Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ

Chương 4




Trận chiến thu đồ đệ này cuối cùng vì sự xuất hiện của Duyên Vũ chân nhân mà kết thúc.

Duyên Vũ phát hiện Bão Thúc không trở lại, đoán được Bão Thúc lại đi tìm Đỗ Thừa Ảnh gây phiền toái, vì thế quay lại hỗ trợ.

Nàng ở Nguyệt Lộ sơn không chỉ là nữ chủ duy nhất, mà còn là đại diện cho sức chiến đấu mạnh nhất, một khi nàng ra tay hoà giải, dù có là Bão Thúc chân nhân cũng chỉ có thể nhượng bộ, hừ lạnh vài tiếng, lưu lại một câu 'chờ xem' liền rời đi.

Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt tái nhợt giãy giụa đứng dậy, đối với Duyên Vũ chân nhân mặt đầy lo lắng nói, "Đa tạ chân nhân tương trợ".

Duyên Vũ thở dài, nàng cũng không biết Bão Thúc vì cái gì luôn nhằm vào tiểu bối Đỗ Thừa Ảnh này, mà nàng lại rất thưởng thức nhân tài mới xuất hiện này, liền nói với Đỗ Thừa Ảnh, "Ta chỉ giúp ngươi nhất thời, không giúp ngươi được một đời".

Đỗ Thừa Ảnh bình tĩnh nói, "Đệ tử minh bạch".

Duyên Vũ nhìn thoáng qua Lâm Kỳ đang đỡ Đỗ Thừa Ảnh:"Di, ngươi là người Hoa Nguyên Lâm thị đi".

Lâm Kỳ cung kính nói:"Nhãn lực chân nhân thật tốt, đệ tử Lâm Kỳ bái kiến chân nhân".

Duyên Vũ cười sang sảng, "Không phải ta nhãn lực tốt, mà là ta mũi thính. Người Hoa Nguyên Lâm thị các ngươi trên người đều có mùi lạ".

Da đầu Lâm Kỳ căng ra, thầm nghĩ y như thế nào không nhớ có cái giả thiết này.

Đỗ Thừa Ảnh ở trong lòng âm thầm gật đầu, trên người Lâm Kỳ có một mùi thơm nhàn nhạt, mỗi lần hắn ngửi được đều sẽ cảm thấy an thần thảnh thơi.

Một hồi thu đồ đệ phong ba như vậy liềm kết thúc, Đỗ Thừa Ảnh gửi những đệ tử thất bại xuống núi, mặt xin lỗi, hy vọng rằng những đệ tử thất bại ngàn vạn không cần đem việc này truyền ra ngoài.

Những đệ tử không được chọn đã bị Bão Thúc nhục nhã, lại tận mắt nhìn thấy Bão Thúc không hề có lý mà đoạt người đả thương người, hơn nữa Đỗ Thừa Ảnh phong độ nhiếp người, các đệ tử ngoài mặt đáp ứng, nội tâm lại đối với Bão Thúc chân nhân cảm thấy khó chịu.

Đỗ Thừa Ảnh vừa lòng nhìn mọi người xuống núi, quay lại đón Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ cuối cùng vẫn giống như cốt truyện gốc bái Tán Nguyệt chân nhân làm thầy, sống trên cùng một ngọn núi với Đỗ Thừa Ảnh.

Kiếp trước khi Đỗ Thừa Ảnh làm đệ tử của Bão Thúc, nơi hắn ở cực kỳ đơn sơ, đồ vật được thêm vào cũng là Lâm Kỳ mang cho hắn từng chút một.

Khi Lâm Kỳ nhìn thấy động phủ hoa lệ như cung điện trước mắt không khỏi há hốc miệng.

Đỗ Thừa Ảnh ôn hoà nói, "Sư phụ bận rộn công việc, quanh năm không ở trên núi, các huynh đệ đều tự lo chuyện của mình. Cái này là ta chuẩn bị cho ngươi, đệ đệ."

Người từng được hắn gọi là sư huynh giờ biến thành sư đệ, Đỗ Thừa Ảnh cảm thấy mới lạ đồng thời cũng vui mừng vì đến lượt hắn che chở Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ: "..." Viên đạn bọc đường này cũng không thể hạ gục một thanh niên giỏi giang, yêu nghề và chăm chỉ.

Tán Nguyệt không thích quản sự, đồ đệ của hắn độ tự do cũng rất cao, mỗi người đều có động phủ riêng không theo khuôn mẫu nào.

Chính là trên đỉnh núi tu tiên lại có một cung điện như vậy cũng có chút thái quá đi!

Lâm Kỳ không chút nghi ngờ, hang động tráng lệ trước mắt nếu đặt trong thế giới hiện đại đều thu phí tham quan, vé vào cửa không dưới hai trăm, sẽ không giảm giá vào các ngày lễ theo luật định cũng như kỳ nghỉ đông hè.

"Sư đệ không thích sao?" Đỗ Thừa Ảnh nhìn Lâm Kỳ không có chút vui mừng nào, thầm mắng chính mình quá bất cẩn, sư huynh là loại người ham muốn vinh hoa phú quý sao? E rằng thô tục như vậy là làm hoen ố sư huynh cao quý, chọc sư huynh không vui.

Lâm Kỳ vẻ mặt phức tạp nói: "Đỗ sư...huynh, phiền ngươi lo lắng rồi."

Thật không nhìn ra Đỗ Thừa Ảnh là một kiến trúc sư giỏi.

Đỗ Thừa Ảnh ảo não nói: "Sư đệ không thích, ta liền phá nó, không cần miễn cưỡng."

Phá....phá....

Lâm Kỳ cảm thấy kiến trúc tinh xảo hoa lệ như vậy bị phá đi có chút đáng tiếc, vì thế vội vàng nói, "Khá tốt, ta liền ở chỗ này, đa tạ sư huynh."

Đỗ Thừa Ảnh theo dõi sự thay đổi thái độ của Lâm Kỳ, nghĩ rằng Lâm Kỳ vẫn luôn ân cần như vậy, tình nguyện bản thân chịu ủy khuất cũng không muốn làm khó người khác.

Đỗ Thừa Ảnh nhìn Lâm Kỳ với ánh mắt trìu mến đến mức ngay cả Lâm Kỳ bẩm sinh đã thiếu thần kinh ở một khía cạnh nào đó cũng cảm thấy có gì đó không ôn, y chợt hiểu ra: "Sư huynh, có phải ngươi bị thương rất nặng? Muốn ta giúp ngươi trị thương không?"

Nói đến trị thương, mắt Lâm Kỳ sáng lên.

Đỗ Thừa Ảnh cho rằng Lâm Kỳ quan tâm đến mình, chỉ có hệ thống biết rằng Lâm Kỳ đây là quan tâm nhiệm vụ.

"Vậy phiền toái sư đệ". Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói.



Hắn không có bị thương, nhưng vì Lâm Kỳ, hắn có thể bị thương.

Đỗ Thừa Ảnh lấy cớ lấy dược rời đi để Lâm Kỳ vào động trước.

Trong động so với bên ngoài còn xa hoa hơn mấy lần, bảo vật trần thế cùng tu chân giới đều bày khắp nơi, giống như không cần tiền.

Lâm Kỳ ngồi trên giường nệm, phát hiện giường không chỉ lớn đến kinh người, cũng mềm đến kinh người, phảng phất giống mây trên trời rơi xuống nhân giản hoá thành chăn nệm, đầu giường là một bông sen ba nhân khó tìm trên thế gian, lặng lẽ nở ra, toả ra hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ.

Lâm Kỳ kiểm tra các nhiệm vụ ở thế giới này, phát hiện ngoại trừ 'Nấc thang tu luyện' được thắp sáng, các nhiệm vụ còn lại đều có màu xám.

Lâm Kỳ tức khắc liền cảm thấy cả người đều không tốt.

Hệ thống: "Đừng hoảng."

Lâm Kỳ giành nói, "Ta sẽ không xem những thứ đó." Y thậm chí còn không muốn dùng từ 'tư liệu' để gọi những cuốn sách đó.

Hệ thống: "Sách, tôi lại không nghĩ vậy, trong tiềm thức vẫn là muốn xem đi."

Lâm Kỳ: "..."

Hệ thống thấy Lâm Kỳ á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Một lần nữa chỉnh lại tuyến thế giới tham số về sau, mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện hiện tượng trọng sinh, cái này cũng không có gì lạ, tuyến thế giới theo sau đó biến hoá là bình thường, là tất yếu, nhiệm vụ lại lần nữa đổi mới cũng là tất nhiên."

Lâm Kỳ ngoan ngoãn nghe hệ thống nói 'không có gì lạ', 'bình thường', 'tất nhiên', trong lòng cảm thấy có chút an ủi, "Vậy ta tùy thời đi theo tuyến thế giới, vẫn còn có thể hoàn thành nhiệm vụ."

Hệ thống chuyển đề tài, "Cậu biết thế giới này vì sao sụp đổ không?"

Rốt cuộc cũng nói đến chuyện chính! Đôi mắt Lâm Kỳ lập tức sáng lên, như khát cầu tri thức hỏi, "Vì sao?"

Hệ thống: "Vốn dĩ chuyện này bình thường liên minh đều bảo mật."

Lâm Kỳ tỏ vẻ lý giải.

Tiểu thế giới vận hành có quy luật, liên minh không thể tùy tiện tiết lộ cho những nhân viên bọn họ, để phòng ngừa một số nhân viên muốn lợi dụng sơ hở mà làm việc xấu.

Tuy rằng Lâm Kỳ một chút cũng không muốn làm việc xấu, nhưng chính y khiến cho thế giới đóng băng là thật.

Bây giờ y có thể nằm trong danh sách đen của liên minh.

Nghĩ đến công việc tương lai đầy u ám sau này, Lâm Kỳ thành khẩn nói: "Cầu ngươi trợ giúp."

Hệ thống "Ừm." một tiếng trực 4tiếp nói: "Những thế giới này bởi nam chủ hắc hoá mà sụp đổ."

Lâm Kỳ bán tín bán nghi nói: "Đỗ Thừa Ảnh khá tốt."

Hệ thống: "Nam chủ bị tiểu thế giới phán định hắc hoá, không có nghĩa người này trở lên xấu cũng bị gọi là hắc hoá, mà là hắn đánh mất mục tiêu trở thành anh hùng của nó, điều này đi ngược lại nội dung cốt lõi của dòng thế giới ban đầu khiến năng lượng của dòng thế giới hỗn loạn và sụp đổ."

Lâm Kỳ một chút liền minh bạch.

Thời điểm được huấn luyện, lão sư đặc biệt nhấn mạnh ở tiểu thế giới bất luận cái gì cũng không thể bỏ qua dù là một nhiệm vụ nhỏ, sai một ly đi nghìn dặm, rất có khả năng một nhiệm vụ nhỏ cũng có thể làm thay đổi hướng đi của nam chủ, do đó làm cho toàn bộ thế giới sai hướng đi ban đầu.

Hệ thống giải thích rằng, sau cái chết của Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh từ người cầm đầu chính đạo rơi vào ma đạo, tiểu thế giới không chịu được sự thay đổi 180 độ của nam chủ, năng lượng nháy mắt cạn kiệt dẫn đến sụp đổ.

Lâm Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, y không ngờ rằng Đỗ Thừa Ảnh luôn ngay thẳng chính trực lại rơi vào ma đạo, nhất định là vấn đề xảy ra ở chỗ những nhiệm vụ nhỏ, "Ta hiểu rồi, vậy ta phải làm sao mới có thể bẻ thẳng Đỗ Thừa Ảnh đây?"

Hệ thống: "Sai rồi."

Lâm Kỳ: "Cái gì sai rồi?"

Hệ thống: "Thẳng không được, phải cong."

Lâm Kỳ: "Uốn cong?"

Hệ thống: "Đỗ Thừa Ảnh không cần bẻ, cho cậu sử dụng sức mình là được."

Lâm Kỳ lại phát hiện y nghe không hiểu lời nói của hệ thống.



Hệ thống: "Xem tư liệu tôi chuẩn bị cho cậu."

Lâm Kỳ: "..."

Vòng một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở lại vấn đề này.

Hệ thống thấy Lâm Kỳ vẫn là dầu muối không ăn, cười lạnh một tiếng nói, "Lúc trẻ không cố gắng, về già đau cái mông."

Lâm Kỳ: "..." Y hẳn không nên nghiêm túc cùng hệ thống thảo luận nhiệm vụ.

Đỗ Thừa Ảnh trở lại, vào động thấy Lâm Kỳ ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào tam tâm liên trên đầu giường, đôi mắt đen tròn xoe, biểu tình mờ mịt, tựa hồ chưa hoàn hồn từ phong ba trước đó, làm trong lòng Đỗ Thừa Ảnh đều mềm xuống.

Ngay cả viết thương mới tạo ra ở bụng dường như không còn đau nữa.

Đỗ Thừa Ảnh đè eo chậm rãi đi về phía trước, Lâm Kỳ nhìn thấy lập tức đứng dậy đỡ hắn, nhíu mày nói: "Bão Thúc chân nhân thật quá đáng". Đối với nhi tử của mình ra tay tàn nhẫn như vậy rốt cuộc vì cái gì.

"Bão Thúc chân nhân chán ghét ta, là ta liên lụy ngươi."

Lâm Kỳ vội nói, "Sư huynh đừng nói như vậy, quá khách khí rồi." Y đỡ Đỗ Thừa Ảnh ngồi xuống giường.

Khi ôm Lâm Kỳ không thấy rõ lắm, Đỗ Thừa Ảnh kéo pháp bào ra, lộ ra vết thương trên eo và bụng, y mới phát hiện Đỗ Thừa Ảnh bị thương không nhẹ, bên hông một mảnh huyết hồng, cạnh dấu vết xanh tím trên cơ bắp trắng nõn giống như một bông hoa máu nổ tung.

"Bão Thúc chân nhân thật là." Lâm Kỳ nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ ra được từ nào khác không hay, lặp lại nói, "Thật quá đáng."

Dáng vẻ không thể mắng chửi người của sư huynh thật dễ thương, Đỗ Thừa Ảnh rất muốn vỗ vỗ bả vai Lâm Kỳ, người trước mắt ấm áp lại sáng ngời, nhưng tâm trí hắn vẫn không tự chủ được mà nghĩ tới hình ảnh Lâm Kỳ hơi thở thoi thóp nằm trong lồng ngực mình.

Cảm giác khủng hoảng khiến hắn không tự chủ nắm chặt tay Lâm Kỳ, Lâm Kỳ ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đen nhánh của Đỗ Thừa Ảnh, đôi mắt đó toát ra một tia buồn bã lại đau thương, nhất thời làm Lâm Kỳ ngẩn ngơ.

Kỳ thực y cũng cảm thấy có lỗi với Đỗ Thừa Ảnh.

Chứng kiến bạn tốt chết đi hẳn là một cú sốc lớn đối với Đỗ Thừa Ảnh.

Nhưng xin lỗi là xin lỗi.

Nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ.

Lâm Kỳ rất rõ ràng cái gì là hiện thực cái gì là hư ảo, trong hiện thực y chưa từng quá nhập tâm vào tình cảm với bất luận kẻ nào, trong thế giới hư ảo lại càng không.

Thân là một điều phối viên, điều quan trọng nhất là không thể quá nhập tâm và hành động theo cảm tính, nhiệm vụ của y là trợ giúp Đỗ Thừa Ảnh trở thành thần bằng mọi giá.

Lâm Kỳ khẽ nắm tay Đỗ Thừa Ảnh, "Sư huynh đừng nhụt chí, con đường phía trước của ngươi so với Bão Thúc chân nhân còn xa hơn."

Đỗ Thừa Ảnh nhàn nhạt cười khổ một chút, thu hồi tầm mắt cụp xuống, Lâm Kỳ vẫn như vậy, bất luận gặp phải khó khăn gì vẫn luôn cổ vũ hắn tiến lên phía trước, hoàn toàn không tiếp thu tín hiệu khác của hắn.

Trì độn gần như tàn nhẫn.

Đỗ Thừa Ảnh buông lỏng tay, nhẹ giọng nói, "Ta không quan tâm đi bao xa...." Hắn chỉ để ý người bên cạnh là ai.

Lâm Kỳ khen ngợi: "Sư huynh rộng lượng."

Đỗ Thừa Ảnh hô hấp cứng lại, Lâm Kỳ nói, "Ta bôi thuốc cho sư huynh." Lâm Kỳ giỏi nhất khoản này.

Lâm Kỳ bôi thuốc cho Đỗ Thừa Ảnh rất cẩn thận, cũng không nói nhiều lời quan tâm, thần sắc nghiêm túc, trong mắt chỉ có vết thương trên eo của Đỗ Thừa Ảnh, mặc dù hai người rất thân thiết nhưng không hề có không khí kiều diễm.

"Hảo". Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu khẽ cười một chút, đôi mắt trong suốt loé sáng giống như một dòng nước trong vắt lại không chiếu ra bóng dáng bất kỳ kẻ nào.

Đỗ Thừa Ảnh trong lòng khẽ thở dài, thu lại áo choàng, "Đa tạ."

"Ta đã nói không cần khách khí, chúng ta là sư huynh đệ," Lâm Kỳ nói, "Nếu bàn về cảm tạ nên là ta cảm tạ sư huynh đã kéo ta một phen ở thang tu luyện, đưa ta vào môn hạ Tán Nguyệt chân nhân," Lâm Kỳ nhìn xung quanh, lại cười nói, "Còn vì ta chuẩn bị động phủ thoải mái như vậy, đều là ta cảm ơn sư huynh mới phải."

Đỗ Thừa Ảnh sắc mặt hơi trầm xuống, "Sư đệ tính toán thật rõ ràng."

"Đó là đương nhiên. Ta nhớ kỹ sư huynh đối đãi ân cần với ta, nhất định sẽ báo đáp ngươi gấp trăm lần." Lâm Kỳ tự nhiên nói, nghĩ thầm y nhất định phải kéo Đỗ Thừa Ảnh về chính đạo.

Trái tim Đỗ Thừa Ảnh dần chìm xuống, kiếp trước y đã yêu Lâm Kỳ từ lâu nhưng lại vì chuyện này mà do dự không dám bày tỏ.

Sư huynh của hắn nhìn có vẻ mềm mại dễ nói chuyện, kỳ thật....có một trái tim kiên định và lạnh lùng hơn bất kỳ ai khác.