ sau khi Phượng Tiên đến, mỗi bữa ăn của ông đều rất ngon.

Ông chỉ cần nói một lần: Món này không tệ!

Phượng Tiên sẽ làm nhiều lần, đổi những cách khác nhau để nấu nó.

Ông bới cơm cho Phượng Tiên, Phượng Tiên lập tức sợ hãi, đứng lên nói: “Để ta, lão gia để ta.”

Bà đã đến nơi này hai tháng, nhưng vẫn thường xuyên sợ hãi xem mình như người hầu. Những bộ quần áo và đồ trang sức ông mua, bà cũng hiếm khi nào mặc, luôn nói: “Đắt quá, ta phải làm việc, mặc vào sẽ làm hỏng đồ tốt.”

“Ta cũng là nô tài, trong nhà không có nhiều quy củ như vậy đâu.” Chương Phúc An bình thản nói với bà: “Cô cứ như Bình An là được rồi.”

Bình An là nhóc què được ông cứu về, năm nay 12 tuổi, đã đi theo ông bảy tám năm, hoàn toàn không có quy củ gì cả.

Bình An gặm đuôi trâu, hai mắt đảo qua đảo lại trên người Vương Phượng Tiên, hồi lâu sau mới hỏi bà: “Hôm nay chồng cô tìm đến nói gì với cô? Sao cô lại khóc?”

Chương Phúc An khẽ ho một tiếng, không cho phép cậu ta hỏi.

Vương Phượng Tiên cúi đầu, cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Ông ta đến tìm ta để nói, mẹ chồng ta không cứu được, đã qua đời rồi.”

Chương Phúc An nhất thời không biết nên nói gì cho phải, thì ra là mẹ của Triệu Dũng đã bệnh chết. Ban đầu, Triệu Dũng đau lòng cầm vợ cũng vì mẹ ông ta bị bệnh nặng, cấp bách cần tiền để xem thầy bốc thuốc, nhưng nhà họ nghèo đến mức đã mấy tháng rồi chưa từng ăn no bữa nào.

Thực sự là hết đường xoay xở rồi… Không ngờ vẫn không cứu được người.

Bình An lúc này cũng hơi áy náy, khẽ nói một câu “ồ” rồi cúi đầu xới cơm ăn.

Vương Phượng Tiên thì vẫn cứ bưng bát, ngẩn ngơ ăn cơm trắng, không gắp thức ăn, tâm sự nặng nề hiện rõ trên mặt.

Bà có chuyện muốn hỏi Chương Phúc An, nhưng bà thực sự không dám mở lời. Triệu Dũng… muốn bà trở về đưa tiễn mẹ chồng. Dù sao sau khi ba mẹ bà chết trên đường chạy nạn, chính mẹ của Triệu Dũng đã cho bà ăn uống, cưu mang bà đến Yên Kinh. Nếu không có mẹ của Triệu Dũng, có lẽ bà đã sớm chết trên đường chạy nạn rồi.

Nhưng bà đã bị cầm cố làm người hầu hạ Chương Phúc An, làm sao bà dám mở lời chuyện này?

Một đũa thức ăn được gặp vào bát bà, bà ngẩng đầu nhìn thấy Chương Phúc An đang nhìn mình.

“Ăn chút thức ăn đi, chỉ ăn cơm trắng sao được?” Chương Phúc An lại múc canh cho bà, sau khi bà cuống quít nhận lấy, ông mới mở lời: “Cô muốn trở về đưa tiễn mẹ chồng đúng không?”

Vương Phượng Tiên sửng sốt, Chương Phúc An dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nói với bà: “Nếu cô muốn đi, buổi chiều ta bảo Bình An lấy xe đưa cô đi. Thân thể cô nặng nề, đừng đi bộ.”

Vào khoảnh khắc ấy, trái tim Vương Phượng Tiên như thắt lại, người này… quá tốt, luôn nghĩ cho người khác, dù là với một người không đáng như bà.

Cơm nước xong xuôi, Chương Phúc An và Bình An đi mượn xe lừa. Ông dặn dò Bình An trên đường cẩn thận một chút, lại cho thêm một chút bạc vụn, nói lỡ như Vương Phượng Tiên cần dùng gấp thì đưa cho bà.

Ông không trực tiếp đưa cho Vương Phượng Tiên, là bởi vì người phụ nữ này lương thiện, sẽ không tình nguyện tiêu tiền của ông cho bản thân.

Bình An nhận lấy tiền, bĩu môi nói nhỏ: “Trên đời này chẳng còn ai ngốc hơn đại nhân nữa. Rõ ràng vợ chồng họ cùng nhau giấu chuyện có thai để lừa ngài, vậy mà ngài không những không để tâm, còn tận tâm tận lực, lại còn muốn nhận đứa trẻ trong bụng ấy làm con nuôi nữa…”

“Ngươi lại biết rồi.” Chương Phúc An vỗ gáy cậu ta, cười nói: “Phượng Tiên không hề gạt ta, ngày đầu tiên đến cô ấy đã nói cho ta biết rồi.”

Ông còn nhớ rõ ngày đó, Vương Phượng Tiên được đưa đến đã rất muộn. Bà vừa vào nhà đã quỳ xuống, khóc lóc bảo rằng, chồng mình lừa ông, thật ra bà đã mang thai hơn bốn tháng rồi. Nhưng vì mẹ chồng bệnh quá nặng, thực sự rất cần tiền để cứu mạng, cầu xin ông đừng đuổi mình đi, bà nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ ông.

Đều là người đáng thương, một người mất giống như ông cũng không để ý đến chuyện này. Ông chỉ là bệnh quá nặng, cần một người làm việc nhanh nhẹn đến chăm sóc mình mấy tháng mà thôi.  

“Đại nhân định để cô ấy về như vậy sao?” Bình An liếc nhìn về phía Phượng Tiên chưa ra, rồi nói nhỏ: “Ngài không sợ cô ấy sẽ bỏ đi luôn với chồng mình sao? Rồi không bao giờ quay lại nữa?”

Chương Phúc An mỉm cười: “Phượng Tiên không phải là người như thế.”

“Điều đó khó nói lắm.” Bình An lẩm bẩm: “Đó là chồng cô ấy mà. Nếu cô ấy về rồi nói muốn ở lại vài ngày để lo hậu sự, với tính tình tốt của đại nhân, làm sao từ chối được? Cứ kéo dài mãi, rồi người ta sẽ không quay lại đâu.”

Chương Phúc An bỗng nghẹn lời trước câu nói của Bình An. Đúng vậy, nếu Phượng Tiên nói muốn ở lại vài ngày để lo hậu sự… làm sao ông có thể không đồng ý?

Bình An nhìn dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này của ông, trầm thấp nói: “Ngài yên tâm, nếu vợ chồng họ thực sự dám lừa ngài như vậy, ta sẽ làm ầm lên tại chỗ! Bắt họ phải trả lại tiền!”

Chương Phúc An nhìn nắm đấm nhỏ bé của Bình An, mỉm cười: “Đứa trẻ ngoan.”

Vương Phượng Tiên thu xếp xong, bước ra khỏi phòng. Bà đã thay lại bộ quần áo vá víu mang theo trước đây, không mang theo hay đeo bất cứ thứ gì khi lên xe lừa.

Chương Phúc An dặn bà phải cẩn thận.

Bà khẽ dạ một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn ông, nói: “Hôm nay là tiết Lập Đông, tối nay lão gia đợi ta về gói bánh chẳo nhé.”

Chương Phúc An sững sờ giây lát, rồi mím môi cười: “Ừ, tối nay ta đợi cô về.”

Sau khi tiễn Vương Phượng Tiên đi, Chương Phúc An bước vào sân, ngồi xuống chiếc ghế dài dưới gốc cây táo để tắm nắng. Chỉ lúc này ông mới nhận ra trên ghế đã được trải một tấm đệm mềm mại. Tấm đệm ấy do Phượng Tiên khâu lại từ nhiều mảnh vải cũ.

Kể từ khi bà đến, mọi chiếc ghế trong nhà đều có thêm đệm lót, những bộ quần áo rách của ông đều được bà vá lại và phơi sạch sẽ từng cái một.

Chương Phúc An nhớ lại, những ngày đầu Vương Phượng Tiên mới đến, bà thực sự hết lòng hết sức, không chê ông dơ bẩn, không ghê tởm ông…

Thân thể khuyết tật này của ông đến chính ông nhìn vào còn muốn nôn mửa. Vậy mà, trong mấy ngày ông bệnh nặng, không cách nào bước xuống giường, Vương Phượng Tiên đã lau người, ngâm chân giúp ông. Ban đêm bà mớm thuốc và đút cháo cho ông tận mấy lần, gần như hầu hạ ông đến mấy việc như đổ phân và nước tiểu.

Có vài đêm, ông trông thấy Vương Phượng Tiên mệt mỏi nằm nhoài người ngủ bên cạnh tay mình, ông đều cảm thấy khó chịu.

Nói một câu đau lòng, ông chưa từng được ai xem như một con người, thời gian dài đến nỗi ngay cả ông cũng không còn coi mình là người nữa. Vậy mà Vương Phượng Tiên lại đối xử với ông như một con người đích thực.

Chương Phúc An móc chiếc khóa trường mệnh từ trong ngực ra, mở ra nhìn dòng chữ bên trong rồi thở dài. Có phải là chỉ có một mình ông xem là thật? Ông thực sự xem Vương Phượng Tiên là người nhà, thực sự xem đứa bé trong bụng Vương Phượng Tiên là con gái của mình…

Có một ngày, Vương Phượng Tiên ngồi trên giường may quần áo cho ông, đột nhiên “ối” một tiếng, mỉm cười nói với ông: “Đứa bé trong bụng đá ta.”

Chương Phúc An rất hiếu kì, bà liền kéo tay áo của ông sang đặt bàn tay ông lên trên chiếc bụng to của mình.  

Qua lớp áo, Chương Phúc An có thể cảm nhận được sự chuyển động nhỏ bé của sinh linh bên trong. Vào khoảnh khắc đó, ông đã yếu lòng muốn rơi lệ.

Cũng vào thời khắc ấy, ông đã nói với Vương Phượng Tiên: “Cô đặt tên cho đứa bé chưa?”

Vương Phượng Tiên lắc đầu, nói vẫn chưa biết là trai hay gái, lại hiếm khi cười nói với ông: “Lão gia từng đọc sách, có hiểu biết, có thể đặt giúp đứa bé một cái tên được không?”

Ông lại thực sự lật xem rất nhiều sách, lại tìm đại phu đến bắt mạch, bảo rằng là bé gái.

Ông lấy rất nhiều cái tên rồi đưa cho Phượng Tiên chọn, đọc cho Phượng Tiên nghe.

Ông nói: “Bảo Châu có nghĩa là như châu như ngọc, là viên minh châu trong lòng bàn tay.”

Phượng Tiên liền mỉm cười ngại ngùng: “Cái tên thật hay, nhưng quá cao quý rồi. Nhà nghèo như chúng ta, làm sao dám đặt tên con cao sang như vậy? Sợ người ta cười chê, lại e rằng nuôi không nổi.”

Ông nhất thời thuận miệng nói: “Sao lại nuôi không nổi? Nếu cô không chê, con bé sẽ là con gái của ta.”

Bà nhìn ông chăm chú, khiến ông bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích rằng: “Nhà có nghèo đến đâu đi nữa, con gái cũng là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ.”

Vương Phượng Tiên chớp mắt mấy cái, nói một câu khiến lòng dạ ông chua xót, bà nói: “Nhà ta chẳng có ai xem con gái là báu vật cả, đứa thì bị bán, đứa thì chết đi. Làm con gái của lão gia mới là báu vật.”

Ông chua xót thay Phượng Tiên, cũng chua xót thay cho chính mình.

Chương Phúc An cất khóa trường mệnh vào, ngủ thiếp đi,

Linh thể của Diệp Đồng Trần liền bay ra khỏi khóa trường mệnh, đi tìm Vương Phượng Tiên.

****

Cô tìm được Vương Phượng Tiên trong ngôi làng đang ồn ào.

Dân làng, nam có nữ có, đều đổ dồn ánh mắt về phía Vương Phượng Tiên khi bà trở về, xì xào bàn tán sau lưng. Họ đối xử với bà không phải như một người vợ bị chồng cầm cố, mà như một kẻ tự ý bỏ nhà đi theo trai vậy.

Có vài tên nhóc choai choai cười cợt đuổi theo Vương Phượng Tiên, dùng mấy lời vô vị không biết đã nghe từ đâu, bảo: “Đã được cầm cho thái giám, còn trở về làm gì hả?”

“Cút!” Bình An dùng roi ngựa hất họ ra, lớn tiếng mắng: “Đi về hỏi ba ngươi, nghèo đến mức phải đem vợ cho người khác mướn, vì sao không tự bán thân đi!”

Triệu Dũng từ trong nhà bước ra, đuổi đám nhóc hư đốn kia đi, đưa Vương Phượng Tiên vào nhà.

Trong nhà, anh em và tộc trưởng nhà họ Triệu đều có mặt. Không có tiền để lập linh đường, Triệu Dũng dùng một ít tiền còn lại để mua một chiếc quan tài rẻ thật rẻ cho mẹ mình.

Vương Phượng Tiên đi vào, quỳ lạy trước linh cữu. Những người khác liền rời đi, để Triệu Dũng được “đoàn tụ” với bà.

Ba tháng xa cách vì bị cầm cố, Vương Phượng Tiên chẳng còn lời nào muốn nói với Triệu Dũng. Đứng trong căn nhà này bà chỉ cảm thấy không thể ngột ngạt, muốn rời đi thật nhanh.

Triệu Dũng vẫn giữ vẻ thật thà chất phác như xưa, chỉ có thêm chút ái ngại, đối xử với bà tốt hơn một chút. Ông ta cầm một tấm vải ra, nói rằng mẹ ông ta để lại cho bà trước khi chết, bảo bà may một bộ đồ mới cho mình và đứa bé.

Vương Phượng Tiên không nhận, chỉ bảo ông ta giữ lại tự dùng.

Triệu Dũng có chút luống cuống, nói: “Đúng rồi, bây giờ cô ở chỗ Chương công công chắc chắn có vải tốt hơn để may quần áo rồi. Ta thấy Chương công công đối xử với cô rất tốt.”

Nước mắt của Vương Phượng Tiên lập tức trào ra. Sao bây giờ ông ta còn có thể thốt ra những lời như thế?

“Cô đừng khóc mà. Ta đã nói sai gì sao? Ta không có ý gì khác.” Triệu Dũng vội vã xin lỗi bà, nói rằng ông ta với mẹ đều rất cảm tạ bà, cũng cảm thấy có lỗi với bà, nhưng không phải cũng vì hết cách rồi hay sao? Chẳng lẽ khi đó ông ta lại trơ mắt nhìn mẹ mình bệnh chết hay sao?

Cầm cố bà cho một tên thái giám sáu tháng liền có thể đổi được số tiền tận mấy năm họ còn chẳng kiếm được. Huống hồ đó là một tên thái giám, bà chỉ đi làm người hầu, chẳng bị lỗ gì cả.

Nhưng Triệu Dũng càng xin lỗi, trong lòng Vương Phượng Tiên càng oán hận, càng đau đớn. Ông ta là một người hiếu thảo, bà vì báo đáp mẹ ông ta mà không thể từ chối làm thân trâu ngựa. Lúc bị cầm cố bà đã nhìn thấu và chấp nhận số mệnh. Trong tình cảnh sắp chết đói, làm thân trâu ngựa thì có là gì?

Nhưng Triệu Dũng không thể nói như vậy.

“Cái gì gọi là không lỗ?” Vương Phượng Tiên hỏi ông ta: “Ông cảm thấy vợ mình không ngủ với người ta là ông sẽ không lỗ ư? Lúc ông cầm cố ta, ta chẳng qua chỉ là con trâu cái. Bây giờ ông lại xem ta là phụ nữ rồi?”

“Ta không có ý này…” Triệu Dũng chỉ cảm thấy mình ăn nói vụng về, bất đắc dĩ thở dài, tự tát mình một bạt tai. Ông ta buồn bực lấy từ trong túi ra một quả bóng bằng rơm nhỏ, một chiếc trống lắc, còn có một chiếc yếm nhỏ được thêu hình con hổ: “Ta làm cho con đấy, chiếc yếm là mẹ thêu cho nó…” Ông ta nhắc đến mẹ thì vành mắt đỏ lên: “Trước khi trút hơi thở cuối cùng, mẹ vẫn nhớ đến đứa nhỏ của chúng ta, nói là đã làm khổ cô và con rồi… Phượng Tiên, ta sẽ đối xử tốt với cô và con cả đời.”

Vương Phượng Tiên nhìn những món đồ đó, nội tâm đè nén, quay đầu. Bà khó tránh khỏi nhớ đến những món đồ Chương Phúc An mua về, không phải vì những thứ kia quý giá hay đáng tiền, mà bởi vì tất cả những món đồ Chương Phúc An mua đều dành cho bà —— Mơ khô, ô mai, quần áo mới bà mặc lúc mới mang thai, giày có đế mềm hơn…

Bà đã đi theo hai mẹ con Triệu Dũng từ lúc mười mấy tuổi, và đương nhiên trở thành vợ của Triệu Dũng. Bà vẫn cảm thấy con người của Triệu Dũng rất tốt, trung thực, hiếu thuận. Tuy không có tiền, nhưng có thứ gì ăn nhất định sẽ để mẹ và bà ăn trước. Ông ta cũng chưa từng đánh hay mắng bà.

Bà nghĩ thế đã là một người đàn ông tốt lắm rồi.

Cho đến khi Triệu Dũng “cầm cố” bà, bà vẫn tự thuyết phục mình rằng, Triệu Dũng cũng đành chịu, không thể để cho mẹ chồng chết, không thể để cả nhà chết đói… Số mệnh bà không tốt, bà chấp nhận. Bà đã chuẩn bị tinh thần dù có bị Chương Phúc An đánh mắng cũng tuyệt đối không để bị trả về.

Thế nhưng Chương Phúc An không đối xử tệ với bà. Ông cho bà cơm ăn, bữa cơm nào cũng có thịt, lại may quần áo mới cho bà, mua dầu bôi tóc cho bà…

Những thứ này trước đây bà chưa từng dám mơ tới. Mỗi lần như vậy, bà lại tự trách mình vì ham mê phú quý, tự nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được nảy sinh ý nghĩ khác.

Nhưng có một ngày, thân thể nặng nề của bà suýt chút bị bong gân, Chương Phúc An không cho bà làm bất cứ việc gì nữa. Tối đến, ông đun nước ấm, quỳ bên giường chăm sóc chân cho bà.

Hôm đó bà khóc rất dữ dội. Bà nhớ mình gả cho Triệu Dũng nhiều năm như vậy, trước giờ đều là bà hầu hạ Triệu Dũng rửa chân lau người.

Chưa từng có ai đối xử với bà như thế.

Chương Phúc An quá tốt, quá tốt rồi…

Vương Phượng Tiên không dám nghĩ tiếp nữa. Bà sợ mình sẽ biến thành kiểu phụ nữ tham phú phụ bần mà người người đều mắng chửi kia.

Bà nhận lấy chiếc yếm thêu hình hổ, cố gắng hướng suy nghĩ về những điều tốt đẹp của Triệu Dũng.

Triệu Dũng nói: “Mẹ đã đặt tên mụ cho con, tên là Hổ Tử. Thật là một cái tên oai phong.”

“Thế nếu là con gái thì sao?” Vương Phượng Tiên hỏi ông ta: “Con gái sẽ đặt tên gì?”

Triệu Dũng hiển nhiên không ngờ đến, thuận miệng liền nói: “Con gái thì gọi là Đại Nha.”

Vương Phượng Tiên biết, ông ta và mẹ chỉ muốn có con trai. Có ai lại xem con gái như châu báu đâu chứ? Cũng chỉ có Chương Phúc An thôi.

Bà đột nhiên chẳng còn gì muốn nói với Triệu Dũng nữa.

Sao trời vẫn chưa tối nhỉ? Bà đã hứa tối nay sẽ về làm sủi cảo cho Chương Phúc An.

Bà lại nán lại thêm một lúc. Anh em và lão tộc trưởng nhà họ Triệu đến tìm Triệu Dũng nói chuyện. Bà liền tránh ra ngoài. Khi bước đi, bà loáng thoáng nghe thấy anh em nhà họ Triệu hỏi Triệu Dũng: “Ngươi đã nói với Phượng Tiên chưa? Bảo cô ta thương lượng với Chương Phúc An xem có thể cầm cố thêm nửa năm để đổi lấy bảy mươi lượng bạc không… Ở Yên Kinh không được nữa rồi, chúng ta góp đủ một trăm lượng về quê ở Phong Hải làm ăn. Đợi khi ổn định sẽ đón hai mẹ con cô ta về.”

Vương Phượng Tiên khựng lại, đứng sững tại chỗ, toàn thân lạnh giá.

Bà chỉ nghe thấy người nhà họ Triệu đang khuyên Triệu Dũng: “Ngươi lo lắng cái gì hả? Hắn là thái giám, có chiếm được lợi lộc gì đâu. Hắn đối xử với Phượng Tiên không phải rất tốt sao? Có một kẻ khờ khạo thay ngươi chăm sóc hai mẹ con Phượng Tiên, chẳng phải tốt hơn để Phượng Tiên mang bầu theo chúng ta chạy nạn về quê sao?”

“Phải đấy, không chừng Phượng Tiên còn vui lòng lắm…”

Triệu Dũng đột nhiên tức giận nói: “Ngươi bớt nói bậy đi! Phượng Tiên không phải là loại phụ nữ đó! Nếu cô ấy sợ khổ đã chẳng theo ta, cô ấy là người phụ nữ tốt, chịu được gian khổ!”

Vương Phượng Tiên không thể nán lại thêm một khắc nào nữa, bước nhanh về phía trước. Bà cảm thấy trời đất quay cuồng, buồn nôn, chân tay lạnh toát. Trong lòng nhà họ Triệu, trong lòng Triệu Dũng, bà là con trâu cái, con lợn nái, hay là một con người?

Bà không phân biệt được nữa, như thể lúc thì là con trâu cái có thể chịu đựng gian khổ, có thể đem cầm cố bán đi, lúc lại là người phụ nữ phải giữ đạo làm vợ.

Vương Phượng Tiên gần như lao đến bên chiếc xe lừa đã đưa bà đến đây.

Bình An thực sự hoảng hốt: “Có chuyện gì vậy?” Cậu ta luống cuống đỡ bà lên xe.

Triệu Dũng và những người khác chạy ra từ trong nhà, vội vàng chặn xe lại và hỏi: “Sao lại đưa người đi vội vậy? Không thể ở lại muộn hơn sao? Trời còn chưa tối, chưa bắt đầu canh linh cữu mà…”

“Không thấy người ta đã thành ra thế này rồi sao? Không đưa đi xem đại phu, ông muốn để cô ấy ở lại canh linh cữu à?” Bình An tức giận nói: “Đây có phải là vợ ông không hả?”

Cậu ta chẳng thèm để ý gì nữa, vung roi lên và đưa người rời khỏi làng.

Họ không về nhà mà tìm một y quán, đưa Vương Phượng Tiên vào đó trước.

Vương Phượng Tiên trong cơn mê man được khiêng vào. Bà chỉ nhớ đại phu bắt mạch cho bà, rồi lại có ai đó đổ thuốc vào miệng cho bà uống, bà nôn rất nhiều.

Có người hối hả chạy vào, nắm lấy tay bà gọi: “Phượng Tiên? Phượng Tiên?”

Đó là giọng của Chương Phúc An.

Trong cơn choáng váng, bà nhìn thấy gương mặt Chương Phúc An. Dường như ông vừa chạy đến, trán đẫm mồ hôi, tay nắm chặt tay bà và nói: “Không sao đâu, Phượng Tiên, đừng sợ.”

Bà ôm chặt cánh tay gầy guộc của ông và òa khóc nức nở.