Cánh tay của Mạnh Huy thon dài hữu lực, mùi khói thuốc lá và mùi mồ hôi nhàn nhạt trộn lẫn với nhau, hương vị hormone trên người thiếu niên xông thẳng vào mũi Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nghiêng đầu tận lực tránh xa Mạnh Huy một chút.
Mạnh Huy rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch đánh giá Lâm Kỳ bản thiếu niên này, y khẽ cau mày, tựa hồ tức giận nhưng không dám nói gì, trắng nõn sạch sẽ, mảnh khảnh tuấn tiếu, đôi mắt hơi nheo lại, hàng mi dài cong cong ở khóe mắt dính liền vào nhau, Mạnh Huy lười nhác nói, " Ít xem TV đi."
Không đầu không đuôi bị nhắc nhở, Lâm Kỳ nhỏ giọng nói, " Tôi chưa bao giờ xem TV."
Mạnh Huy nhìn thoáng qua cặp sách phồng lên trong lòng ngực y, " Ồ, vậy là đọc sách."
Lâm Kỳ dứt khoát không thèm để ý tới hắn.
Thật đáng yêu, Mạnh Huy đã quen với Lâm phó tổng vẻ mặt lạnh nhạt cùng cặp mắt kính gọng vàng nhiều năm, quen với một Lâm Kỳ lạnh như băng luôn bảo hắn phải làm gì, đột nhiên nhìn thấy Lâm Kỳ thời niên thiếu chỉ hận không thể tự tát chính mình hai cái, năm đó tại sao sau khi cướp tiền của Cát Kiến Quân liền xoay người rời đi, đem đại bảo bối lưu lại như vậy.
Nửa năm về sau lần nữa gặp nhau, học sinh ngoan Lâm Kỳ trước mặt rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì mới có thể trở thành thiếu niên bỏ học mặt đầy vết thương, ánh mắt cảnh giác.
Sau khi Lâm Kỳ chết, Mạnh Huy bắt đầu mê tín, một bên đoán mệnh bái phật, thấy miếu liền quyên góp tiền, một bên đem công tác trong tay làm đến ngày càng không có giới hạn, chính hắn cũng biết bản thân đang mất khống chế, chỉ là không biết làm thế nào để dừng lại, hắn giống lâm vào một vũng bùn, càng giãy giụa càng lún sâu, thẳng đến khi bóng tối chôn vùi đỉnh đầu hắn, ánh sáng cuối cùng lại xuất hiện.
"Tới rồi," Lâm Kỳ chỉ vào căn nhà phía trước, " Tạm biệt." Người y uốn éo, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay Mạnh Huy, Mạnh Huy cánh tay sắt không chút sứt mẻ, giọng điệu lười biếng như cũ nói, "Đưa Phật đưa đến tây thiên, tôi đưa cậu đến cửa nhà, cậu ở tầng mấy?"
Lâm Kỳ biết rõ tính tình Mạnh Huy nói một không hai, cũng lười cãi cọ với hắn, cúi đầu rầu rĩ nói: " Tầng 5."
"Không cao," Mạnh Huy kéo người đi về phía cửa sắt màu xanh, đẩy cửa cười như không cười nói, " Nếu không leo được thì tôi cõng cậu?"
Lâm Kỳ một lời khó nói hết nhìn hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập hai chữ ' có bệnh ', Mạnh Huy trong trí nhớ của y thiết lập thẳng của thẳng, bạn gái một người tiếp một người, hoa tâm vô tình, phi thường phù hợp giải thiết nam chủ thế giới nam tần.
"Chỉ đùa một chút." Mạnh Huy ngoéo cổ y một cái, hai người chạm trán vào nhau, trán toàn mồ hôi, Lâm Kỳ ' tê ' một tiếng, nhịn xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, "Đầu thật cứng."
Mạnh Huy theo bản năng mà muốn nói gì đó, đầu lưỡi đã đỉnh tới hàm trên, trên môi đang có một câu đùa tục tĩu, cuối cùng vẫn nghẹn trở về, đối mặt với tiểu Lâm Kỳ mười sáu mười bảy tuổi như vậy, hắn không nên nói lời quá hỗn, vì thế ôm Lâm Kỳ nhẹ nhàng cười một tiếng, Lâm Kỳ ôm cặp sách, nhẫn nại nghĩ coi như bị một con cẩu* lớn ôm.
*: Là chó đó.
Mùa hè thời tiết oi bức, đang là thời điểm cơm chiều, rất nhiều người trong nhà mở cửa chống trộm, để lại một lớp cửa sắt, mùi đò ăn cùng tiếng nói chuyện hoà quyện vào nhau, hình thành một cảm giác khiến người ta lưu luyến.
"Tao thấy mày hôm nay là không muốn ăn bữa cơm này!"
Một tiếng rít gào rống giận truyền đến, ngay sau đó chính là âm thanh đập phá đồ đạc truyền tới, Lâm Kỳ nghe được tiếng bước chân ' bịch bịch bịch ' nhanh chóng phản ứng dựa người vào tường, tránh ở phía sau Mạnh Huy, ngắn gọn nói, "Đừng nhúc nhích!"
Người đàn ông gầy gò giận giữ đi qua Mạnh Huy, tiếng bước chân đi xuống cầu thang nghe như muốn dẫm sụp toà nhà đổ nát này.
Ánh mắt Mạnh Huy nhìn theo người đàn ông đi xuống rồi mới thu hồi, quay mặt nhìn Lâm Kỳ đang trốn sau lưng mình, đèn trên hành lang đã hỏng, gương mặt trắng như tuyết ẩn trong bóng tối, lộ ra một chút làn da cùng hoảng hốt, đối diện với ánh mắt phát sáng của Mạnh Huy, lập tức cúi thấp đầu xuống, "Tôi ở đây."
Mạnh Huy tiến về phía trước một bước, thấy được cửa trên lầu đang mở, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Kỳ đang ôm cặp đứng cạnh hành lang.
Đáng thương vô cùng.
"Cha của cậu?" Mạnh Huy không chút để ý nói.
"Ừm." Lâm Kỳ rũ mắt nói.
"Người lớn cãi nhau, không liên quan gì đến trẻ con, cậu cứ nghĩ như vậy đi, còn tốt hơn so với người không cha không mẹ như tôi." Mạnh Huy ngữ khí hòa hoãn an ủi nói.
Cặp mắt to với hàng mi dài chợt mở ra, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn một cái, "Vừa rồi là cha dượng của tôi."
Mạnh Huy cười, lộ ra hàm răng đều đặn, "Mẹ kiếp, sao không nói sớm."
Lâm Kỳ không thể nhịn được nữa ôm cặp sách đi qua người hắn, phóng nhanh lên lầu, vào nhà đóng cửa liền mạch lưu loát.
Mạnh Huy dựa vào vách tường bong tróc ở hành lang, ánh mắt rơi vào cánh cửa màu nâu tróc sơn, ngón tay và môi cử động, từ trong túi quần dài móc ra điếu thuốc nhàu nát, đầu thuốc đều héo, Mạnh Huy lại cười, lẩm bẩm, "Sao mình không nhớ năm 18 tuổi mình là người tốt như vậy nhỉ."
Từ một người giàu có phú quý cao vạn trượng rớt xuống thành kẻ hai bàn tay trắng, nhưng Mạnh Huy lại cảm thấy rất cao hứng, cao hứng đến khóe miệng không thể ngừng cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà Lâm Kỳ, Lâm Kỳ còn sống, thật tốt.
Mùi nước hoa kém chất lượng xẹt qua bên người, một bà cô tóc dài uốn xoăn cảnh giác nhìn Mạnh Huy đứng ở lối vào hành lang một cái, đem túi nhỏ lặng lẽ dịch tới trước người.
Mạnh Huy tự giễu cười, cầm điếu thuốc, loạng choạng đi xuống lầu.
Cốt truyện lần nữa xảy ra biến hóa, sau khi Lâm Kỳ đóng cửa cũng đã bình tĩnh lại, hỏng thì cứ hỏng, đi một bước tính một bước, y còn chưa hoàn toàn ổn định sau lỗi đau thất tình, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ cũng không còn tình cảm mãnh liệt như lúc ban đầu.
"Anh còn mặt mũi mà quay lại " giọng nữ bén nhọn lập tức dừng lại khi thấy Lâm Kỳ gầy yếu đứng ở cửa, Lâm Nguyệt Nga xấu hổ vuốt mái tóc dài, "Kỳ Kỳ đã trở lại."
"Dạ." Lâm Kỳ ôm cặp sách, nhìn thoáng qua phòng khách hỗn độn, đồ ăn trên bàn đổ đầy xuống sàn, canh cà chua đổ trên sô pha, để lại một vết đỏ nhàn nhạt, chai rượu lăn trên mặt đất còn đang chảy róc rách, y thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói, "Con đi làm bài tập."
"Đi thôi," Lâm Nguyệt Nga hốc mắt hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc, trước mặt Lâm Kỳ vẫn cố gắng mạnh mẽ tươi cười, "Mẹ nấu cho con chút sủi cảo."
"Không cần, đêm nay lúc tự học, bạn học đã cho con bánh mì, con không đói bụng." Lâm Kỳ ôm cặp sách hướng về phòng nhỏ đi.
Lâm Nguyệt Nga nói, "Đợi lát nữa làm bài xong không phải lại đói bụng sao, nếu không muốn ăn sủi cảo, vậy mẹ pha cho con chút bột yến mạch, con đói bụng liền uống, được không?"
Lâm Kỳ gật đầu, không cự tuyệt sự quan tâm của Lâm Nguyệt Nga.
Đi vào căn phòng nhỏ hẹp, Lâm Kỳ buông cặp sách, có chút phiền muộn ngồi xuống bàn học.
Thiết lập của Lâm Kỳ ở thế giới này là một thiếu niên ưu tú bỏ học do vấn đề gia đình, vốn định sẵn đi theo Mạnh Huy làm tiểu đệ sinh hoạt hỗn loạn, từ đây mở ra cuộc đời truyền kỳ trở thành ông trùm của Mạnh Huy.
Trước kia y rất chuyên chú làm nhiệm vụ, mọi người ở trong mắt y đều là npc, cũng không quá quan tâm ai, nhưng hôm nay khi vừa tiến vào ngôi nhà này, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng khách, liền không tự chủ được cảm thấy mẹ Lâm rất đáng thương, cuộc hôn nhân cũ bất hạnh, tái hôn lại gặp phải kẻ cặn bã, huỷ hoại cả đời bản thân cùng đứa con.
Tất cả đều chỉ là giả thiết, nhưng cũng rất chân thật, giống như cảm giác chân thật mà Đỗ Thừa Ảnh mang đến cho y.
"Thùng thùng," tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Kỳ lấy lại tinh thần ngồi thẳng, cao giọng nói, "Mời vào."
Lâm Nguyệt Nga đẩy cửa ra, trên tay cầm một cái chén nhỏ, bộ dáng chật vật trên mặt đã hoàn toàn biến mất, tinh thần sảng khoái, đem chén nhỏ còn khói nghi ngút để lên trên bàn Lâm Kỳ, "Uống xong thì để ở kia, ngày mai sau khi con đi học, mẹ sẽ dọn cho con."
"Cảm ơn...mẹ..." Lâm Kỳ lược có chút biệt nữu nói, y có chút biệt nữu khi gọi mẹ, Lâm Nguyệt Nga lại hiểu lầm rằng chuyện trong nhà khiến Lâm Kỳ khó chịu, nàng khom lưng sờ đầu Lâm Kỳ, lời an ủi tới bên miệng lại không thể nào nói ra, Lâm Kỳ lên bảy cha ruột liền mất, mười lăm tuổi có cha dượng, trong nhà lại không ngừng cãi vã, Lâm Nguyệt Nga kìm nén nước mắt, ôn nhu nói, "Con học xong, liền tắm rửa đi ngủ, mẹ có việc ra ngoài một chút, đừng học quá muộn."
"Vâng." Lâm Kỳ biết nàng muốn đi tìm người chồng vừa bỏ nhà đi kia, nhỏ giọng nói, "Mẹ cũng đừng đi quá muộn, bên ngoài không an toàn, về sớm một chút."
Lâm Nguyệt Nga đã lâu không nghe được lời quan tâm của con trai, cao hứng nói, "Con yên tâm, mẹ rất nhanh sẽ trở lại."
Sau khi cửa đóng lại, Lâm Kỳ ủ rũ, ghé vào bàn học, tay mở công tắc đèn bàn, bật rồi tắt.
Hệ thống, "Không muốn học thì ngủ đi, dù sao nửa năm sau cậu cũng bỏ học."
Lâm Kỳ nói, "Ngươi không đi xem tống nghệ sao?"
Hệ thống, "Kết thúc rồi, tống nghệ thiếu."
Lâm Kỳ không quan tâm ' ồ ' một tiếng.
Hệ thống nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống của y, cảnh cáo nói, "Cậu mau lên tinh thần đi, Mạnh Huy khó đối phó hơn Đỗ Thừa Ảnh nhiều."
Lâm Kỳ cả giận, "Ta không có đối phó Đỗ Thừa Ảnh!"
Hệ thống, "..." Đây là năng lực bảo vệ lão công đã chết sao? Thật là thích.
Hệ thống: "Tùy cậu, tôi đi tìm phim xem."
Lâm Kỳ, "Cảm ơn, không tiễn."
Hệ thống: "..." Người hỗn hợp nhỏ tính khí thất thường.
Ngày hôm sau, Lâm Kỳ tỉnh lại, nhặt chiếc cặp sách bị hỏng đi ra khỏi phòng, không thấy Lâm Nguyệt Nga, phòng khách vẫn bừa bộn, cầm bát yến mạch đổ vào bồn rồi xả nước, rửa sạch để lại tủ chén, sau đó rửa mặt thở dài đi xuống lầu.
Ôm cặp sách cả đêm chưa mở ra trong lòng ngực, Lâm Kỳ chậm rãi đi về phía trường học, đầu nghiêng sang một bên, mặt đầy tâm sự, bất thình lình cặp sách trong lòng ngực bị người khác lấy đi, Lâm Kỳ xoay người theo hướng cặp sách, ngoài ý muốn nhìn thấy Mạnh Huy.
Mạnh Huy vẫn giống như tối qua mặc bộ đồng phục màu trắng, râu trên cằm dài ra một chút, cười lười biếng nhìn Lâm Kỳ đang mở to mắt, "Đi đường lại mất hồn mất vía, cẩn thận không ngã."
"Cậu làm gì vậy? Trả cặp sách cho tôi." Lâm Kỳ không vui duỗi tay nói.
"Ăn cơm sáng chưa?" Mạnh Huy hỏi một đằng trả lời một nẻo, đem cặp sách ném ra phía sau, đôi mắt sắc bén lướt qua môi Lâm Kỳ, "Miệng tróc da, thiếu vitamin."
"Cậu..." Lâm Kỳ nghẹn lời nửa ngày, nghẹn ra một câu, "Cậu quản được chắc?"
Mạnh Huy vươn cánh tay dài, ôm lấy Lâm Kỳ một phen, "Tôi mời cậu ăn cơm sáng."
"Tôi đã ăn rồi, tôi không ăn nữa." Lâm Kỳ giãy giụa cố gắng thoát khỏi cánh tay Mạnh Huy đang ôm lấy cổ mình, nhưng lực lượng chênh lệch quá lớn, căn bản không có tác dụng.
"Không có cà phê với sandwich, sữa đậu nành và bánh quẩy thế nào?" Mạnh Huy nói thầm.
Lâm Kỳ tuyệt vọng từ bỏ giãy giụa, "Sao cậu lại như vậy."
"Tôi thế nào?" Mạnh Huy rũ mắt, nhướng mày sắc bén, "Cát Kiến Quân có thể doạ cậu sợ tới mức run bần bật, vậy mà cậu lại một chút cũng không sợ tôi," Lâm Kỳ bị hắn làm cho sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Huy đột nhiên tới gần, cách Lâm Kỳ gần trong gang tấc lộ ra một nụ cười xán lạn, "Ức hiếp người nhà a."
Lâm Kỳ nín thở, một chữ cũng không dám nói, sợ lại khiến Mạnh Huy có trực giác dã thú nhìn ra cái gì.
Mạnh Huy dời mặt đi, thả lỏng nói, "Gặp lại tức là có duyên," khóe mắt liếc nhìn Lâm Kỳ ngoan ngoãn một cái, "Còn nhớ rõ gọi tôi là gì không?"
"Anh Huy." Lâm Kỳ không tình nguyện nói.
Mạnh Huy xoa xoa tóc ngắn mềm mại của y, sau khi đem tóc xoa đến rối tung mới cảm thấy mỹ mãn ngừng động tác chà đạp đầu tóc Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ trong lòng đang một mảnh hỗn loạn thầm nghĩ người này rốt cuộc trọng sinh lại trước bao nhiêu tuổi?
Mạnh Huy lôi kéo Lâm Kỳ đi quán ăn sữa đậu nành và bánh quẩy, Lâm Kỳ không muốn ăn gì, Mạnh Huy lại nhìn chằm chằm y ăn, y không có biện pháp, đành phải ăn mà không biết mùi vị, coi như làm nhiệm vụ.
Mạnh Huy dựa vào ghế nhựa trong cửa hàng, nhìn vẻ mặt héo hon của Lâm Kỳ, lười biếng nói, "Thời điểm còn trẻ, cảm giác chuyện gì cũng đều là chuyện lớn, tôi nói cho cậu biết, trên thế giới này kỳ thật chỉ có hai chuyện đại sự."
"Cái gì?" Lâm Kỳ dưới cái nhìn chăm chú như hổ rình mồi của Mạnh Huy tiếp lời nói.
"Ăn cơm," Mạnh Huy nhanh chóng nói, cười như không cười nhìn Lâm Kỳ một cái, "Là hẹn hò."