Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 5: Cùng nhau dùng bữa




"Hoàng Thượng sao không nói lời nào vậy?" Phó Cảnh Hồng không cảm thấy lời nói của mình đã đâm chọt gì người ta, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào Tạ Nguyên Gia, trên khuôn mặt cũng không còn sự lạnh nhạt khi xưa, thoạt nhìn rất hòa ái.

Bị hắn điểm danh, Tạ Nguyên Gia khô khan trả lời: "Cảm, cảm ơn Hoàng thúc đã khen."

Phó Cảnh Hồng khẽ cười, cũng không để y tiếp tục rối rắm, trực tiếp bỏ qua hỏi thẳng: "Mới nãy, Thuần Vu Nhã đã tới đây?"

"Đúng vậy." Tạ Nguyên Gia bị một thân khí thế lăng liệt của Phó Cảnh Hồng ép tới không thở nổi, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện, nhìn hai người bọn họ cũng không biết ai mới là hoàng đế.

"Thuần Vu Nhã đã đọc đủ loại thi thư học phú ngũ xa [1], là người trời sinh bản tính cao nhã, ngươi đi theo hắn phải học cho tốt, đừng cô phụ tâm ý của Hoàng thúc." Phó Cảnh Hồng biểu hiện bản thân như một vị trưởng bối đang quan tâm ân cần dạy dỗ con cháu trong nhà, thật ra tuổi tác của hắn cũng chỉ mới 27, so với linh hồn của Tạ Nguyên Gia chỉ lớn hơn có năm tuổi mà thôi.

[1] – Học phú ngũ xa (Học năm xe sách): chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến ​​thức phong phú.

"Vâng, chất nhi cẩn tuân theo lời dạy bảo của Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia không dám nói thêm lời nào, chỉ thành thật trả lời.

Phó Cảnh Hồng nhìn thấy bộ dáng nề nếp quy củ của y, bỗng nhiên cảm thấy chán ngắt. Vật nhỏ này không phải lúc nãy còn ngây ngốc nhảy trên nền tuyết sao, sao giờ đối mặt với hắn lại run rẩy giống gà con sắp chết đuối?

Thật không thú vị.

"Nếu Hoàng Thượng đã biết, Bổn vương cũng không cần nói nhiều." Không còn sự hứng thú, Phó Cảnh Hồng tức khắc cảm thấy tẻ nhạt vô vị, dứt lời, xoay người rời đi.

Đúng lúc này, Thiến Bích, đứa bé lanh lợi từ bên ngoài vui mừng đi vào, cũng để ý xem trong viện đang có ai, cao giọng hô: "Hoàng Thượng, đến lúc dùng thiện rồi ạ!"

Tạ Nguyên Gia: "......"



Haiz.

Thiến Bích mới vừa hô xong liền thấy Phó Cảnh Hồng đang thầm lặng nhìn mình, sợ tới mức lập tức quỳ xuống: "Vương vương vương Vương gia!"

"Tiểu Hỉ, ngươi thật là càng ngày càng không có quy củ, trong cung là nơi ngươi có thể hô to gọi nhỏ được sao?" Phó Cảnh Hồng nhàn nhạt nhìn hắn, trong giọng nói cũng không có quá nhiều ý trách cứ.

Tạ Nguyên Gia đứng một bên nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, lúc này thật là không khéo, ai lại ăn cơm lúc đuổi người chứ? Lúc này nếu y cứ im lặng, vạn nhất về sau vai chính ghim mình thì sao? Lại nói, dù gì người ta cũng thường hay lui tới, vào thời khắc này bất luận như thế nào, cũng nên khách sáo vài câu?

"Vậy...... Hoàng thúc." Tạ Nguyên Gia căng da đầu mở miệng đánh gãy lời của hắn, "Nếu, nếu đã đến thời gian dùng bữa, không bằng người ở lại, cùng nhau ăn?"

Phó Cảnh Hồng vốn đang giáo huấn Thiến Bích, sau khi nghe được lời y nói liền kinh ngạc quay đầu nhìn. Thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời, dáng người gầy yếu nhỏ xinh, chân mày nhíu lại, trên mặt có chút sợ hãi, nhìn có vẻ đáng thương. Phó Cảnh Hồng không thích y là sự thật, nhưng ở thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này kỳ thật cũng không tệ lắm.

"Hoàng Thượng đã thịnh tình mời, thần sao dám chối từ? Tạ chủ long ân." Phó Cảnh Hồng chân thành hành lễ.

Bây giờ đổi thành Tạ Nguyên Gia buồn bực.

Y chỉ là khách sáo thôi, sao ở lại ăn cơm như đúng rồi vậy? Y không dám lộ ra suy nghĩ của mình, chỉ có thể kêu Lam Khấu đi chuẩn bị, sau đó vào nội điện thay quần áo, rồi sau đó y cho người bắt đầu truyền thiện, lập tức một hàng dài cung nữ thái giám lục tục tiến vào, trong tay mỗi người đều bưng một cái khay, đem thức ăn theo trình tự sắp xếp ở trên bàn. Qua một lúc, trên bàn đã bày đầy các đĩa thức ăn, sắc hương vị đều có đủ, rực rỡ muôn màu chọc người hoa cả mắt, trừ bỏ vài lần trước vì chưa quen mà khiếp sợ, Tạ Nguyên Gia bây giờ đã có thể tiếp thu cái sự xa hoa phô trương này.

Sau khi chờ y ngồi xuống, Phó Cảnh Hồng cũng ngồi xuống không xa chỗ y. Theo lý thuyết thì thần tử không được ngồi cùng bàn ăn cơm với Hoàng Thượng, muốn ăn thì phải ngồi sang một cái bàn nhỏ khác, nhưng địa vị của Phó Cảnh Hồng lại khác biệt, hắn nói ngồi chung một bàn, ai dám làm trái ý hắn. Hắn chậm rãi rửa tay súc miệng trong ngọc bồn (bồn rửa bằng ngọc) do cung nữ đưa tới, rồi lau tay, sau đó mới cầm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.

Tạ Nguyên Gia nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi ưu nhã thong dong của hắn, trong lòng không giấu được có chút hâm mộ, quả nhiên trời sinh hậu duệ quý tộc. Không giống như y, dù đã theo Lam Khấu học lễ nghi cung đình, nhưng vẫn không thể hiện được sự ưu nhã [2] như vậy, toát ra từ trong xương cốt vẫn rất khác biệt so với đám dân đen miệt mài học hỏi.

[2] – Ưu nhã: là một loại khí chất vĩnh hằng đi cùng năm tháng. Nó là sự từng trải các loại trên đường đời của sinh mệnh mà thể hiện ra một loại phong thái điềm đạm thản nhiên, trút bỏ đi vẻ ngoài non nớt ấu trĩ của tuổi thanh xuân, mà trình hiện ra một loại khí chất chín chắn chững chạc.

"Hoàng Thượng tại sao cứ nhìn chằm chằm vào thần vậy?" Phó Cảnh Hồng nhìn qua, thấy y cầm đũa nhưng không động, Hoàng Thượng còn chưa động đũa, hắn tất nhiên cũng không thể ăn trước.

"Ăn liền." Tạ Nguyên Gia lập tức cầm lấy đũa, nhìn thức ăn trải đầy bàn trong chốc lát, liền gắp một miếng giò heo kho ở bên tay trái, so với ăn chay, y càng thích ăn thịt.

Thái giám hầu thiện phụ trách ghi chép chuyện ăn uống của Hoàng đế ở bên cạnh lập tức lấy ra một quyển sổ nhỏ viết xuống, ngày xx Hoàng Thượng dùng một đũa xx.

Tạ Nguyên Gia cảm thấy xấu hổ, làm Hoàng đế thật sự quá khổ, mỗi ngày ăn cơm đều có người đứng nhìn ngươi chằm chằm, cơm ăn trong miệng một miếng cũng bị ghi chép, so với giám thị còn làm người ta khó chịu hơn nhiều, đến tận bây giờ y vẫn chưa thích ứng được, đành phải cúi đầu yên lặng mà ăn.

Phó Cảnh Hồng lại nhẹ nhàng hơn, muốn ăn gì thì ăn, dù sao cũng không có ai quản hắn ăn nhiều hay ít. Hai người cứ im lặng mà ăn, đến khi Tạ Nguyên Gia lần thứ tư đem đôi đũa duỗi về hướng dĩa giò heo, thái giám lên tiếng:

"Hoàng Thượng, món ăn kia không thể lại ăn nữa."

"Hả?" Tạ Nguyên Gia rất là thất vọng, y thực sự thích món này, nhưng đã động đũa ba lần, dựa theo quy định, Hoàng Thượng không thể để lộ ra chuyện bản thân thích món ăn nào, nếu cần thiết thì phải cấm đoán.

Mắt thấy tiểu thái giám tiến lại đem dĩa giò heo đi, Tạ Nguyên Gia rất không cam lòng.



"Hoàng Thượng đã thích ăn, ăn nhiều chút cũng không sao." Phó Cảnh Hồng vào lúc này đột nhiên nói chuyện, hắn giơ tay ngăn lại động tác của tiểu thái giám kia.

"Nhưng mà......" Thái giám hầu thiện có chút khó xử, "Đây là quy định trong cung."

Phó Cảnh Hồng liếc mắt nhìn hắn, dùng đũa gắp miếng thịt cá bỏ vào chén, thong thả ung dung mà nói: "Quy định?"

Hai chữ này của hắn nói ra thì nhẹ, nhưng lại làm tên thái giám kia nhịn không được mà run rẩy, ở trong cung này ai mà không biết? Nhiếp Chính Vương nói cái gì thì chính là cái đó, hắn đây là ăn mật báo hay sao mà dám nhiều lời?

"Bỏ dĩa thức ăn xuống." Thái giám biết đâu mới là đúng, mỉm cười lui lại mấy bước, không phát ra tiếng.

Tạ Nguyên Gia nhìn dĩa giò heo được đặt trở lại, trong lòng có chút cảm kích, y đối với Phó Cảnh Hồng nói: "Đa tạ Hoàng thúc."

Phó Cảnh Hồng rất là hưởng thụ, hắn gắp miếng thịt cá đưa vào trong miệng nhai nuốt xuống, sau đó mới nói: "Tuy rằng quy định trong cung phiền phức, nhưng Hoàng Thượng đôi lúc cũng có thể không cần tuân theo. Bất quá, chỉ ăn một bữa thôi, nếu thật sự thích, đôi khi cũng có thể phá lệ, ta nghĩ...... Không có kẻ nào dám ở trước mặt ta hạ độc người đâu."

Lời này của hắn chính là chân chính uy hiếp, Tạ Nguyên Gia biết người này không phải đang nói mình, trong lòng an tâm hơn nhiều.

Một bữa cơm ăn xong mất nửa canh giờ, Tạ Nguyên Gia không bao lâu sau liền buông đũa xuống, thoải mái ợ một tiếng. Phó Cảnh Hồng ngẩng đầu lên, thấy y đã buông đũa, có chút nghi hoặc: "Hoàng Thượng đã ăn xong rồi?"

"Ăn no rồi." Tạ Nguyên Gia trả lời, "Hoàng thúc có thể tận tình ăn tiếp."

Trên mặt Phó Cảnh Hồng có chút cổ quái, hắn nhìn cái chén nhỏ của Tạ Nguyên Gia, nhớ lại lúc nãy y đã ăn gì, so với mình thì giống như mèo ăn: "Hoàng Thượng đang tuổi niên thiếu, có phải ăn quá ít rồi không?"

Tạ Nguyên Gia ăn đến no, chén cơm kia nhìn thì không nhiều, nhưng thức ăn thì lại quá nhiều, mỗi món nếm vài đũa, vài vòng từ trên xuống dưới thật sự quá sức, y còn uống thêm hai chén canh, đối với một đứa trẻ bình thường là vừa đủ, không có thiếu.

Nhưng Phó Cảnh Hồng xuất thân là người tập võ, lượng cơm ăn vào nhất định lớn hơn so với người bình thường, đã ăn đến chén thứ ba, và bây giờ hắn cũng chưa có ý định dừng đũa, hắn suy nghĩ, vẫn là nên nói: "Hoàng Thượng nếu muốn cơ thể khỏe mạnh, nên ăn nhiều một chút."

Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn cơ thể cao 1m7 của mình, rồi lại nhìn dáng người hoàn mỹ gần 1m9 của Phó Cảnh Hồng, trong lòng rất là hâm mộ. Nhưng y thật sự ăn không nổi ba chén cơm, kiếp trước y đã rất gầy, sau khi xuyên qua cũng không có thêm mấy lạng thịt, chắc chắn dù có cố cũng sẽ không có vóc dáng tốt như vậy.

Phó Cảnh Hồng chỉ là đề xuất, ăn hay không ăn không liên quan đến hắn, hắn ăn thêm hai chén cơm rồi mới dừng lại gọi người đến thu dọn, hai người lại đi ra ngoài sảnh trước uống trà, Tạ Nguyên Gia rất thích trà hoa do Thiến Bích pha, mỗi lần đều phải uống một bình.

"Hoàng thúc người nếm thử xem, Thiến Bích pha trà rất ngon." Tạ Nguyên Gia nhịn không được hiến vật quý cho hắn. Đam Mỹ H Văn

Phó Cảnh Hồng một tay cầm chén trà, "Thiến Bích?"

"Chính là Tiểu Hỉ." Tạ Nguyên Gia giải thích, "Ta đã đặt cho hắn một cái tên khác."

Phó Cảnh Hồng gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Cái tên này có thâm ý gì chăng?"



Trên đầu Tạ Nguyên Gia đổ đầy mồ hôi, "Chỉ là, chỉ là tùy tiện đặt thôi, không có hàm nghĩa gì."

Phó Cảnh Hồng thoạt nhìn cũng không muốn hỏi nhiều, hiểu rõ thì gật đầu, cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, hắn không thích loại trà hoa có vị ngọt thanh này, quả nhiên chỉ có con nít mới thích đồ ngọt.

Tạ Nguyên Gia sau khi uống trà liền cảm thấy có chút buồn ngủ, y dụi hai mắt, mỗi ngày khi ăn cơm xong y đều lười biếng buồn ngủ, rõ ràng lúc ở xã hội hiện đại cũng không thích ngủ trưa, quả nhiên cuộc sống khi làm Hoàng đế quá thoải mái, làm ý chí và tinh thần con người sa sút.

"Hoàng Thượng nếu đã mệt, vậy thần xin cáo lui trước." Phó Cảnh Hồng thấy y ngáp vài cái, chủ động săn sóc rời khỏi,, Tạ Nguyên Gia vốn muốn đứng lên tiễn hắn, nhưng y thật sự rất buồn ngủ, đành phải tiễn hắn đến cửa, rồi đi theo Thiến Bích trở về ngủ.

Lam Khấu tiếp tục đi theo sau Phó Cảnh Hồng, đi ra đến trước cửa cung, Phó Cảnh Hồng dừng bước, giống như vô tình nói: "Loại trà Hoàng Thượng đang uống vị quá nồng, ngày mai đổi sang loại nhạt một chút."

Trong mắt Lam Khấu có chút kinh ngạc, vội gật đầu đáp: "Vâng ạ."

Phó Cảnh Hồng đứng trong chốc lát, sau đó mới một mình rời đi. Hắn hôm nay không mang theo người, bản thân chậm rãi tản bộ trên nền tuyết trắng, một thân áo gấm đỏ tía trong tuyết trắng nhìn là thấy được, hắn đi tới đi lui, mạc danh [3] ngừng lại, cười khẽ hai tiếng:

[3] – Mạc danh: Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

"Thiến ảnh phinh đình bích ba loạn." [4]

"Tiểu Hoàng đế thật đúng là tình thơ ý hoạ, không giống một kẻ chưa từng đọc sách."

"Có ý tứ."

Hắn lầm bầm lầu bầu một phen, tâm tình gần đây có vẻ tốt hơn nhiều, đạp bộ rời khỏi tẩm cung của Tạ Nguyên Gia.

[4]: Câu thơ này Phó Cảnh Hồng chiêm nghiệm từ hai chữ Thiến Bích mà thành. Dịch nghĩa là "Bức tranh mỹ nhân ngóng trông bên tường thành loạn lạc." (Chế nha).