Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ

Chương 18




Sương mù dày đặc bao trùm trên mặt biển, một tầng lại một tầng, như muốn báo trước sự bất thường của đêm nay, từng con Đại Ngư bơi vòng quanh mặt đất, Lâm Kỳ cả người vô lực nằm đó, tộc giao nhân quay chung quanh y ca hát, tiếng ca quyến rũ mị hoặc, ca từ lại mơ hồ không rõ, y không ôm hy vọng hỏi hệ thống hiểu hay không.

Hệ thống bình tĩnh nói: “Có thể.”

Lâm Kỳ vui mừng khôn xiết, “Bọn họ đang xướng cái gì?”

Hệ thống, “ Ý tứ đại khái là, Hải Thần, tân nương năm nay tuy rằng có chút xấu, nhưng mây trên người rất đầy đủ, ngài dùng tạm trước, làm ơn cho bọn họ sinh nhiều thêm mấy hài tử.”

Lâm Kỳ, “...” Còn không bằng nghe không hiểu.

Theo tiếng ca không ngừng khuếch tán, sương mù cũng cuộn trào càng lúc càng nhanh, không biết có phải ảo giác của Lâm Kỳ hay không, y cảm thấy chính mình đang bay lên, tầm mắt càng lúc càng cao.

Rất mau, y liền phát hiện kia không phải là ảo giác, giao nhân vây quanh y ca hát chậm rãi trượt xuống rơi vào trong biển, chỉ có hắn nằm trên miếng đất đang nhô ra.

Một tiếng xa xưa trầm thấp giống như tiếng sấm truyền vào trong tai, ‘ mặt đất ’ dưới thân Lâm Kỳ đột nhiên cao lên, toàn bộ giao nhân giống như sủi cảo rơi xuống biển, ôm lấy tròng mắt Đại Ngư dựa sát vào nhau, thành kính nhìn ánh trăng chiếu rọi xuống thân ảnh màu đỏ.

Lâm Kỳ lúc này mới cảm nhận được ‘ mặt đất ’ y đang nằm so với lúc Đại Ngư chở y cảm giác giống nhau như đúc, đây là một con cá khổng lồ có thể chở theo cả một toà thành.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trên mặt y, Lâm Kỳ trong lòng thấp thỏm, nhỏ giọng nói, “Hệ thống, ta đột nhiên rất muốn đi WC.”

Hệ thống, “...Đây không phải cảm giác muốn đi WC, đây là muốn sinh hài tử.”

Lâm Kỳ: “!!” Xong, xong rồi.

Nhiệt độ trên người giống như có ma lực từ mặt đất truyền tới toàn thân, Lâm Kỳ nóng đến sắp khóc thành tiếng, cả người mềm nhũn không có lực, bất quá như vậy cũng tốt, nếu y có thể cử động, hiện tại không biết trên người con cá này còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.

Lâm Kỳ: “Hệ thống, ta không chịu nổi, quá nóng, sắp chín rồi.”

Hệ thống: “...” Nó trước nay chưa từng nghe qua điều phối viên nào hình dung cảm thụ của chính mình như vậy, không chút lưu tình nói, “ Tôi đang bị che chắn, cậu tự chịu đựng đi.”

Lâm Kỳ: “...”

Thời điểm hoạn nạn mới thấy chân tình, ngay cả hệ thống cũng vứt bỏ y, Lâm Kỳ lúc này kêu trời trời không ứng, kêu đất đất chẳng hay. Sương mù y hít vào đang đốt cháy thành ngọn lửa trong phổi y, ngay cả há mồm đều không có sức, trong mắt không tự chủ nổi lên hơi nước, môi hơi run run, y muốn gọi ‘ Đỗ Thừa Ảnh ’, nhưng cho dù y dùng hết toàn lực nói ra một câu kia, lại vô thanh vô tức* rơi vào trong biển, chính y cũng không nghe thấy.

*Không âm thanh không tiếng động.

Tộc giao nhân nắm tay nhau nôn nóng chờ đợi.

Giao nhân không thể sinh sản, mỗi một thế hệ giao nhân mới đều là được thần biển ban cho, tân nương hiến tế cho Hải Thần nhất định phải là giao nhân mỹ lệ nhất, có giọng hát nhất êm tai nhất trong tộc, mặc vào áo cưới được dệt từ lạc hà, từ tổ cá đưa lên bầu trời trong đêm.

Nhưng tu sĩ ác nhân kia thế nhưng không nói hai lời liền đoạt đi lạc hà bọn họ cực khổ dệt trong ba năm, trong tộc có biết bao giao nhân đón hoàng hôn vì bị trộm mà rơi nước mắt, không thể hóa thành hình cá đi vào luân hồi, bọn họ thực sự không cam lòng đồ của mình cứ vậy bị đoạt mất.

May mắn thay...may mắn thay ác nhân kia chưa từng đem lạc hà dùng cho bản thân.

Ánh trăng giống như một chiếc đĩa bạc dần dần rơi xuống, tròng mắt đen nhánh của các giao nhân dần ánh lên sự chờ đợi, chờ đợi Hải Thần xuất hiện.

“Ta sao lại cảm thấy rất lạnh?” Nguyệt Đinh lôi kéo Nguyệt Lam nhỏ giọng oán giận nói.

Kỳ thật Nguyệt Lam cũng cảm thấy lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập, chỉ là thời khắc hiến tế Hải Thần thần thánh như vậy, hắn ngại không nói ra thôi, vì thế cũng cúi đầu nói, “Ta cũng cảm thấy rất lạnh, nước giống như đóng băng.”

Cảm giác của giao nhân với nước không giống nhân loại, nước biển đối với bọn họ rất ấm áp, giống như vòng tay của mẫu thân vậy.

Càng ngày càng nhiều giao nhân cảm nhận được sự lạnh lẽo, bọn họ không nhịn được cả người phát run, sự run rẩy truyền từ người này qua người khác, ngay cả giao nhân đã hóa thành Đại Ngư cũng nhịn không được phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

Càng làm cho nhóm giao nhân cảm thấy sợ hãi chính là tổ cá cũng đang phát run.

Nước biển tản ra gợn sóng, hàm răng Nguyệt Đinh phát ra tiếng va đập khẽ, lạnh đến nói không ra lời, “ Làm sao, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lâm Kỳ nằm trên Đại Ngư không cảm thấy lạnh, y nóng đến cả người sắp bốc khói, hai hàng lệ từ trong mắt chảy xuống, ý thức mơ mơ hồ hồ, đôi môi đóng mở, vô thức kêu cái tên duy nhất y có thể tin cậy dựa vào kia.

Đúng lúc này, một luồng khí lạnh lướt qua gương mặt y, lòng bàn tay ấm áp đỡ lấy bờ vai y, kéo y ra khỏi mặt nước trơn trượt như cá, Lâm Kỳ vẫn không mở nổi mắt, nhưng y cảm nhận được đây là hương vị của Đỗ Thừa Ảnh, mùi hương khiến người khác an tâm, vì thế yên tâm nhắm mắt lại, lung tung túm quần áo hắn, sợ hãi nói, “Đỗ Thừa Ảnh, ta... Ta sắp sinh hài tử.”

Đỗ Thừa Ảnh rũ mắt nhìn thoáng qua tộc giao nhân bị lạnh đến đóng băng, nhàn nhạt nói, “Sẽ không.”

Thủy Kỳ Lân nghiến răng nghiến lợi với Đại Ngư, Đại Ngư trực tiếp chìm vào đáy biển.

Tộc giao nhân bị đông cứng cơ thể, ý thức vẫn còn thanh tỉnh, trơ mắt nhìn tổ tiên rơi vào trong biển, Đỗ Thừa Ảnh ôm lấy Lâm Kỳ đang mê man, nhanh nhẹn đáp xuống lớp băng phía trên mặt biển.

Đôi mắt đen nhánh của nhóm giao nhân toát ra cảm giác sợ hãi.

Bọn họ lúc này mới phát hiện hóa ra người tu chân thực lực mạnh mẽ kia chưa từng thể hiện sức mạnh chân chính của hắn, cái lạnh chết chóc như bóp nghẹt yết hầu của họ.

Đỗ Thừa Ảnh không nói một lời, xoay người mang Lâm Kỳ rời đi, Thủy Kỳ Lân đen nhánh đi theo phía sau hắn quay đầu lại nhếch miệng cười với đám giao nhân đang bị đóng băng.

Lâm Kỳ không hạ được nhiệt trong chốc lát lại cảm thấy nóng lên, ở trong lòng ngực Đỗ Thừa Ảnh cọ tới cọ lui không yên, Đỗ Thừa Ảnh thấp giọng an ủi nói, “ Nhịn thêm một chút.”

Thủy Kỳ Lân lại phun ra một ngụm hoàng tuyền chi khí, biểu cảm trên mặt Lâm Kỳ cũng cuối cùng cũng dịu đi.

Đỗ Thừa Ảnh cả người cứng nhắc, đến tận khi đặt chân lên mặt đất vẫn phát run, nỗi sợ lần nữa mất đi Lâm Kỳ tra tấn hắn đến mức sắp hồn lìa khỏi xác, dưới chân mềm nhũn quỳ một gối xuống đất, áo cưới đỏ rực rơi xuống, Lâm Kỳ chậm rãi bừng mắt, lông mi trên và dưới dày nặng dính vào nhau, y chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt Đỗ Thừa Ảnh, không thấy rõ biểu tình của hắn, y vô lực nâng tay lên, chỉ có thể cố gắng an ủi nói, “Ta không sao hết.”

‘ bộp ’

Một giọt hơi ấm rơi xuống trên gò má y.

Lâm Kỳ sững sờ, hoàn toàn mở mắt, biểu tình trên mặt Đỗ Thừa Ảnh chỉ có thể dùng tâm như tro tàn để hình dung, giọt nước mắt rơi xuống từ mắt trái của hắn dường như là vô tình. Hắn ôm Lâm Kỳ trong lòng ngực, tay run rẩy, hồn phách không biết bay đến nơi nào.

Lâm Kỳ dùng hết toàn lực đập trán vào ngực Đỗ Thừa Ảnh, lồng ngực phập phồng cuối cùng cũng khiến Đỗ Thừa Ảnh cúi đầu, Lâm Kỳ đụng một chút, cả người lại nóng lên, trong mắt không khỏi lại ngập nước, “Đỗ Thừa Ảnh...ngươi nhìn ta đi...”

Đỗ Thừa Ảnh ngơ ngác nhìn y, rốt cuộc nâng tay lên, chậm rãi chạm vào gò má nóng bỏng của Lâm Kỳ, lẩm bẩm nói, “Sư huynh, ngươi đã trở lại.”

Lâm Kỳ thật sự không có sức giải thích cùng an ủi hắn, nhẹ nhàng túm vạt áo của hắn, “Cúi đầu xuống.”

Đôi môi nóng bỏng dán lên, Lâm Kỳ nháy mắt liền cảm thấy nhiệt độ tăng lên gấp bội, nhưng sức lực tay chân hơi khôi phục, giơ tay ôm lấy bả vai Đỗ Thừa Ảnh, dùng sức hôn hắn.

Ánh trăng như ánh sáng trắng, chiếu trên áo cưới đỏ rực như một đóa hồng, đôi môi ngậm lấy ướt át, hai người càng ngày càng gần, sự sợ hãi sau nụ hôn ngày càng kịch liệt dần biến mất, Lâm Kỳ cảm thấy chính mình dùng lực vô cùng lớn, đột nhiên đẩy ngã cưỡi trên người Đỗ Thừa Ảnh, nắm lấy vạt áo lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, nhìn đôi môi bị thương của Đỗ Thừa Ảnh dưới ánh trăng, nhẹ nuốt nước miếng, “Đỗ Thừa Ảnh, chúng ta thành hôn đi.”

Đỗ Thừa Ảnh hoàn toàn ngây người, khuôn mặt Lâm Kỳ đỏ bừng như hoa đào, tròng mắt đen nhánh long lanh ánh nước, trên mặt toả ra khí phách cùng sức sống bừng bừng, tựa như một dã thú nhỏ có chút hung ác, đối với con mồi là hắn chảy nước miếng, tùy thời đều có thể nhào lên cắn rớt một miếng thịt từ Đỗ Thừa Ảnh.

Đỗ Thừa Ảnh si ngốc giơ tay sờ nhẹ mặt y, sờ đến gò má nóng bỏng của y nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức ngồi dậy đem Lâm Kỳ kéo vào trong lòng ngực, “Lâm Kỳ, ngươi đây là bị hạ chú.”

“Chú?” Đầu óc Lâm Kỳ hưng phấn tột độ, nắm lấy vạt áo Đỗ Thừa Ảnh dùng sức kéo, kích động nói, “Ta mặc kệ là chú gì, ta chỉ muốn cùng ngươi thành hôn!”

Đỗ Thừa Ảnh bế người lên, liếc liếc mắt nhìn Thủy Kỳ Lân đang giấu đầu lòi đuôi lấy đuôi che mắt nhìn lén, Thủy Kỳ Lân phi thường ngoan ngoãn xoay người, như một ngọn núi chặn lại gió biển.

Đỗ Thừa Ảnh ôm Lâm Kỳ đang hưng phấn đi vào nhà tranh đơn sơ, giường gỗ còn chưa hoàn thành, đem người đặt trên giường, Lâm Kỳ cầm chặt đai lưng Đỗ Thừa Ảnh không chịu buông, Đỗ Thừa Ảnh kiên nhẫn nói, “Lâm Kỳ, ngươi chịu đựng, chờ ánh trăng rút đi, chú ngữ liền được giải trừ.”

“Đỗ Thừa Ảnh,” Lâm Kỳ mặt suy sụp, “Ngươi không thích ta sao?” Một bộ dáng muốn khóc.

Đỗ Thừa Ảnh hơi cúi người, thân hình cao lớn bao lấy Lâm Kỳ, đôi mắt thâm thúy, “Đêm nay hành phòng, ta sợ sau khi giải chú ngươi sẽ hối hận, hận ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

“Sẽ không, ta đã nhận định ngươi.” Lâm Kỳ chém đinh chặt sắt nói.

Y trả lời rất nhanh, hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, không cho Đỗ Thừa Ảnh do dự, bàng hoàng một chút nào.

Đỗ Thừa Ảnh yên lặng nhìn y trong chốc lát, từ trong mắt Lâm Kỳ tìm được sự tín nhiệm cùng khẳng định.

Khi đôi môi lần nữa dán lên, bàn tay chạm vào thắt lưng đỏ rực bên hông, thắt lưng Lâm Kỳ làm thế nào cũng không cởi được chớp mắt từ trong tay Đỗ Thừa Ảnh rơi xuống, lộ ra thân thể quấn đầy mây ngũ sắc, sự tương phản mãnh liệt giữa đỏ và trắng khiến Đỗ Thừa Ảnh không thể dời mắt, sư huynh của hắn... hóa ra lại mê người như vậy.

Trên giường gỗ đơn sơ, hai thân hình đang triền miên, thanh niên có làn da trắng nõn trở nên hồng hào khó cưỡng, cánh tay thon dài đặt trên tấm lưng nhô ra, vội vàng vuốt ve, phát ra thanh âm mời gọi, dụ dỗ vừa trúc trắc vừa ngây thơ, nâng ngón chân cố câu lấy trên người người kia, muốn hai người dán sát vào nhau hơn.

“Đừng nóng vội, sư huynh.” Đỗ Thừa Ảnh trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi tay hơi run rẩy, cúi đầu hôn lên làn da nhẵn nhụi của Lâm Kỳ, lưu lại từng cái ấn ký đậm nhạt khác nhau.

“ Ừm...” Lâm Kỳ hơi hơi cúi người, trong tiếng khịt mũi còn có chút nức nở, tựa hồ không chịu nổi cảm giác kỳ dị chôn sâu trong cơ thể vẫn chưa bao giờ bị đánh thức, cho dù y thật sự rất nóng lòng, cũng khắc chế bản thân, mười ngón tay nắm chặt cánh tay Đỗ Thừa Ảnh, cơ bắp cứng rắn khiến y cảm thấy mình trở nên cực kỳ mềm mại trong trạng thái mê man, mềm mại đến sắp hóa thành nước đường, tưới trên người Đỗ Thừa Ảnh, ngọt ngào lại nóng bỏng.

Ánh trăng từ khe hở mái tranh chiếu xuống, dừng một chút trên người Lâm Kỳ, cùng với ấn ký màu đỏ trên người Lâm Kỳ giống như một trò chơi.

Mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cho dù là trong mộng, Đỗ Thừa Ảnh cũng chưa từng đối với sư huynh làm càn muốn làm gì thì làm như vậy.

Sư huynh của, chính trực đoan chính, trong ý cười ấm áp mang theo một chút xa cách, hắn không ở trên những đám mây, hắn ở một địa phương nào đó càng xa hơn, ở nơi mà Đỗ Thừa Ảnh không thể chạm tới, nhưng giờ phút này, người kia đang ở trong lòng ngực hắn, dùng sức đáp lại những cái vuốt ve cùng nụ hôn nhẹ của hắn.

Mồ hôi từ cái cổ quấn quýt của hai người chảy xuống, toả ra ánh sáng chói lọi, Lâm Kỳ cắn vành tai Đỗ Thừa Ảnh, hung hăng cắn ra một chút máu tươi, y hoảng hốt nói, “Sư đệ, chiếm hữu ta đi.”