Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu là trấn sơn chi bảo của Nguyệt Lộ sơn, là bảo bối do nhóm tiên sư tiền bối của Nguyệt Lộ trải qua ngàn khó vạn hiểm mới làm ra, mỗi một thế hệ tiến vào trong đó thí luyện cơ hồ là biểu tượng của Nguyệt Lộ sơn.
Liền cứ như vậy nát?
Bão Thúc chân nhân nhìn toàn thân tràn ngập bốn chữ to ' thường thường vô kỳ ' Lâm Kỳ, khó có thể tin y chính là chúa cứu thế trong tiên đoán.
Rõ ràng từ quẻ tượng suy đoán ra hẳn là Đỗ Thừa Ảnh! Nhưng sự thật ở trước mắt, sau khi Đỗ Thừa Ảnh tiến vào Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu ngoài phun huyết đi ra thì không thu hoạch được gì, Lâm Kỳ lại mang ra linh thú ngàn năm không xuất thế.
Duyên Vũ khiếp sợ qua đi, dẫn đầu lộ ra vẻ vui mừng, "Lâm Kỳ! Ngươi ra rồi!"
Nàng ngước nhìn khiến ánh mắt Lâm Kỳ có điểm không quen.
Lâm Kỳ kỳ thật rất muốn xuống dưới, y đã nhẹ nhàng ấn Thủy Kỳ Lân vài cái ý bảo nó nằm sấp xuống, nhưng Thủy Kỳ Lân lúc này cứ như là mất đi linh tính, vẫn cao ngạo đứng thẳng, ánh mắt bễ nghễ nhìn mọi người dưới chân, hận không thể lại hừ hai tiếng, người trong lòng chủ nhân nó chính là lợi hại như vậy!
Lâm Kỳ ngượng ngùng nói, "Thủy Kỳ Lân mang theo ta chạy vài vòng, cho nên ra chậm hơn một chút."
Y nói vân đạm phong khinh, Duyên Vũ lại nhịn không được kinh hỉ mà kêu một tiếng, "Lâm Kỳ, ngươi là như thế nào tìm được Thủy Kỳ Lân? Còn có..." Ánh mắt Duyên Vũ dừng ở linh điệp phía trên nhiều hơn, thần sắc lộ ra vẻ đáng tiếc, "Nhiều linh điệp như vậy." Triều sinh mộ tử*, thật là đáng tiếc.
*Sáng sinh chiều chết: ngày nay cũng mô tả cuộc sống ngắn ngủi của sự vật.
Khi linh điệp kia của nàng chết đi, nàng giống như chính mình trải qua một lần sinh tử, theo linh điệp trôi đi, tu vi cũng lên cao một tầng, nhưng nếu cho nàng chọn, nàng tình nguyện chọn linh điệp kia không biến mất.
"Nói ra thì dài lắm, đánh bậy đánh bạ chạm vào vận khí đi." Lâm Kỳ cũng rất khó giải thích cho mọi người cái gì gọi là hào quang nam chủ, sắc mặt có chút đỏ lên, cảm giác giống như trộm được kịch bản nam chủ nào đó.
Bão Thúc chân nhân thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Lâm Kỳ, hắn nhìn thế nào cũng đều nhìn không ra trên người Lâm Kỳ có bất kì dấu hiệu gì có thể cứu vớt thương sinh, hắn nghiêm túc nói với Lâm Kỳ, "Ngươi xuống đây, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Lâm Kỳ cũng rất muốn xuống, nhưng Thủy Kỳ Lân sừng sững như núi, y không có năng lực nhảy xuống, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Thủy Kỳ Lân dường như rốt cuộc thông suốt, chậm rãi cúi người nằm sấp xuống, Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra, thuận thế từ trên lông Thủy Kỳ Lân trượt xuống, không tự chủ được mà còn sờ soạng một phen.
Hơi thở ấp áp bên người cũng gắt gao đi theo phía sau y, vô hình cho Lâm Kỳ cảm giác an toàn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Kỳ đã dần hình thành thói quen có Đỗ Thừa Ảnh làm bạn.
Ở trước mắt bao người, Bão Thúc kêu đi Lâm Kỳ, bởi vì Thủy Kỳ Lân cũng bước từng bước ưu nhã đuổi kịp, Duyên Vũ không nói gì, có Thủy Kỳ Lân ở đó, không cần lo Bão Thúc sẽ làm khó Lâm Kỳ.
Thủy Kỳ Lân a, linh thú trong truyền thuyết, Duyên Vũ chỉ gặp qua một lần trong bức hoạ của tiên nhân Nguyệt Lộ sơn, miêu tả cũng không rõ ràng, nhưng khi linh khí và khí thế ập đến trước mặt, nàng sẽ không nhận sai.
Không nghĩ tới Lâm Kỳ còn có vận may như vậy, tuy rằng Duyên Vũ cùng Bão Thúc không giao thiệp với nhau, xem xét chuyện này của Lâm Kỳ, ý của nàng cùng Bão Thúc cũng không sai biệt lắm, Lâm Kỳ không giống như có cơ duyên như vậy.
Mãi khi đến chỗ không người, Bão Thúc chân nhân mới quay mặt lại, kỳ thật hắn rất anh tuấn, tu chân không có năm tháng, khuôn mặt vẫn luôn ở bộ dáng thanh niên tuấn mỹ, chỉ là do lúc nào cũng cau mày, trên mặt luôn có nét tối tăm không bỏ đi được, giờ phút này lúc đối mặt với Lâm Kỳ, chưa nói tới vẻ mặt ôn hoà, cũng không có nét chán ghét, chỉ là sự lãnh đạm thật sự bình thường.
Bão Thúc đánh giá trên dưới Lâm Kỳ một phen, Lâm Kỳ ngoan ngoãn đứng, tùy ý hắn xem.
Bão Thúc cau mày, chậm rãi nói, "Trong nhà có mấy người?"
Lâm Kỳ, "..." Biểu tình nghiêm túc như vậy còn tưởng rằng muốn tham thảo đại đạo.
Lâm Kỳ nghiêm túc hồi tưởng một chút, thành thật nói, "Tính huynh đệ tỷ muội trên dưới tất cả mười hai người."
Bão Thúc, "..." Không đúng, trên quẻ tượng rõ ràng nói mệnh y định sẵn là thiên sát cô tinh.
Bão Thúc chưa từ bỏ ý định nói, "Ngươi xác định bọn họ là cha mẹ ruột của ngươi?"
Lâm Kỳ, "... Chắc chắn rồi." Giả thiết là như thế này không sai.
Ánh mắt Bão Thúc lại lần nữa dừng ở trên người Lâm Kỳ, một tấc một tấc mà xem kỹ Lâm Kỳ, từ tóc của y cho đến lòng bàn chân, hắn xem đến quá mức chuyên chú, bất thình lình trên đùi bỗng nhiên chợt lạnh.
"Vô Hạ!" Lâm Kỳ vội quát nói, "Nhả ra!"
Bão Thúc mặt vô biểu tình mà đối diện đôi mắt dữ tợn của Thủy Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân nhe hàm răng sắc nhọn, cái mũi vừa nhăn, chòm râu đầy sát khí.
Là Thủy Kỳ Lân có giá trị hàng thật, tuy rằng vào thời ấu niên toàn thân tuyết trắng như cũ, nhưng đúng là Thủy Kỳ Lân, Bão Thúc hoảng hốt mà nghĩ, chẳng lẽ quẻ tượng cùng tiên đoán đều là sai sao?
Lâm Kỳ ôm lấy cái đầu to của Thủy Kỳ Lân, nhẹ giọng nói, "Mau nhả ra, nghe lời."
Thủy Kỳ Lân lúc này mới buông ra, lắc lắc đầu, lông dài màu trắng quét qua Lâm Kỳ liếc mắt một cái, Lâm Kỳ vội đi xem xét chân của Bão Thúc, phát hiện chỉ là trên pháp bào nhiều thêm hai cái lỗ thủng lớn, không có thật sự tổn thương đến Bão Thúc, y cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, ôm cổ Thủy Kỳ Lân xoa xoa, áy náy nói với Bão Thúc, "Sư thúc, thực xin lỗi, Vô Hạ... Ta còn chưa kịp dạy dỗ nó."
Bão Thúc không nói một lời, xoay người liền đi, bóng dáng rời đi tựa hồ có chút lảo đảo.
Thủy Kỳ Lân xoay qua, nâng lên khuôn mặt tươi cười, đối diện với vẻ ngoài lạnh lùng của Đỗ Thừa Ảnh cười đến đầy mặt lấy lòng.
Một lần khảo hạch nhập môn này khiến cho Lâm Kỳ thanh danh vang dội, đỉnh núi Tán Nguyệt chân nhân đều bị mọi người đi tới đi lui san bằng, vì thế Tiêu Mạc không thể không đặc biệt ra mặt, ngồi xổm dưới cây tuyết tùng thuyết phục mọi người rời đi.
Nhưng những người này nếu đều đã tới, làm sao chịu dễ dàng rời đi, nhân tài ngàn năm khó gặp không thấy một lần làm sao có thể cam tâm? Rơi vào đường cùng, Lâm Kỳ đành phải phái linh điệp đi cùng Tiêu Mạc, để mọi người nhìn thấy linh điệp, cũng xem như có chút thu hoạch.
Tiêu Mạc dứt khoát ngồi ở dưới cây tuyết tùng dựng sạp thu vé vào cửa, "Linh điệp tu luyện lĩnh ngộ kinh nghiệm, một lần hai trăm linh thạch, đăng ký hàng tháng 5000 linh thạch, tất cả mọi người xếp hàng."
Khi Vạn Trúc Phong trở lại đỉnh núi, nhìn thấy đám người mênh mông dưới cây tuyết tùng tức khắc bị doạ hoảng sợ, "Sư huynh, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tiêu Mạc đắm chìm trong niềm vui sướng linh thạch, nghe được tiếng của Vạn Trúc Phong cũng không ngẩng đầu lên mà lớn tiếng nói, "Sư đệ, mau tới giúp ta thu linh thạch!"
Vì thế Vạn Trúc Phong không hiểu ra sao phong trần mệt mỏi ngồi xuống ghi sổ thu linh thạch giúp đại sư huynh nhà mình.
Thẳng đến khi trời tối sầm, Tiêu Mạc mới vung bàn tay lên, "Hôm nay thu quán, mọi người tuân thủ trật tự, tự rời đi, ngày mai thỉnh đến sớm, người sáng suốt có thể ở trong động phủ của mình chơi thêm mấy ngày, đừng mù quáng tập luyện liên tục làm tổn thương thân thể."
Các vị đệ tử phi thường cung kính từ biệt Tiêu Mạc và Vạn Trúc Phong, Vạn Trúc Phong thu linh thạch đến ngón tay đều đau, hữu khí vô lực chắp tay cùng mọi người, sau khi tiễn mọi người đi xong, mới có thời gian hít một hơi, "Sư huynh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Tiêu Mạc vui vẻ nói, " Đứng lên đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"
Tiến vào trong núi, Tiêu Mạc vừa đem sự tình của Lâm Kỳ nói ra, Vạn Trúc Phong nghe được cằm đều muốn rơi xuống, cuối cùng phát ra lời cảm thán đến từ sâu trong linh hồn, "Sư phụ chúng ta...năm nay gặp may mắn a!"
Nơi tập trung cá mặn cùng một chút xuất hiện tới hai vị đại thần thiên tài Đỗ Thừa Ảnh cùng vận khí quỷ tài Lâm Kỳ, Vạn Trúc Phong nhất thời có chút khó có thể thích ứng, khi hắn nhìn thấy cung điện tráng lệ trước mặt, cằm treo ở trên mặt rốt cuộc rớt xuống dưới, hoảng sợ nói, "Cái này...này..." Hắn kinh nghi bất định* mà nhìn phía Tiêu Mạc, " Cái này là xây được từ linh thạch mới thu sao? Động phủ mới của sư phụ sao?"
*
"Không phải," Tiêu Mạc cất cao giọng nói, "Lâm sư đệ, nhị sư huynh đã trở lại, ngươi có muốn gặp không?"
Sắc mặt Vạn Trúc Phong càng thêm kinh sợ, này... Trên núi biến hóa đến quá nhanh, hắn không kịp thích ứng.
Trong động phủ đen nhánh, hai luồng ánh sáng chợt bắn ra, chiếu vào trên mặt Vạn Trúc Phong, Vạn Trúc Phong cả kinh, một con cự thú tuyết trắng chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.
Thủy Kỳ Lân... Đây là thượng cổ linh thú trong truyền thuyết Thủy Kỳ Lân. Uy áp cùng khí thế khủng bố kia, quả thực làm cho Vạn Trúc Phong nhịn không được muốn uốn gối cúng bái.
Tiêu Mạc vui vẻ mà vẫy vẫy tay, "Vô Hạ, chào buổi tối."
Vạn Trúc Phong nghiêng đầu nhìn Tiêu Mạc, trong lòng kinh hãi, không hổ là đại sư huynh, thái độ đối với linh thú tùy ý như thế, thật là lớn mật.
Vô Hạ lắc đầu lông tơ, nhỏ giọng nói, "Meo."
Vạn Trúc Phong, "..."
Tiêu Mạc vui vẻ liếc nhìn Vạn Trúc Phong đang dại ra một cái, "Đáng yêu không?"
Vạn Trúc Phong, "...đáng yêu."
"Sư đệ không có ở đây?" Tiêu Mạc duỗi dài cổ nhìn phía sau Vô Hạ, cũng không thấy được bóng người.
Vô Hạ lại ' meo ' hai tiếng.
Tiêu Mạc nói, "À, cùng Đỗ sư đệ đi ra ngoài a."
Vạn Trúc Phong, "??" Sao hắn nghe cái gì cũng không hiểu?
Vô Hạ, "Meo meo meo."
Tiêu Mạc, "Được, lát nữa ta lại đến."
Vạn Trúc Phong, "..." Thế giới này đã trở nên vượt quá tầm hiểu biết của hắn.
Ánh trăng vành vạnh phá lệ sáng ngời, từ trong rừng rậm xuyên thấu xuống dưới như lưỡi dao sắc bén cắt qua mê cung trên bàn đá, thân ảnh thon dài mảnh khảnh đang ngồi trên ghế đá uống rượu, ánh trăng từ y phục màu lam tưới xuống, lưu lại bóng dáng loang lổ, phủ lên sườn mặt trắng nõn một tầng hư ảnh, tĩnh mịch xinh đẹp, làm người ta quên mất thế gian.
Lâm Kỳ trong lòng rất đau khổ, nam chủ mất đi vai trò anh hùng y lại thành danh trong trận chiến đầu tiên, tránh ở trong động phủ cũng không được an bình, càng làm cho y tuyệt vọng chính là... Hệ thống lại biến mất.
Cốt truyện thoát cương, hệ thống trốn đi, nhiệm vụ hỏng hết.
Trừ bỏ có được lông xù xù, sinh hoạt của y hiện tại là một mảnh lộn xộn.
Bầu rượu trong tay đã trống không, Lâm Kỳ buông bầu rượu, khẽ thở dài.
"Cậu thở dài cái gì?"
Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc phát ra khiến cả người Lâm Kỳ chấn động, "Hệ thống, ngươi lại trốn đi đâu vậy?"
Hệ thống đúng lý hợp tình nói, "Ta không có trốn a, ta không phải vẫn luôn yên lặng bồi ở bên cạnh ngươi sao?"
Lâm Kỳ:... Là rất ' yên lặng ', thanh âm đều không phát ra.
Lâm Kỳ cũng không truy cứu, hàng ngày hệ thống này chính là không đáng tin cậy, chỉ hỏi nói, "Độ hắc hóa của Đỗ Thừa Ảnh có giảm bớt không?"
Hệ thống, "Chờ một lát."
Một lát sau, hệ thống chậm rì rì nói, "Tôi có một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"
Lâm Kỳ, "... Tin tức xấu đi."
Hệ thống, "Độ hắc hóa của Đỗ Thừa Ảnh vẫn là trăm phần trăm."
Lâm Kỳ đau đầu vùi đầu vào cánh tay, Đỗ Thừa Ảnh đối với y rất tốt, hận không thể cái gì cũng đều nhường cho y, nhưng điều này lại đi ngược lại mục đích nhiệm vụ của y.
Rốt cuộc như thế nào mới có thể khiến Đỗ Thừa Ảnh trở về chính đạo đây?
Sở dĩ Đỗ Thừa Ảnh thành ma là do y chết, y hiện tại còn sống khỏe mạnh, vì cái gì độ hắc hoá của Đỗ Thừa Ảnh vẫn cao như vậy? Chính xác thì Đỗ Thừa Ảnh rốt cuộc muốn cái gì? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn...
Lâm Kỳ đau khổ giãy giụa một hồi, bởi vì vừa uống rượu, men say đột kích, càng cảm thấy đau đầu, thấp giọng nói, "Còn tin tức tốt thì sao?"
Hệ thống vui sướng nói, "Tin tức tốt chính là 017 thành công phục sinh, ha ha!"
Lâm Kỳ, "..." Y rất hợp lý khi hoài nghi rằng hệ thống trong khoảng thời gian này không hé răng chính là đang theo đuổi tống nghệ! Hảo, thực sự muốn mắng thô tục...y phải kìm lại...
Đỗ Thừa Ảnh cầm trên tay hai bình rượu mới, từ xa nhìn Lâm Kỳ nằm sấp trên bàn đá.
Dưới ánh trăng uốn lượn thân ảnh vẫn ủ rũ như cũ, Lâm Kỳ...lại buồn...
Ngón tay Đỗ Thừa Ảnh từ từ nắm chặt, y có được chí bảo thế gian Thủy Kỳ Lân, khiến mọi người hâm mộ không thôi, nhưng đối với Lâm Kỳ mà nói dường như không phải điều đặc biệt hạnh phúc.
Đỗ Thừa Ảnh kinh ngạc phát hiện yêu thích của Lâm Kỳ đối với Thủy Kỳ Lân không khác thì sự yêu thích của y đối với linh thú bình thường, sờ sờ, xoa xoa, là trên mặt có thể lộ ra ý cười thỏa mãn.
Sư huynh hắn dễ dàng cao hứng như vậy, lại cũng khó chân chính bị lấy lòng.
Đỗ Thừa Ảnh lại một lần cảm nhận được cảm giác vô lực không thể nắm bắt quen thuộc.
Lâm Kỳ, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
"Sư đệ" Đỗ Thừa Ảnh ôn thanh nói, "Rượu tới rồi."
Lâm Kỳ ngẩng mặt quay đầu nhìn lại, trông thấy Đỗ Thừa Ảnh cầm rượu tới, trong lòng nhất thời có cảm giác thời gian cùng không gian đan xen, kiếp trước y cùng Đỗ Thừa Ảnh thường xuyên cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng, hai người đều tính tình nặng nề, cũng không thích nói chuyện với nhau, nhưng thật ra nghiêm túc mà nói, cũng rất tận hứng.
Khi đó, Đỗ Thừa Ảnh đang suy nghĩ cái gì?
Đỗ Thừa Ảnh nhìn gò má ửng hồng của Lâm Kỳ, đem bầu rượu đặt sang một bên, nhẹ giọng nói, "Sư đệ, ngươi say rồi, trở về đi."
"Đỗ Thừa Ảnh," Lâm Kỳ chậm rãi nói, "Ngươi... Thích ta sao?"