Nhận ra Tề Vũ Hiên tựa hồ đã chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Ngô Đoan đứng dậy uỗn cái eo lười, “Ta đi về trước.”
Lấy lại tinh thần, gương mặt Tề Vũ Hiên có chút nóng lên, hắn cư nhiên tảng lờ hảo hữu ngồi ngay trước mặt, đơn giản chỉ vì mải mê nhớ tưởng một vị nhân sĩ da mặt dày nào đó…… Thật đáng hổ thẹn!
Yên lặng gật gật đầu, đứng dậy tiễn Ngô Đoan, Tề Vũ Hiên xoay người trở về phòng ngủ của mình, nằm ở trên giường, quanh quẩn bên mũi phảng phất một sợi dược hương.
Chiếc túi thơm Từ Tử Du đeo bên người dường như cũng mang chính hương vị này. Không hề nồng đậm, tựa hồ còn phảng phất hơi chút vị đắng, nhưng vẫn lưu lại theo sau từng đợt từng đợt ngọt lành, cũng không rõ mùi hương này là bằng cách nào mà điều chế ra được, lưu luyến không rời, rõ ràng là đã hai ngày nay Từ Tử Du không còn nghỉ ngơi tại nơi này, nhưng cổ hương vị kia vẫn quanh quẩn ở bên góc giường.
Dùng sức xua đuổi hình ảnh Từ Tử Du khỏi trí óc của bản thân, Tề Vũ Hiên xụ mặt đắp chăn, ở trong lòng lại suy nghĩ không biết bữa sáng ngày mai sẽ được ăn những món gì.
Ý thức được bản thân đã sa đọa đến độ đã bắt đầu suy xét vấn đề đồ ăn sáng, Tề Đại tướng quân tức khắc đen mặt, quyết đoán đem chăn cuộn kín người, đi ngủ!
Không mất bao lâu liền đã lâm vào giấc ngủ, Tề Vũ Hiên hoàn toàn không phát hiện được rằng, đâu đó ở dưới góc giường của hắn, một chiếc túi hương tinh xảo be bé nhỏ xinh đang lẳng lặng nằm……
Vậy mới nói ― cái gì mà hương thơm day dứt, đều là gạt người!!! Tên hỗn đản Từ Tử Du này chính là lợi dụng đến khứu giác tương đối mẫn cảm của loài người[1], cố ý chế tạo hai chiếc túi hương, trong đó một chiếc được giấu ở dưới giường Tề Vũ Hiên, mục đích chính là để khiến Tề Vũ Hiên cứ mỗi lúc đi nghỉ, đều có thể ngửi được cổ hương vị tượng trưng cho chính mình! Mọi giây mọi khắc đều có thể cập nhật được sự hiện diện của bản thân!
Sau một đêm ngủ ngon, khi Tề Vũ Hiên tỉnh giấc, vẫn ngửi được cổ mùi hương kia phảng phất đâu đây. Sau khi được Trần Dịch Tri hầu hạ rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo chỉnh tề, Tề Vũ Hiên bất tri bất giác ngồi xuống bàn, chờ đợi Từ Tử Du mang bữa sáng đến.
Trần Dịch Tri run run rẩy rẩy múc nước rửa mặt cho Tướng quân, tuy rằng vị Tướng quân máu lạnh này chưa từng đối hắn làm bất cứ điều gì, thậm chí còn chưa một lần lớn giọng quát mắng hắn, nhưng chỉ cần đối phương liếc mắt về phía hắn thôi, hắn đã không kiềm nổi bản thân mà rùng mình.
Hoàn toàn không thể lý giải nổi vì sao một vị Tướng quân đáng sợ đến vậy lại có người ái mộ, mà người đem lòng yêu mến hắn lại vẫn là vị Từ đại phu ôn nhu lương thiện [ ?? ] kia.
Thời điểm bưng chậu nước ra ngoài, Trần Dịch Tri nhìn Tướng quân đã ngồi xuống bên bàn, biết rằng đối phương là đang chờ Từ đại phu mang bữa sáng đến, hắn không khỏi ở trong lòng âm thầm bất bình thay cho Từ đại phu. Mỗi ngày, Từ đại phu trị thương cho quân sĩ cũng đã đủ vất vả, giờ còn phải vì Tướng quân mà chuẩn bị ba bữa cơm……
Trong lòng lặng lẽ nhận định rằng nhất định là do vị Tướng quân tàn bạo kia bức bách vị Từ đại phu ôn nhu phải làm vậy, trên khuôn mặt Trần Dịch Tri không khỏi tỏa ra những quầng sáng thánh mẫu lấp lánh lung linh.
Không được! Không thể để một người lương thiện như Từ đại phu rơi vào nanh vuốt của Tướng quân! Một người mỹ lệ như Từ đại phu, ít nhất phải kết duyên với ai đó giống người trong lòng hắn mới thực xứng đôi vừa lứa. Âm thầm hạ quyết tâm, Trần Dịch Tri quyết chí phải hảo hảo khuyên nhủ Từ đại phu, nếu Từ đại phu quá mức sợ hãi, thì hắn dù phải đưa tính mạng của bản thân ra để đánh cược, cũng muốn cứu Từ đại phu khỏi uy quyền bạo ngược của Tướng quân.
Hoàn toàn không biết trong mắt Trần Dịch Tri bản thân đã lưu lạc thành một đối tượng cần được cứu rỗi, lúc này, Từ Tử Du đang vì phẫu thuật cho một vị binh lính mà vội đến sứt đầu mẻ trán.
Ngày trước, ngành học của y chính là sự kết hợp giữa Đông y và Tây y, tuy rằng thiên về y học Trung Hoa, nhưng những phẫu thuật nho nhỏ như cắt ruột thừa đều không làm khó được y……
Trước ánh mắt kinh hoàng của Lưu đại phu, y cầm lên một con dao giết heo bén nhọn ― không còn cách nào khác, không tìm ra trang thiết bị phù hợp, thứ sắc bén nhất trong quân khu chính là dao giết heo ― thật cẩn thận mổ bụng vị binh lính kia, lại đổi sang dùng chủy thủ để cắt bỏ phần ruột thừa phía trong. Bôi dược cẩn thận, dùng kim may khâu bụng lại, rồi lại bôi thêm một tầng dược trị thương, sau đó dùng băng gạc băng bó kỹ càng. Ở thời đại thiếu y thiếu dược thiếu trang thiết bị y tế này, đây là điều tốt nhất y có thể làm rồi.
Bước kế tiếp là theo dõi xem liệu vị bính lính này có thể vượt qua nổi không, nếu không thể vượt qua mà nói ― thì cũng chỉ có thể coi rằng là do vận mệnh an bài.
Rửa sạch máu tươi trên tay, Từ Tử Du mệt mỏi ngồi xuống ghế, cuộc giải phẫu tuy không lớn, nhưng trong hoàn cảnh này, với những điều kiện này, Từ Tử Du không thể không bị hao tổn mười hai trên mười phần tinh lực. Mệt nhọc thể chất không tính là cái gì, tổn hại về tinh thần mới là đáng nghiêm trọng, là nguyên nhân khiến y mệt mỏi đến như thế này.
Bị đánh thức từ nửa đêm của ngày hôm trước, nghĩ ra phương pháp nào cũng không có hiệu quả, rơi vào bước đường cùng, Từ Tử Du mới chọn phương án với độ nguy hiểm khá cao kia, bởi vì nếu tiếp tục chần chừ, đến lúc ấy dù có khai đao cũng sẽ không cứu được người này.
Còn phải ngao cho người bệnh một chén thuốc hạ sốt…… Trong đầu còn miên man suy nghĩ về phần việc tiếp theo, Từ Tử Du quá đỗi mệt nhọc mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Mất hết cảnh giác, y căn bản không phát hiện đến một vị Bách phu trưởng[2] tiến vào trong doanh trướng chữa bệnh, nhìn đến bóng hình hôn mê của y, biểu cảm trở nên phức tạp.
Vị Bách phu trưởng bước lại gần, nhìn về phía vị binh lính đã từ lâu không còn thanh tỉnh ở trên giường bệnh, ánh mắt lại trở về trên người Từ Tử Du.
Lưu đại phu vừa mới ra ngoài ngao chế thuốc, hiện giờ trong doanh trướng chỉ còn lại ba người là Từ Tử Du, vị binh lính đang trong cơn hôn mê, cùng với vị Bách phu trưởng kia.
Vị binh lính hẵng còn hôn mê chưa tỉnh lại được, nhưng biểu cảm trên mặt đã dịu đi không ít, vị Bách phu trưởng sau khi xem qua vị binh lính, liền đi đến bên Từ Tử Du, cầm lên một chiếc chăn lông ở gần đó, giúp Từ Tử Du đắp lên.
Nhìn dung nhan say ngủ có chút thả lỏng của Từ Tử Du, vị Bách phu trưởng kia không kiềm được bản thân mà vươn tay, muốn chạm vào gương mặt của đối phương, “Tử Du……”
“Ngươi đang làm gì?” Một đạo thanh âm lãnh lệ đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Người nam nhân hấp tấp quay người, đồng tử hơi hơi co rụt lại, chắp tay hành lễ, “Gặp qua Tướng quân.”
Sắc mặt Tề Vũ Hiên không hiện dù chỉ một tia cảm xúc, thẳng đến khi người này đã bị nhìn đến cứng cả người, toàn thân thấm đẫm mồ hôi lạnh, mới mở miệng lặp lại thêm lần nữa, “Ngươi đang làm gì?”
Sắc mặt Thẩm Trọng khẽ động, suốt hai ngày nay tuy trong quân danh không ngừng đồn thổi “câu chuyện không thể không kể ― giữa Tướng quân cùng tiểu Từ đại phu”, gã kỳ thực cũng không hề để tâm. Từ Tử Du là loại người gì, gã lại chẳng biết thừa, lấy năng lực của y, sao có khả năng vói lên được đến Tướng quân?
Nhưng hiện tại, xem ra, vị Tề tướng quân này……
“Nói!” Tề Vũ Hiên sắc mặt thâm trầm, vừa rồi hắn đã nhìn thấy những gì? Gia hỏa này cư nhiên dám thừa dịp Tử Du say ngủ để chạm vào mặt y? Quả thực không biết liêm sỉ là gì!
Ánh mắt Thẩm Trọng khẽ lóe, “Thuộc hạ chỉ là thấy Từ đại phu đã ngủ thiếp đi, liền giúp y đắp một cái chăn.”
Tề Vũ Hiên lạnh lùng nhìn gã, ngay sau đó, hắn tựa hồ ngẫm ra điều gì, chau mày cất tiếng, “Ngươi là Thẩm Trọng?”
“Thuộc hạ đúng là Thẩm Trọng.” Thẩm Trọng có chút kinh ngạc, gã không ngờ được rằng Tề tướng quân vậy mà lại nhận thức gã.
“Nghe nói…… Ngươi muốn cùng nữ nhi của Lý Hiệu úy thành thân? Đã là người đã sắp sửa thành hôn, cần phải tranh thủ thời gian vấn danh nạp thái[3], cho ngươi nghỉ phép nửa tháng.” Tề Vũ Hiên trầm giọng nói.