Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 1




Vào một buổi chiều mưa phùn lất phất, trước cổng giám sát của đạo quán dưới chân núi Linh Ẩn xuất hiện một người đi chân trần đang nhìn chằm chằm vào cổng quan sát đang mở, người nọ gắng sức cất bước muốn vào trong, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ của phòng bán vé giơ tay ngăn cản.

Trời mưa tầm tã, khu thắng cảnh của đạo quán không có lấy một du khách, nhân viên bảo vệ nhìn người này thì bỗng hơi sợ ––– một người phụ nữ cao gầy với bộ dạng nhếch nhác, tóc tai bù xù, quần áo trên người dính đầy bùn đất nhơ nhuốc màu đỏ thẫm, chân không mang giày, cả người đều toát ra dấu hiệu thôi thúc người ta muốn báo cảnh sát.

“Nếu cô muốn vào chỗ này phải quét mã mua vé, giá 15 đồng một lượt tham quan.” Nhân viên bảo vệ vừa quan sát người phụ nữ vừa chỉ vào mã QR mua vé.

Người phụ nữ hoang mang nhìn mã QR, khựng lại vài giây, sau đó thì thào nói: “Mua vé? Tôi vào đạo quán của mình cũng phải tốn tiền ư?”

À, ra là tâm lý có vấn đề.

Nhân viên bảo vệ mỉm cười, xác nhận phán đoán của bản thân bằng cách hỏi lại cô: “Đạo quán này là của cô à? Vậy cô là vị sếp lớn nào của tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần, hay là quan chủ danh dự Hiểu Thiên Sư?”

Đạo quán này là di tích cổ hàng trăm năm, là danh lam thắng cảnh di tích cổ do tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần nhận thầu, quốc gia quản lý, ngay cả sếp tổng tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần và Quán Chủ Vinh Dự Hiểu Thiên Sư được quốc gia chấp thuận còn chưa dám nói đạo quán là của nhà bọn họ.

Người phụ nữ giơ ngón tay chỉ vào một tấm bia trước cửa đạo quán, cô mở miệng do dự, muốn nói lại thôi.

Nhân viên bảo vệ dõi mắt trông theo hướng cô chỉ, thứ lọt vào mắt anh ta chính là tấm bia cổ dựng trước cổng, trên bia có khắc tên của những đạo quan từng tồn tại mấy trăm năm trước: Hà Uyên Thiên Sư, Thiện Thủy Thiên Sư, Đồng Trần Thiên Sư.

Nhân viên bảo vệ nghĩ thầm: Điên nặng tới vậy à? Đừng nói tiếp theo cô ta sẽ tự bảo mình là quan chủ Thiên Sư đã chết hàng trăm năm đấy chứ?

Nhân viên bảo vệ muốn gọi cảnh sát nhờ tìm hộ người nhà của người phụ nữ và đưa về, nhưng khi anh ta quay đầu lại thì không thấy cô đâu nữa.

****

Cô chẳng đi đâu xa, chỉ ngồi ở một góc đạo quán tránh mưa, cơ thể này quá yếu ớt và nhiều vết thương, cô gắng gượng đi tới đây đã cảm thấy cực kỳ khó thở rồi, thậm chí có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Cô lo rằng nếu bây giờ bản thân ngất đi thì thần thức sẽ trôi dạt tha phương.

Diệp Đồng Trần cúi đầu ổn định thần thức, cố gắng thích ứng với cơ thể mới này, ai mà ngờ được rằng thần thức vốn đã chết cách đây mấy thế kỷ như cô lại bỗng nhiên thức tỉnh, nhập vào một thi thể nằm sâu dưới vách núi như vậy chứ.

Chủ nhân của cơ thể này hẳn là chưa chết được một ngày, nhưng phần não bộ đã hoàn toàn tê liệt và trống rỗng. Vì vậy nên cô đành phải dựa vào những gì vừa nghe được và thấy được để miễn cưỡng khôi phục lại chút ký ức của cơ thể này: Nơi đây là thế giới của vài trăm năm sau, đạo quán của cô đã trở thành khu thắng cảnh, muốn vào phải bỏ tiền mua vé.

Nhưng bây giờ đến cả giày cô còn không có, đừng nói là tiền.

Cơn đau buốt, đói khát dày vò cô.

Chao ôi, ban đầu cô vốn muốn quay về đạo quán uống chút nước, thay quần áo tươm tất, sau đó điều tra nguyên nhân bản thân thức tỉnh và hồi sinh trong cơ thể này, rồi tìm cách trả lại nó cho chủ nhân ban đầu…

Đương nhiên không thể nói với nhân viên bảo vệ, cô chính là vị quan chủ Thiên Sư xếp thứ ba trên tấm bia kia, trong chính điện còn thờ phụng linh vị của cô.

Vé vào cửa 15 đồng… thật độc ác.

Mưa phùn rơi xối xả khắp người, cô cúi đầu, dùng ngón tay vẽ một biểu đồ của đạo pháp vượt tường trên con đường lát đá xanh ẩm ướt, luồng sáng yếu ớt chợt le lói trên mặt con đường lát đá trong phút chốc rồi vụt tắt.

Bụng cô đói đến cồn cào âm ỉ, cảnh vật trước mắt cứ nhập nhòe tối đen, hệt như sắp ngất xỉu đến nơi.

Không ổn, linh khí ở thời đại mới quá đỗi khô cằn, cơ thể này của cô không còn đủ pháp lực, thậm chí không có “sức sống” để duy trì sự tồn tại, cô cần ăn gì đó hoặc uống thêm tí nước để khôi phục sức sống cho cơ thể.

Trên con đường lát đá xanh ướt sũng bỗng phản chiếu một bóng người, trước mắt cô xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng, một chiếc ô che trên đỉnh đầu cô.

Diệp Đồng Trần ngẩng đầu, trông thấy một cậu thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đang cầm ô, đôi mắt trong veo, tuy mắt mày đều đẹp nhưng lại có đôi môi số khổ, vành tai mỏng và một nốt ruồi cuối đuôi mắt – vì tình bạc mệnh, cô độc tới già.

“Có cần tôi gọi cảnh sát giúp cô không?” Cậu ngồi xổm xuống nhìn cô, đưa cho cô một gói khăn giấy, đôi mắt trong veo ngậm nước: “Hoặc là tôi giúp cô liên lạc với gia đình nhé?”

Đây là kiểu người tốt bụng, hay nhẹ dạ cả tin, rất dễ bị người khác lợi dụng. Diệp Đồng Trần để ý trong lỗ tai phải của cậu có nhét một thứ gì đó, hình như là… máy trợ thính?

Cô nhìn cậu, biết rằng nếu bản thân không trả lời, cậu sẽ là người cảm thông trước.

“Bằng không đến văn phòng luật của tôi trú mưa trước đi.” Cậu mềm lòng cau mày, chỉ chỉ vào cánh cửa cách đó không xa: “Ở ngay bên kia đường thôi, cô yên tâm, tôi không phải người xấu, tôi tên Hiểu Sơn Thanh, là một luật sư.”

Văn phòng luật phía đối diện thoạt nhìn hơi nhỏ, trước cửa có treo bảng hiệu giống với khu thắng cảnh – Văn phòng luật sư Hiểu.

Diệp Đồng Trần biết cậu không phải người xấu, cô không do dự vịn tường đứng lên: “Cảm ơn.”

Hiểu Sơn Thanh dịch ô về phía cô, đưa một cánh tay cho cô tựa vào, trông cô quá thê thảm, cả người đầy vết thương và bụi bẩn, giày cũng không có, nhất định là đã trải qua chuyện gì rất tệ.

****

Văn phòng luật không lớn, bên trong chỉ có một gian phòng làm việc, toilet và phòng nghỉ, không có nhân viên nào khác ngoại trừ Hiểu Sơn Thanh.

“Tôi là ông chủ của nơi này, cũng là luật sư duy nhất ở đây. Ngoài ra, chỗ tôi còn có một dì quét dọn sẽ đến vào mỗi buổi sáng và tối.” Hiểu Sơn Thanh tìm cho cô một chiếc áo sơ mi mới chưa mặc, bảo cô vào toilet thay quần áo ướt.

Ánh mắt Diệp Đồng Trần dừng trên bàn thờ được thờ phụng trong văn phòng luật, bàn thờ đó thờ phụng Đồng Trần Thiên Sư.

Linh vị của cô.

Hiểu Sơn Thanh chú ý tới ánh mắt của cô, giải thích: “Là do ba tôi thờ, ông ấy theo đạo, đạo Thiên Sư.” Sau đó, cậu mỉm cười bổ sung: “Còn tôi thì trung thành với đạo khoa học.” Tuy nói miệng vậy, nhưng tay cậu lại cung kính vái lạy linh vị: “Xin Thiên Sư phù hộ con mau mau khai trương, mau mau khai trương.”

Vừa không tin, vừa bái cô làm Thần Tài.

Diệp Đồng Trần nhìn tướng mạo của cậu, số cậu là số cô độc, ba mẹ mất hết, người “ba” cậu nói là ba nuôi sao?

Cô không hỏi nhiều, nhận lấy quần áo theo cậu vào toilet.

Hiểu Sơn Thanh đứng bên ngoài, giúp cô đóng cửa toilet lại, còn nhắc nhở cô: “Cô có thể khóa từ bên trong.”

Cô cởi bỏ quần áo ướt, lau chùi cơ thể một lát, rửa mặt và gội đầu tóc dính đầy bùn đất, bởi vì cánh tay trái bị gãy xương không thể cử động, khiến việc tắm rửa của cô gặp nhiều khó khăn.

Mất một lúc lâu mới có thể trông ra dáng người, cô nhìn vào gương lần đầu tiên thấy khuôn mặt của cơ thể này, ngạc nhiên chớp mắt.

Khuôn mặt này so với vẻ ngoài vốn có của cô giống nhau đến 90%, chỉ là khuôn mặt này có phần trẻ con và khắc khổ hơn.

Vì sao cô lại trùng sinh vào đúng cơ thể của cô bé này?

****

Bên ngoài, Hiểu Sơn Thanh ngồi đối diện với laptop trước bàn làm việc, phòng livestream được cậu mở trước đó vẫn chưa tắt. 

Đây là buổi livestream luật sư thứ chín của cậu, văn phòng luật sư này đã được cậu mở gần hai tháng, nhưng vẫn chưa nhận được bất kỳ đơn hàng làm ăn nào. Vì vậy, để tuyên truyền cho văn phòng luật sư, lôi kéo khách hàng, cậu đành phải mở livestream cung cấp dịch vụ tư vấn pháp luật miễn phí.

Thế nhưng số lượng người xem vô cùng ít ỏi, chỉ có mỗi 13 người mà họ cứ liên tục thoát ra vào lại.

Mọi bình luận khán giả để lại đều là…

[Luật sư đẹp trai dữ vậy?]

[Thử tắt filter xem nào.]

[Luật sư không ca hát cũng không nhảy múa gì sao? Chỉ đơn thuần là tuyên truyền pháp luật thôi hả?]

Vất vả lắm mới có người hỏi: 

[Tư vấn miễn phí thật à? Đừng có kiểu sau khi lên sóng lại bắt đầu thu phí nhé.]

Hiểu Sơn Thanh nhân lúc Diệp Đồng Trần chưa ra, lập tức đáp: “Hoàn toàn miễn phí, nếu tôi thu phí thì bạn có thể báo cáo tôi.”

Vừa mới thuyết phục được một người lên sóng để tư vấn, ai ngờ người kia vừa nói vài câu, đường truyền internet của Hiểu Sơn Thanh đã bị ngắt. Màn hình phòng livestream bị đứng hình tại biểu cảm của hai người đang nói chuyện.

“Sao có thể kẹt mạng ngay lúc này chứ?” Hiểu Sơn Thanh ngay lập tức kết nối với điểm phát sóng của di động, lại phát hiện ngay cả điện thoại cũng không có tín hiệu. Tín hiệu trong khu thắng cảnh này đúng là rách nát mà!

Cậu mở cửa sổ ra, cầm di động cố gắng dò tìm tín hiệu, cùng lúc đó cánh cửa toilet phía sau cậu cũng được mở ra.

Lúc cậu quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ với mái tóc đen ẩm ướt đang khoác trên người chiếc áo sơ mi của cậu, một tay buông thõng, tay kia nắm lấy ống tay áo. Gương mặt sau khi rửa sạch lộ ra đường nét vốn có, không ngờ lại là một nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan vô cùng hài hoà, tựa như sương khói. Những vết thương và vết bầm tím trên mặt mới làm nổi bật một chút “sức sống” của cô.

Ngọn núi linh thiêng cổ kính này, cộng với với gương mặt này khiến Hiểu Sơn Thanh nhớ đến Nhiếp Tiểu Thiến, nhìn sững sờ vài giây.

“Cám ơn quần áo và dép của cậu.” Diệp Đồng Trần mang đôi dép lê dùng một lần Hiểu Sơn Thanh đưa cho cô, ngắm nghía mặt mũi cậu, rốt cuộc mở miệng nói: “Gần đây cậu có định xem mắt không? Tốt nhất là không nên đi.”

Số của cậu là kiếp đào hoa, nếu đi xem mắt sẽ gặp phải số kiếp của cậu, cậu là người tốt, cô hy vọng có thể nhắc nhở một chút.

“Hả?” Hiểu Sơn Thanh ngẩng đầu nhìn cô, không chút suy nghĩ, thắc mắc: “Sao cô biết gần đây tôi muốn đi xem mắt?” 

Quả thực hai ngày nữa cậu sẽ đi xem mắt con gái bạn cũ của ba cậu…

Đầu óc Diệp Đồng Trần bị cơn đói khát hành đến choáng váng, trước mắt tối sầm, cô không giải thích mà khàn giọng hỏi: “Cậu có gì ăn không? Tôi đói quá.”

“Có, có đồ ăn, bên ngoài bán bánh gạo nếp và bột củ sen.” Hiểu Sơn Thanh thấy cô lảo đảo, vội bảo cô ngồi xuống chờ một lát: “Cô bị hạ đường huyết à?” Cậu tìm một thanh chocolate nhét cho cô, rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài mua đồ ăn.

Diệp Đồng Trần đói suýt ngất, cô phải ngồi trên cái ghế cậu vừa ngồi, ăn hết thanh chocolate trong tay thì mảng tối trước mắt mới biến mất. Xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh sáng ngời, cô có thể trông thấy Hiểu Sơn Thanh đang mua đồ ở quán nhỏ ngoài cửa, cậu mặc áo sơ mi trắng quần tây, vóc dáng cao gầy thẳng tắp, vừa mua thứ gì đó vừa lo lắng quay sang nhìn cô.

Màn hình trước mặt cô chợt lóe lên, từ bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông.

“Ổn chưa nhỉ? Còn bị kẹt không ta? Ôi? Tôi đang lên sóng rồi à? Sao luật sư nam lại biến thành streamer nữ vậy?”

Diệp Đồng Trần nhìn màn hình phía trước, trong đó xuất hiện một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

Ký ức cô nhanh chóng nhận ra những thứ này, cái này là laptop, đây là phòng livestream, đang phát sóng trực tiếp.

“Đúng rồi mà, đây chính là phòng livestream của luật sư Hiểu Sơn Thanh.” Người đàn ông kết nối thắc mắc: “Luật sư Hiểu đâu? Cô là đồng nghiệp của cậu ta sao?”

“Cậu ấy ra ngoài rồi, anh chờ chút.” Diệp Đồng Trần nói với người đàn ông.

Người đàn ông đối diện không kiên nhẫn hỏi lại: “Rốt cuộc còn có thể tư vấn không? Chuyện gì vậy? Đang tư vấn nửa chừng chạy mất là sao? Tôi không có thời gian mà chờ đâu, tôi chỉ muốn hỏi rốt cuộc có thể khiến vợ tôi tay trắng ra đi được không thôi, luật sư nào trả lời cũng được.”

Diệp Đồng Trần quan sát thấy bên cạnh máy tính đặt một cây bút và một cuốn sổ ghi chép chứa vài chi tiết Hiểu Sơn Thanh vừa viết – [Nam, vợ ngoại tình, vợ chồng kết hôn hơn hai năm, ly thân gần một năm, có một đứa con trai vừa tròn tháng, một căn nhà là tài sản sau hôn nhân.]

Là thông tin cơ bản của người đàn ông nhờ tư vấn trực tuyến này.

Kỳ lạ thay, vô số ký ức liên quan đến pháp luật chợt ùa về trong đầu cô – rất nhiều điều luật, mấy căn phòng tự học, những kỳ thi, những đêm khuya vừa ôn tập vừa làm thêm ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ, sau khi đậu kỳ thi luật thì vui sướng tới khóc òa lên, và có cả niềm vui khi nhận được chứng chỉ luật sư sau khoảng thời gian thực tập ở văn phòng luật. 

Nguyên chủ của cơ thể này cũng là một luật sư.

“Phục luôn, cô nghe thấy tôi nói không hay là kẹt mạng nữa rồi? Các người lên mạng giả làm luật sư để nổi tiếng phải không?” Giọng điệu của người đàn ông càng lúc càng mất kiên nhẫn. 

Khu bình luận xuất hiện vài câu nhận xét…

[Báo cáo cô ta đi, đây là hành vi streamer giả mạo luật sư để nổi tiếng, tặng quà xong là sẽ bắt đầu nhảy nhót.]

[Hôm nay tôi cũng thấy một phòng livestream tự xưng là đạo sĩ, bói toán lừa tiền, loại livestream lừa đảo này tốt nhất nên báo cáo lại.]

[Gần đây đạo sĩ, luật sư, bác sĩ Trung Quốc có gì hot lắm à? Mấy người nổi tiếng trên mạng đều bắt đầu bắt chước theo phong cách này.]

Diệp Đồng Trần ngóng ra cửa sổ, muốn gọi Hiểu Sơn Thanh, nhưng cậu đã chạy qua chỗ một sạp bánh nướng ven đường ở tít đằng xa.

“Muốn lấy quà thì cứ nói thẳng, lãng phí thời gian của tôi.” Người đàn ông đối diện khó chịu nói: “Mọi người giúp tôi báo cáo phòng livestream này đi.”

Diệp Đồng Trần biết ý nghĩa của việc báo cáo, không muốn tài khoản của Hiểu Sơn Thanh bị chặn, cô lần nữa liếc mắt nhìn người đàn ông đang kết nối, trong ký ức của cô, những điều luật vốn đã thuộc lòng hiện lên rõ ràng hơn bất kỳ ký ức nào.

“Anh đang hỏi liệu sau khi ly hôn có thể để vợ anh tay trắng ra đi không đúng chứ?” Cô mở miệng trả lời: “Không thể.”

“Tại sao lại không? Cô ta ngoại tình đó!” Người đàn ông đối diện cau mày trợn mắt: “Tôi có bằng chứng chắc như đinh đóng cột, cô ta sai thì nên tay trắng cút khỏi nhà, rốt cuộc cô có hiểu pháp luật không? Có phải luật sư không?”

Anh ta kích động, mím chặt môi dày, để lộ ra nếp nhăn ở đuôi mắt.

“Bất kể trường hợp nào sau khi ly hôn, cả hai vợ chồng đều có quyền tham gia vào việc phân chia tài sản chung.” Diệp Đồng Trần càng trả lời, ký ức trong đầu càng rõ ràng: “Cho dù bên kia sai thì luật pháp cũng không quy định phải ra đi tay trắng. Về mặt pháp luật không có cách nói nào là ra đi tay trắng, anh lướt mấy bài trên mạng ít thôi.”

Cô nói thêm: “Vợ anh còn đang cho con bú à? Pháp luật quy định trong vòng một năm sau khi sinh con, người chồng không thể nộp đơn ly hôn.”

“Có ý gì? Tôi còn không thể ly hôn sao?” Người đàn ông đối diện càng nổi đóa: “Cô ta ngoại tình với bạn thân cô ta bị tôi bắt tận giường! Tôi còn chưa được nộp đơn ly hôn sao? Chỉ vì cô ta là phụ nữ đã sinh con nên dù có phạm sai lầm gì pháp luật cũng không thể bảo vệ quyền lợi của tôi sao?”

Khu bình luận hiu quạnh đột nhiên trở nên đông đúc dữ dội…

[Gì?]

[Hả?]

[Đợi chút, anh bạn, anh nói cái gì đấy?]

[Vợ anh ngoại tình cùng bạn thân cô ấy? Bạn trai hay bạn gái? Lesbian*?]

* Lesbian/Les: Đồng tính nữ.

[Cuối cùng là ngoại tình hay come out*, cậu nói cho rõ đi người anh em!]

* Come out: công khai giới tính thật

“Bạn gái!” Người đàn ông đối diện phẫn nộ, thẳng thừng đáp: “Cô ta là đồng tính nữ! Tôi có bằng chứng!”

[Bắt gian tận giường, ngoại tình đồng tính nữ… Người anh em, cậu đây là bị les lừa cưới á?]

Mọi người trong phòng livestream hóng chuyện rất hăng hái.

Người đàn ông đang kết nối tỏ ra rất hào hứng: “Cô ta giả vờ thẳng để lừa cưới! Trước đó vì chuyện kết hôn mà gia đình tôi đã lấy hết tiền đi mua nhà cưới, cô ta đòi sau khi kết hôn phải mua nhà cửa đầy đủ, còn cho cô ta đứng tên. Gia đình tôi đã đồng ý. Hiện giờ cô ta come out, còn ngang nhiên dẫn người về nhà làm tình. Dựa vào đâu tôi không thể nộp đơn ly hôn và đuổi cô ta ra đi tay trắng chứ?”

Anh ta lại nói với Diệp Đồng Trần: “Pháp luật quy định trong thời gian cho con bú không thể ly hôn, nhưng cô ta vốn luôn bỏ mặc đứa bé, đứa bé không hề được mẹ nuôi nấng mà đều do mẹ tôi chăm sóc, mẹ tôi hầu hạ cô ta ra tháng là cô ta đã bắt đầu làm loạn rồi mắc bệnh phụ khoa! Còn trở mặt muốn chia nhà, đây là tội lừa đảo!”

Chẳng có lấy một câu nói thật, ban đầu Diệp Đồng Trần không muốn vạch trần anh ta, nhưng anh ta nói dối quá nhiều, cô hỏi anh ta: “Làm sao anh xác định được trước lúc kết hôn cô ấy là les, giả làm gái thẳng để lừa cưới?”

Người đàn ông đang kết nối bị hỏi đến sửng sốt, há miệng muốn biện hộ.

Diệp Đồng Trần ghê tởm nhìn thứ trong đôi môi dày của anh ta, lười nghe anh ta ngụy biện mà nói thẳng: “Cô ấy có mắc bệnh phụ khoa hay không tôi không rõ lắm, nhưng tốt nhất anh nên đi bệnh viện kiểm tra về bệnh thầm kín đi, miệng lưỡi anh mọc mụn cóc, lở loét hết cả rồi, chắc dạo này người bạn đồng tính của anh cũng mọc đầy đúng không? Tôi đề nghị hai người các anh đều đi kiểm tra thử xem.”