Tề Vũ Hiên nghĩ ngợi đôi chút, “Món thịt dê xào hành lần trước thực không tồi.”
“Hảo.” Từ Tử Du cười đáp, sau đó tiễn Tề Vũ Hiên rời khỏi doanh trướng quân y.
Trước khi đi, Tề Vũ Hiên đưa ánh mắt phảng phất địch ý liếc nhìn Nhược Minh một cái, Nhược Minh, ……_(:з」∠)_, loại cảm giác bị thị uy này nhất định chỉ là ảo giác của ta thôi phải không……
Chờ đến khi Từ Tử Du tiễn Tề Vũ Hiên rồi quay lại, Nhược Minh yên lặng nuốt trôi cục máu ứ ở giữa ngực kia, vừa rồi nhất định là do hắn nhìn lầm, Tề Tướng quân tuyệt đối sẽ không thể ấu trĩ như vậy.
“Nhược Minh? Làm sao vậy?” Nhận ra sắc mặt của Nhược Minh tựa hồ có chút cổ quái, Từ Tử Du ngờ hoặc hỏi.
“Không có việc gì!” Nhược Minh lắc đầu nguầy nguậy, thần tượng tan vỡ của khỉ gì đó…… Ha ha……
Trở lại đề tài vừa rồi, Từ Tử Du tiếp tục truy vấn về sự tình của Trần Dịch Tri, y quả thực tò mò vô cùng, trong nguyên tác, xử sự của Trần Dịch Tri chỉ có thể miêu tả là ngươi cần ngươi cứ lấy, sau đó, khi Lý Tiêu Lâm có tân hoan[1], tân hoan đó đổ bệnh, Lý Tiêu Lâm liền khiến Trần Dịch Tri chăm sóc người kia, đối phương vậy mà thực sự thức đêm chiếu cố kẻ đó. Khi tân hoan khỏi bệnh rồi, lại đến lượt hắn bởi vì thức đêm trúng gió mà sinh bệnh.
Ở thời điểm hắn sốt đến mơ màng mụ mị, tra Vương gia lại ở ngay gian phòng bên cạnh lăn lộn cùng tân hoan, mà chờ hắn hồi phục sức khỏe xong, hắn cư nhiên vẫn tiếp tục cun cút bám theo cái tên tra Vương gia kia……
Nếu không phát sinh loại sự tình này, Từ Tử Du cũng sẽ không đến nỗi gọi hắn là tiểu tiện thụ, chiếu cố tân hoan của ái nhân gì gì đó, nếu đổ lên người y, y kiểu gì cũng phải đầu độc chết đôi tiện nhân kia.
Bất quá giờ đây Trần Dịch Tri tựa hồ đã tiến bộ rất nhiều, chẳng những không tiện như trước, thậm chí còn tăng cả chỉ sổ EQ, cư nhiên cũng biết đường cự tuyệt tra Vương gia, thực là khó mà làm được!
Từ trong miệng Nhược Minh đào ra thông tin, cuối cùng lòng hiếu kỳ của Từ Tử Du cũng được thỏa mãn.
Nguyên lai hiện tại Trần Dịch Tri có thể kiên định vững lòng cự tuyệt tra Vương gia, phần nhiều đều nhờ vào công lao của Thạch Đào ― chính là vị hùng nam râu rậm rạp đến nhìn không rõ mặt kia.
Cũng không rõ Trần Dịch Tri cùng Thạch Đào nhận thức nhau như thế nào, nhưng nói chung là hai người họ đã không hiểu sao mà trở thành bằng hữu.
Nói là bằng hữu, thực tế vẫn luôn là Thạch Đào chiếu cố Trần Dịch Tri, Thạch Đào có bốn vị đệ đệ, rất có phong phạm của một người huynh trưởng, nhìn đến Trần Dịch Tri gầy gò ốm yếu như vậy, liền dứt khoát lôi hắn đi rèn luyện.
Những ngày đầu Trần Dịch Tri bị tra tấn đến thiếu điều tắt thở, bất quá không biết bởi vì nguyên do gì, hắn vậy mà vẫn phi thường kiên cường tiếp tục gắng gượng phấn đấu.
Hiện giờ, Trần Dịch Tri đã được Thạch Đào rèn rũa đến thập phần khỏe mạnh, tuy rằng vẫn chưa bì được với những vị binh lính cường tráng trong đại doanh, nhưng tốt xấu cũng không còn “mảnh mai” như ngày trước.
Thân thể cường lên, điều kế tiếp phải làm chính là rèn luyện tính cách. Thạch Đào đặc biệt không ưa bản tính mềm oặt của Trần Dịch Tri, hắn là cảm thấy nam nhân nên đỉnh thiên lập địa[2], bền gan vững chí, không mong ngươi có thể nắm trong tay loại sự nghiệp kinh thiên vĩ đại gì, chỉ cần không đến nỗi cứ gặp chuyện liền khóc sướt mướt đi?
Nếu lăn ra khóc đã có thể giải quyết vấn đề, chúng ta còn lên chiến trường đấm đá làm cái quái gì nữa a, cả ngày ngoạc mồm ra khóc vào mặt nhau liền hảo.
Những lời này của Thạch Đào, cũng không biết Trần Dịch Tri nghe lọt tai đến đâu, bất quá nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ cũng đã dần dà trở nên kiên cường hơn trước.
Sau đó, thời điểm An Bình Vương gia đi tìm hắn, vừa vặn bị Thạch Đào bắt gặp, sau khi Thạch Đào moi ra được thông tin về An Bình Vương gia từ hắn xong, liền hung hăng giáo huấn hắn một trận.
Chưa rõ Trần Dịch Tri có biết mấy chuyện xấu xa An Bình Vương gia đã từng làm hay không, nhưng hắn vẫn là lầm tưởng người kia đã mất trí nhớ, nhưng Thạch Đào lại không dễ bị lừa gạt như vậy. Một tên ngựa giống hoa tâm lan xa, không chút tiết tháo, trước kia lừa Trần Dịch Tri một lần còn chưa tính, rốt cuộc lúc ấy hắn cùng Trần Dịch Tri còn chưa quen biết, nhưng hiện tại, Thạch Đào chính là coi Trần Dịch Tri như đệ đệ của mình, tên tra Vương gia nhà ngươi muốn à ơi đệ đệ của ta sao, trước tiên phải đến hỏi nắm tay của ta đã!
Từ Tử Du quả thực hận không thể tặng cho Thạch Đào ba chục lẻ hai cái like!
Có thể rèn rũa một Trần Dịch Tri mềm yếu đạt đến loại trình độ có thể cự tuyệt tra Vương gia, kỹ năng giáo dưỡng đệ đệ của Thạch Đào khẳng định đã vượt quá cả mức đỉnh điểm rồi!! o(≧v≦)o
Cầu ngươi đừng dừng lại! Cầu tiếp tục phát huy!
Chỉ cần có thể thay đổi cốt truyện nhiều nhất có thể, Từ Tử Du nguyện ý cung cấp cho Thạch Đào hết thảy sự trợ giúp cần thiết!!! (^o^)/~
Tiến triển của các sự kiện kế tiếp hiện còn chưa quá rõ ràng, bởi lẽ chỉ vào hôm qua, Nhược Minh mới biết được tin Vương gia đi tìm Trần Dịch Tri rồi tay trắng trở về.
Dựa theo phỏng đoán của Từ Tử Du, lấy niệu tính[3] của tra Vương gia, khẳng định sẽ không dễ từ bỏ như vậy, phỏng chừng có khả năng còn sẽ lên kế hoạch linh tinh gì đó.
Người này a, chính là bất tràng Nam tường bất hồi đầu[4], nhào về phía y còn chưa tính, còn phải đâm thêm vào Trần Dịch Tri mới chịu.
Từ Tử Du cân nhắc một chút, quyết định lát nữa phải đến tìm Thạch Đào thông thông khí, để Thạch Đào nhìn kỹ Trần Dịch Tri chút đỉnh, đừng để hắn lại nhất thời mềm lòng, vướng vào tên tra Vương gia kia một lần nữa đi.
➵
Vài ngày sau đó, Lý Tiêu Lâm một ngày so với một ngày càng thêm bực dọc.
Từ Tử Du không thèm dan díu với hắn, hắn còn có thể lừa gạt chính mình rằng Tề Vũ Hiên quá mức khủng bố, Từ đại phu nhát gan, không dám phản bội hắn.
Nhưng tiểu thư sinh kia rõ ràng đều đã bị hắn ngủ qua, hiện giờ lại nói cái gì mà đường ai nấy đi, không nghĩ lại cùng hắn có quan hệ gì. Quả là nực cười!
Nhiều năm như vậy, chỉ có Lý Tiêu Lâm hắn vứt bỏ người, vẫn là chưa từng có người dám quẳng hắn đi đâu.
Nhẹ nhàng vân vê cằm, Lý Tiêu Lâm nheo lại đôi mắt, từ trong ánh mắt của Trần Dịch Tri, hắn cũng nhìn ra được đối phương vẫn còn lưu luyến hắn như cũ, chẳng qua tên hùng nam kia suốt ngày canh giữ ở bên người đối phương, khiến hắn dù muốn tiếp cận cũng không có cơ hội.
Chỉ cần không có tên hùng nam kia, hắn dám cá Trần Dịch Tri căn bản sẽ không có khả năng cự tuyệt hắn. Xét cho cùng, hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với Trần Dịch Tri, chỉ là trong quân doanh thực sự không có việc gì để làm, cũng cần kiếm chút thú tiêu khiển để giết thời gian.
“Nhược Minh.”
“Tiểu nhân ở đây.” Nhược Minh vội vàng đáp.
“Ngươi có phương pháp gì để tống cổ tên Thạch Phó tướng kia đi không.”
Nhược Minh tức khắc nhăn mặt, người kia đường đường chính chính là Phó tướng của quân danh, hắn là một tên tiểu tư có cái bản lĩnh gì để tống cổ nhân gia a? Nếu dùng một ít biện pháp lừa gạt, đến lúc bị truy cứu, hắn chính là có chạy cũng không thoát khỏi can hệ.
“Vương gia, xin thứ cho tiểu nhân bất tài.” Nhược Minh đáng thương vô cùng mà lắc đầu. Nói giỡn, nhân gia rõ ràng đều đã cự tuyệt, hắn nếu lại gây chú ý, chẳng phải là sẽ đào hố chôn đối phương sao!
Vương gia đã rớt sạch tiết tháo, hắn nhưng vẫn còn đâu!!
Lý Tiêu Lâm bất mãn trừng Nhược Minh một cái, bất quá thấy đối phương cũng có chút đáng thương, hắn cũng không giận nổi. Rốt cuộc Nhược Minh cùng lắm cũng chỉ là một tên tiểu tư, ngày thường đầu óc lanh lẹ có thể nghĩ ra chút ý tưởng còn chưa tính, cũng không có khả năng ngày nào cũng nảy ra được sáng kiến hay.
Lý Tuy Lâm tuy ở trên phương diện cảm tình tra không tả nổi, nhưng còn chưa đến mức không nói lý.
Phất tay đuổi Nhược Minh đi, Lý Tiêu Lâm buồn bực quyết định trước tiên phải ngủ được một giấc. Hiện tại coi như là hắn đang đối mặt với tên Thạch Đào kia, hắn cũng không tin đối phương có khả năng canh chừng Trần Dịch Tri suốt hai canh giờ!
Trên thực tế ―
Thạch Đào đích xác không thể liên tục bồi Trần Dịch Tri, bất quá hắn lại có thể nghiêm khắc cảnh cáo đối phương, nếu Trần Dịch Tri đã chọn đi theo cái tên tra Vương gia kia, thì kể từ đó về sau cũng đừng nhận lại người ca ca là hắn.
Cũng phải nói thêm, đến bản thân Thạch Đào đều có điểm hồ đồ, từ khi nào mà hắn đã mơ mơ màng màng trở thành ca ca của Trần Dịch Tri?
Dù sao thuở mới đầu hắn vốn xem thường tên hài tử cái hiểu cái không liền đã kịp tè ướt quần này, bất quá về sau tiếp xúc nhiều, phát giác đứa nhỏ này kỳ thực khá tốt, chính là lòng dạ quá mềm.
Làm một vị đại huynh trưởng cho bốn đứa đệ đệ, Thạch Đào tự nhiên vô cùng mà thu nạp Trần Dịch Tri dưới cánh mình.
Mà Trần Dịch Tri vốn dĩ là một người thiện lương lại đơn thuần, bởi vậy khi Thạch Đào diện một bộ huynh trưởng để giáo huấn hắn, hắn cũng dễ dàng nghe lọt tai, sau đó còn tiến triển đến mức hắn thực sự coi Thạch Đào là bề trên mà kính trọng đối phương, và Thạch Đào cũng coi hắn như đệ đệ mà thập phần yêu thương……
Lời ca ca nói sao đệ đệ có thể không nghe? Lại nói Trần Dịch Tri cũng thuộc loại người đã nhận lời liền biết giữ lời, nói được là làm được.
Sau khi đã cùng Thạch Đào thiết lập được một mặt trận chung, Từ Tử Du mỹ mãn vô cùng xoay gót trở về. Tuy nói hủy đi CP cũng không quá phúc hậu, bất quá vì vận mệnh của Tiểu Hiên Hiên, y vẫn là bất di bất dịch ra quyết định này.
Y không biết làm vậy sẽ dẫn đến hệ quả gì, bất quá dựa theo suy luận thông thường, cả hai vị nam chủ đều đã bị vặt mất, tình tiết của bản gốc đương nhiên cũng sẽ có thay đổi đáng kể.
Từ Tử Du không cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng sẽ không bao giờ phát sinh tình tiết ám sát sẽ đoạt mất tính mạng Tề Vũ Hiên!
“Ngươi làm sao vậy?” Tề Vũ Hiên ôm lấy đôi bả vai bóng loáng của Từ Tử Du, nghi hoặc mà hỏi.
Buổi tối từ lúc trở về, Từ Tử Du liền vẫn luôn ngây ngô cười một mình, thậm chí vừa mới rồi khi Ngô Đoan đã đến rồi đi cũng chưa phát hiện ra.
Tuy rằng không rõ lý do rốt cuộc là gì, nhưng Từ Tử Du thập phần mẫn cảm với sự tồn tại của Ngô Đoan, vừa rồi cũng là lần đầu tiên y hoàn toàn làm lơ vị Quân sự nọ.
“A? Không sao cả.” Từ Tử Du đè xuống khóe miệng, nỗ lực khiến bản thân ngừng cười ngu ngơ đến vậy.
Thay đổi được cốt truyện xem như là một sự tiến bộ, bất quá loại sự tình này y thực sự không có khả năng nói cho Tiểu Hiên Hiên……
Mang trong lòng một loại áy náy vì vô pháp có thể thú thật với Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du lặng lẽ liếc nhìn đối phương một cái, ân…… Về sau liền ở trên giường bồi thường Tiểu Hiên Hiên nhiều hơn một chút đi! ╮(╯▽╰)╭
Kỳ thực…… Y là chỉ đang tìm đủ loại lý do lý trấu để có thể lừa Tề Vũ Hiên lên giường mà thôi…… → _。→
Ánh mắt Tề Vũ Hiên trầm xuống, mang theo chút nghiên cứu tìm tòi nhìn Từ Tử Du.
Từ Tử Du nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, nhưng cuối cùng vẫn là bại trước tia lãnh lệ càng thêm lan tràn trong đôi mắt đối phương.
Y bất đắc dĩ giơ hai tay lên, “Ta đầu hàng, ta nhận thua……”
Tề Vũ Hiên nhướn mày, “Còn không mau khai thật từ đầu.”
Từ Tử Du thấp giọng thầm thì, “Thực là, cái gì cũng không gạt nổi ngươi.” Nói xong, y liền dùng một loại ngữ khí sung sướng khi người gặp họa, kể hết tuốt tuồn tuột mọi sự kiện xảy ra giữa An Bình Vương gia và Trần Dịch Tri cùng Thạch Đào.
Nghe xong, đầu Tề Vũ Hiên ngập tràn hắc tuyến, “Ngươi cười cả đêm chính là vì điều này?”
Từ Tử Du gật gật đầu, nhỏ giọng đáp, “Nhìn Vương gia ăn mệt ta đương nhiên muốn cười, trước kia hắn chính là y chang ruồi bọ bám ta không rời đâu.”
Tề Vũ Hiên nghe thấy vậy, tức khắc cũng cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng của hắn khẽ giật, lại thấp giọng hỏi, “Hắn nếu là ruồi bọ, vậy ngươi bị hắn vo ve bay quanh là thứ gì?”
Từ Tử Du, ……
TOT Vũ Hiên của y học hư mất rồi…… Anh anh anh anh……
Cắn một ngụm lên môi Tề Vũ Hiên để trả thù, Từ Tử Du một lần nữa bày ra thủ đoạn lưu manh của bản thân.
Tề Vũ Hiên cười nhạt mặc y làm càn, nếu có người ngoài xuất hiện ở đây vào giờ khắc này, lẽ đương nhiên sẽ gào to không thể tin nổi, đại khối băng máu lạnh cư nhiên cũng biết cười? Điều này tuyệt đối là không khoa học!!!. 𝒯𝒓u𝗒ện chính ở ﹛ 𝒯𝒓Um𝒯𝒓 u𝗒𝖾n.𝓥N ﹜
Tiếng cười khẽ của Tề Vũ Hiên tức khắc lóe mù mắt chó của Từ Tử Du, đầu óc bốc hỏa y liền nhào lên, sau đó gọn gàng lưu loát mà ― bị đạp xuống sàn. _(:з」∠)_
Không chờ Tề Vũ Hiên lên tiếng, Từ Tử Du đã sờ sờ cái mũi, xám ngoét lổm nhổm ngoi dậy khỏi mặt đất, xoa xoa cái mông bị quăng đau, Từ Tử Du đầy mặt bi ai thống khổ, “Vũ Hiên……”
“Hừ!” Tề Vũ Hiên liền đến cái mặt cũng không cho y nhìn, chỉ là gừ lạnh một tiếng.
Câu nói kế tiếp của Từ Tử Du tức khắc nghẹn hết lại trong họng y, y bất đắc dĩ vò đầu, ai, đã giả vờ đáng thương quá nhiều lần, Tiểu Hiên Hiên không còn bị cắn câu nữa rồi…… → _。→.
Hoàn Chương 51.Chú thích:
[1] Tân hoan [ 新欢 ]: tình nhân mới. Nghĩa đen là niềm vui mới.
[2] Đỉnh thiên lập địa [ 顶天立地 ]: đầu đội trời, chân đạp đất.
[3] Niệu tính [ 尿性 ]: là từ miêu tả một người thực cool nhưng mang ý nhạo báng, tương đương một lời khen đểu.
[4] Bất tràng nam tường bất hồi đầu [ 不撞南墙不回头 ]: Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu. Nghĩa giống câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”. Dùng để chỉ loại người cố chấp.